Chương : 13
Chương 13. Chiêu Hiền Tạp, chiêu hiền nạp sĩ!
"Tất cả tình huống và vấn đề, mọi người đều viết một phần báo cáo đưa ta, chúng ta sẽ xử lý từng nan đề một. Nhân tài không đủ chúng ta liền đào, dùng đãi ngộ cao gấp đôi, không sợ bọn hắn không động tâm. Về phần độ nổi tiếng thấp và nội dung, chúng ta có thể cân nhắc chế tạo một tiết mục vương bài, tựa như [ Happy Camp ] của Mango TV, khi nhắc tới Mango TV tất cả mọi người đều sẽ nghĩ tới Happy Camp, khi nhắc tới Happy Camp tất cả mọi người sẽ nghĩ tới Mango TV. Có nội dụng như vậy, độ nổi tiếng tự nhiên sẽ có. Chuyện này giao cho bộ phận tiết mục phụ trách. Ta hy vọng mấy người có thể đưa ra phương án tiết mục cho ta trong vòng một tháng. Còn vấn đề xin góp vốn..."
Bạch Thanh Tuyết đứng lên, vô cùng khí phách nói: "Ta cường điệu điểm này một lần nữa, đài truyền hình Tinh Quang chúng ta mãi mãi sẽ không xin vốn đầu tư từ bên ngoài! Bởi vì xin vốn đầu tư tương đương với dẫn sói vào nhà! Đài truyền hình Tinh Quang chỉ có thể có một người có quyền nói chuyện —— Người đó chính là ta! Ta tuyệt đối không cho phép bản thân mất khả năng khống chế đài truyền hình! Bây giờ, tan họp!"
Đám người ở đây tranh thủ thu dọn đồ đạc, ào ào rời đi, đối mặt với khí tràng của Bạch Thanh Tuyết, bọn họ đều không dám hó hé một câu.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy Bạch Thanh Tuyết lúc này còn khí phách hơn nhiều so với khi Bạch Thanh Tuyết ở cùng hắn.
"Tiểu Phàm, sao ngươi lại tới đây?" Bạch Thanh Tuyết ngạc nhiên nhào tới.
"Meo ~ meo ~" Nhưng lúc này, mèo Ragdoll tiểu công chúa lại kêu meo meo, quấy rầy hai người. Bởi vì, nó bị đặt ở giữa, sắp bị đè dẹp, thân thể nhỏ nhắn của nó không thể chịu nổi kích thích như vậy.
"Hì hì, tiểu công chúa cũng tới! Ôm ôm!" Bạch Thanh Tuyết tiếp nhận tiểu manh miêu.
Lâm Bắc Phàm cười cười, nói: "Lần này ta đến đây chủ yếu là tới đưa tiền cho ngươi, đây là một ức!"
Đưa chi phiếu ra, Bạch Thanh Tuyết tò mò nói: "Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Hôm nay ta đã gặp cha ngươi, hắn ta đưa ta một ức để ta rời khỏi ngươi."
Bạch Thanh Tuyết nhìn tấm chi phiếu trên tay, sắc mặt trắng nhợt: "Tiểu Phàm, ngươi..."
"Sau đó, tiền đương nhiên ta muốn, nhưng người ta cũng không định trả lại. Dù sao thì ta cũng độc thân 18 năm, khó lắm mới tìm được lão bà yêu ta, còn xinh đẹp và có nhiều tiền như vậy. Cuối cùng, hắn ta không thể làm gì ta, tức giận rời đi." Lâm Bắc Phàm nói tiếp.
"Ngươi đúng là kẻ vô lại!" Bạch Thanh Tuyết nín khóc mỉm cười, sau đó ngạo kiều nói: "Vì mới vừa rồi ngươi đã khiến ta hoảng sợ, một ức này ta sẽ đoạt lấy. Bây giờ ta còn rất tức giận, ngươi nhất định phải dỗ ta, cam đoan cả đời không rời xa ta, biết chưa?"
"Tuân mệnh, nữ vương đại nhân!"
Hai người cùng ăn cơm trưa ở căn tin đài truyền hình, sau đó Lâm Bắc Phàm ôm mèo con rời đi.
Đối với tình huống của đài truyền hình, Lâm Bắc Phàm vô cùng để ý, bởi vì này không chỉ liên quan đến sự nghiệp của Bạch Thanh Tuyết, còn liên quan đến ngón tay vàng của hắn.
Hai người là vợ chồng, tài sản cùng sở hữu, có vinh cùng hưởng có nạn cùng chia. Có thể nói, sự nghiệp của Bạch Thanh Tuyết phát triển càng phồn vinh mạnh mẽ, Lâm Bắc Phàm lại càng có tiền, hệ thống cũng sẽ thăng cấp cũng nhanh.
Thông qua hội nghị hôm nay hắn biết được, trước mắt đài truyền hình Tinh Quang thiếu thốn nhất là một khoản đầu tư, một tiết mục tống nghệ (1) nhanh thấy hiệu quả, dễ dàng khiến toàn dân chấn động. Chỉ cần tiết mục tống nghệ này hot, vậy độ nổi tiếng của đài truyền hình sẽ mau chóng tăng lên, đồng thời bọn họ cũng có thể dùng quảng cáo kiếm tiền, nhanh chóng lấp lại tài chính, làm dịu khó khăn về nguồn vốn.
(1) Tiết mục tống nghệ hay chương trình tống nghệ: là các show truyền hình. Mình sẽ giữ nguyên một vài từ lóng dùng trong showbiz Trung, để sau này các đh có gặp cũng đỡ bỡ ngỡ.
Đối với tiết mục tống nghệ, Lâm Bắc Phàm chắc chắn bản thân có thể làm được, hắn đến từ một thế giới khác, nhìn thấy rất nhiều tiết mục tống nghệ kiếm được tiền, có thể lấy rồi trực tiếp phục chế sử dụng.
Nhưng có điều, muốn phục chế thành công những tiết mục tống nghệ vương bài này, không thể không có nhân tài cực giỏi trong phương diện chế tác.
Thật giống như kịch bản và đạo diễn, nếu đạo diễn không cùng đẳng cấp với kịch bản sẽ làm ra tác phẩm chẳng giống ai, năng lực của đạo diễn càng mạnh sẽ có thể tạo ra bộ điện ảnh càng đẹp mắt, đạo diễn không có thực lực chỉ có thể tạo ra phế phẩm.
Về phần người chế tác tiết mục ở đài truyền hình Tinh Quang, trình độ kia không nhắc tới cũng được.
Lâm Bắc Phàm có ý tưởng, nhưng cần phải có người chế tác ưu tú mới có thể để tiết mục toả ra mị lực vốn có của nó.
Nghĩ nghĩ, hắn liền không do dự xé nát hai tấm Chiêu Hiền Tạp.
"Keng! Chiêu Hiền Tạp × 2 khởi động thành công, nhân tài phụ trợ sẽ gặp gỡ kí chủ trong vòng 24 giờ tới. Mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng để chinh phục bọn hắn, để bọn hắn vì ngài phục vụ!"
Lâm Bắc Phàm dự định đi tới một nơi không ai biết hắn, như vậy hắn có thể sớm gặp được nhân tài hắn cần, sau đó bắt đầu mời chào.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen dừng ở trước mặt hắn.
Cửa sổ xe hạ xuống, hắn trông thấy một bóng người quen thuộc, là lão đầu đáng đánh hôm trước đã nói chuyện với hắn đây mà.
Lão đầu cười ha ha: "Lâm gia tiểu tử, có vẻ chúng ta thật có duyên, nhanh như vậy đã lại gặp mặt! Càng không nghĩ tới, lão bà ngươi lại là Bạch Thanh Tuyết nổi danh cả nước, tiểu tử ngươi rất có phúc đó!"
Lâm Bắc Phàm cạn lời, nói: "Lão đầu, nhìn lão cũng lớn tuổi, không nghĩ tới lão còn có thể nhiều chuyện như vậy..."
"Ta đây gọi là người già nhưng tâm không già, bảo trì tâm hồn trẻ tuổi mới có thể để ta sống càng lâu hơn, càng khoái hoạt, tiêu sái hơn!" Lão đầu tử vẫy tay: "Thế nào? Có thời gian đi chơi với lão đầu tử ta không?"
"Đi nơi nào? Đi tới phòng tắm hơi sao?" Lâm Bắc Phàm quái dị nhìn lão ta.
"Khụ khụ, tuổi ta đã cao, đã sớm không còn tâm tư đi tới những nơi ấy!" Lão đầu tử lúng túng giải thích.
"Thế nhưng cả nước đều biết gương mặt này của ta, đi đến đâu cũng không tiện..."
"Yên tâm, nơi ta muốn đến không có người nào biết ngươi. Bởi vì nơi đó đều là lão đầu tử, một đám lão già họm hẹm đã về hưu, ai có tâm tư đi chú ý đến ngươi?"
Lão đầu mở cửa xe: "Mau lên xe!"
Lâm Bắc Phàm nghĩ nghĩ, cũng ngồi xuống, xe chậm rãi khởi động.
Đằng sau có một chiếc xe theo thật sát, đó chính là xe hai vị bảo tiêu chịu trách nhiệm bảo vệ Lâm Bắc Phàm.
Xe bọn họ đi tới công viên nơi hai người gặp nhau khi trước, sau đó vòng qua công viên kia tiến vào khu nhà có tên Lưu Vân Nhã Các, nơi này điêu lương họa trụ, cảnh sắc tự nhiên và cổ điển.
Lâm Bắc Phàm xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện nơi này không nhiều người, đại bộ phận đều là lão đầu và lão nãi nãi tóc đã lấm tấm bạc. Bọn họ có người chơi cờ tướng, có người vẽ thư pháp, có người luyện quyền luyện kiếm, có người đang hát kinh kịch, có người uống trà huyên thuyên, có người đang bình yên câu cá...
Tiết tấu chậm chạp thư sướng, thoạt nhìn vô cùng thanh thản tự nhiên.
"Lưu Vân Nhã Các là nơi tốt để những lão đầu tử chúng ta giải trí, rất nhiều lão đầu về hưu, không có việc gì làm đều thích tới nơi này chơi, rất không tệ." Tần lão đầu cười híp mắt nói: "Đương nhiên, cũng có một vài người trẻ tuổi hoặc người trung niên ưa thích tới nơi này. Bởi vì bọn hắn nói, ở nơi này có thể khiến tâm tình yên tĩnh."
"Chờ ta về hưu rồi, có lẽ ta cũng sẽ yêu thích nơi này!" Lâm Bắc Phàm từ chối cho ý kiến.