Chương : 21
Chương 21. Nguy cơ đến, địch nhân hiện!
Bạch Thanh Tuyết nhíu mày, quát lớn: “Ngươi vội cái gì? Bộ trưởng Diêu, ngươi là nhân viên lâu năm của đài truyền hình, là người đứng đầu bộ phận quảng cáo, ngươi vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì? Để người ta chê cười! Rốt cuộc là chuyện gì, có gì thì từ từ nói!”
Khí thế của Bạch Thanh tuyết rất mạnh mẽ, dù đối mặt với trưởng bộ phận quảng cáo lớn tuổi hơn nàng vẫn có thể trán áp.
“Dạ dạ... Bạch tổng!” Bộ trưởng Diêu lau mồ hôi trên mặt, dùng hết sức kiềm chế nội tâm đang khủng hoảng, giả vờ bình tĩnh nói: “Bạch tổng, chuyện là thế này, những hãng quảng cáo đã thương lượng xong việc quảng cáo trong show 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》của chúng ta, kết quả là hôm nay, bọn họ nhao nhao gọi điện thoại qua đây, tỏ ý không coi trọng show này, không muốn hợp tác. Còn những nhà buôn có quan hệ tốt với chúng ta trước kia, hôm nay đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng, bày tỏ không thể hợp tác cùng đài chúng ta. Hiện nay, đã có gần phân nữa hãng quảng cáo muốn hủy hợp đồng."
"Mặt khác, không biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện này vừa phát sinh đã bị lan truyền khắp nơi, rất nhiều người đều đang chê cười chúng ta. Bạch tổng, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thời tiết cũng không nóng, trong phòng còn có điều hòa, thế nhưng mồ hôi trên mặt hắn ta vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về Bạch Thanh Tuyết vẫn đang rất bình tĩnh, đứng ngồi hết sức không yên.
Bộ phận quản cáo là do hắn ta phụ trách, đột nhiên hôm nay phát sinh chuyện như vầy, hắn ta khó mà thoát tội.
Nghe được chuyện này, Bạch Thanh Tuyết cũng hiểu tình thế hơi nghiêm trọng, nàng thận trọng, hỏi: “Vì sao đột nhiên bọ họ lại muốn hủy hợp đồng, không hợp tác nữa, ngươi có biết tình huống cụ thể là thế nào không?”
“Cái này... ta đã hỏi bọn họ, thế nhưng bọn họ lại dè dặt, cái gì cũng không nói.” Mồ hôi trên mặt bộ trưởng Diêu tuôn ra như nước.
“Bọn họ không nói, ngươi không biết đi điều tra sao?” Bạch Thanh Tuyết nhướng mày.
“Chuyện này... ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chuyện vừa xảy ra ta liền chạy ngay đến đây thông báo cho ngươi.” Giọng nói của bộ trưởng Diệu từ từ nhỏ lại.
“Cho ngươi nửa tiếng, điều tra rõ đầu đuôi chuyện này cho ta.” Bạch Thanh Tuyết hạ mệnh lệnh.
Mồ hôi trên mặt bộ trưởng Diêu ngày càng nhiều, nhỏ giọng hỏi: “Thời gian nửa tiếng có phải ngắn quá không?”
“Ah? Vậy ngươi muốn bao lâu?” Sắc mặt Bạch Thanh Tuyết vẫn không đổi, nhìn hắn ta: “Một ngày? Một tuần? Hay là một tháng? Bây giờ chưa tới một ngày, đã có một nửa hãng quảng cáo muốn hủy hợp đồng. Lẽ nào ngươi muốn đợi bọn họ hủy hết rồi mới đi điều tra? Ngươi làm bộ trưởng kiểu gì vậy sẽ xuôi tai hơn?”
“Này...” Bộ trưởng Diêu xấu hổ cúi thấp đầu.
Không khí đột nhiên đông lại.
Một lúc lâu.
“Đi ra ngoài!”
“Vâng!” Bộ trưởng Diêu như được đại xá chạy ra ngoài.
Nhìn thấy bộ trưởng Diêu thảm hại chạy trốn ra ngoài, Bạch Thanh Tuyết cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Bộ trưởng Diệu là người của đài truyền hình trước kia, hết sức bình thường, không có bản lãnh gì, sở dĩ hắn ta ngồi lên được chức trưởng bộ phận quảng cáo đều là nhờ vào quan hệ.
Nếu không phải hiện tại nàng vẫn chưa chọn được người thích hợp, nàng thật sự muốn đuổi hắn ta đi.
Trên thực tế, nhìn khắp đài truyền hình Tinh Quang, ngay cả một nhân tài khiến nàng hài lòng cũng không có, lười biếng, sa sút, không lý tưởng, năng lực không tốt lại thích lục đục với nhau, để nàng không bớt lo, muốn đại triển quyền cước cũng không được.
“Thiên Mị, khi nào ngươi mới đến giúp ta?”
Bạch Thanh Tuyết mở máy tính ra xem, phát hiện quả nhiên chuyện này đang lan truyền một cách điên cuồng, không đến nửa ngày đã xông lên hot search. Còn bị rất nhiều người giội nước bẩn, giả vờ phân tích khách quan, nói show 《Phi Thành Vật Nhiễu》 này không được tốt lắm, cho nên các hãng quảng cáo mới chướng mắt, không thèm hợp tác.
Còn có nhân viên nội bộ bình luận, nói đài truyền hình Tinh Quang không tốt như thế nào, rác rưởi ra sao, cho nên các hãng quảng cáo mới nhao nhao giải ước. Đài truyền hình Tinh Quang đã sắp bị phá sản.
Nói chung, tiếng xấu gì cũng có.
“Có người muốn gây sự?” Ánh mắt Bạch Thanh Tuyết trở nên lạnh lẽo, cầm điện thoại tư nhân lên gọi một cuộc điện thoại.
Mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông, Bạch Thanh Tuyết không do dự nhận máy, sau một phút tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là đám khốn khiếp kia, ta sẽ không tha cho bọn hắn ta.”
Ở Ma Đô xa xôi, trên một đồng cỏ to lớn, một đám người mặc trang phục thiếu gia đang cưỡi ngựa.
“Phải nói Bạch Thanh Tuyết kia cũng có mấy phần bản lĩnh, nhưng lại không biết thức thời, Giang ca của chúng ta theo đuổi nàng lâu như vậy, tốn bao nhiêu tâm tư, đến hiện tại nàng vẫn không để ý?”
“Lúc đầu còn tưởng nàng rất cao ngạo, ngay cả người xuất sắc như Giang ca của chúng ta nàng cũng coi thường. Hiện tại thì hay rồi, tìm một tên tiểu tử vừa nghèo vừa tồi tệ, đây không phải là đang đánh mặt Giang ca sao?”
“Không chỉ đánh mặt Giang ca, còn đánh mặt chúng ta! Trong số chúng ta, có người nào mà không mạnh hơn tên tiểu tử đó?”
“Nữ nhân tùy hứng như vậy, nên dạy dỗ!”
“Hiện tại còn phản bội tập đoàn Bạch thị... Không có tập đoàn Bạch thị ủng hộ, Bạch Thanh Tuyết nàng có tư cách gì để ngông cuồng? Giang ca, ngươi xem lần này chúng ta chỉ giở chút thủ đoạn là có thể khiến nàng luống cuống tay chân, hừ!”
“Còn tên thiếu niên bình thường Lâm Bắc Phàm kia, ngoài đẹp trai ra hắn ta còn có cái gì? Lại muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cướp nữ nhân của Giang ca... Thật đúng là chán sống rồi!”
“Giang ca, có cần ta phái người đi dạy dỗ hắn ta không?”
...
Ở giữa đám đại thiếu gia này là một thanh niên anh tuấn tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngươi một lời ta một câu không ngừng chê trách Bạch Thanh Tuyết, đồng thời còn tiện thể khinh bỉ Lâm Bắc Phàm.
Người thanh niên này tên là Giang Nhược Hải, là người thừa kế tập đoàn Giang thị —— tập đoàn sở hữu tài sản trên trăm tỷ, xuất thân cao quý, là người được ngậm chìa khóa vàng ra đời. Đồng thời hắn ta cũng là một nhân vật vô cùng xuất sắc, hiện tại đã trở thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, chỉ cần rèn luyện vài năm là có thể kế thừa vị trí cha hắn ta.
Giang Nhược Hải bất đắc dĩ nói: “Tốt rồi tốt rồi, các ngươi không cần nịnh bợ nữa, tâm ý của các ngươi ta đã hiểu, thế nhưng Bạch Thanh Tuyết cũng không đơn giản như vậy. Dựa vào bản lĩnh của nàng, chuyện này chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, không bao lâu sẽ khôi phục lại.”
“Giang ca, nói như vậy, chúng ta đều tốn công vô ích?” Một người trong nhóm không cam lòng nói, nghĩ tới bọn họ cùng liên hợp lại, vận dụng lực lượng của gia đình ép những nhà quảng cáo kia hủy hợp đồng, cuối cùng cũng chỉ có thể tạo phiền toái nhỏ, sao có thể không tức giận?
“Cũng không thể nói là tốn công vô ích...” Giang Nhược Hải cười nhạt: “Sở dĩ ta ngầm đồng ý cho các ngươi làm như vậy, là vị muốn nhờ các ngươi nhắn ta cho Bạch Thanh Tuyết một câu... Ta tới rồi!”
Mọi người đều lộ ra vẻ trầm tư.
“Đồng thời nói cho nàng biết, ngươi lựa chọn một tiểu tử nghèo, không lựa chọn ta, ta cực kỳ không vui!” Đôi mắt Giang Nhạc Hải nghiêm lại: “Làm ta mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng! Ta dùng hành động nói cho nàng biết, lựa chọn của nàng là sai lầm lớn đến mức nào! Ta không chiếm được ngươi, sẽ tự tay phá hủy ngươi! Bây giời chỉ mới là bắt đầu...”
Mọi người đột nhiên cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều phát lạnh.
“Giang ca, tên tiểu tử kia làm sao bây giờ? Tiểu Lục đã đi qua.”
Giang Nhược Hải nở nụ cười: “Nếu Tiểu Lục muốn chơi, vậy cứ để hắn ta chơi thật tốt, cứ từ từ chơi, đừng để hắn ta chết nhanh như vậy. Cầm thứ không thuộc về mình, nên tiếp nhận sự trừng phạt nghiêm khắc. Ta muốn khiến hắn ta xấu mặt, khiến hắn ta đọa lạc, khiến hắn ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng khiến hắn ta phản bội, biến thành con cờ của chúng ta, dùng để đối phó Bạch Thanh Tuyết!”
“Tốt, ta sẽ chuyển lời của ngươi cho Tiểu Lục.”
Trên thực tế, từ trước tới nay, Giang Nhược Hải chưa bao giờ đặt Lâm Bắc Phàm vào mắt. Trong mắt hắn ta, Lâm Bắc Phàm chỉ là một tiểu tử may mắn được Bạch Thanh Tuyết để ý, là một con kiến nhỏ không thể nhảy nhót, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể vỗ chết, không đáng để hắn ta tốn nhiều tâm tư, tùy tiện phái một người là có thể giải quyết.
Điều làm hắn ta thật sự tức giận chính là, Bạch Thanh Tuyết tình nguyện lựa chọn một tên tiểu tử bình thường không có gì đặc biệt, cũng không chọn con rể vàng tài mạo song toàn, có quyền có thế như hắn ta, đây không phải đang đánh mặt hắn ta sao?
Hiện tại, ở Ma Đô ai mà không chê cười hắn ta?
Cho nên, nếu không dạy dỗ nữ nhân kia một chút, sẽ khiến mọi người tưởng hắn ta dễ bị bắt nạt, không phải sao?
Bạch Thanh Tuyết nhíu mày, quát lớn: “Ngươi vội cái gì? Bộ trưởng Diêu, ngươi là nhân viên lâu năm của đài truyền hình, là người đứng đầu bộ phận quảng cáo, ngươi vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì? Để người ta chê cười! Rốt cuộc là chuyện gì, có gì thì từ từ nói!”
Khí thế của Bạch Thanh tuyết rất mạnh mẽ, dù đối mặt với trưởng bộ phận quảng cáo lớn tuổi hơn nàng vẫn có thể trán áp.
“Dạ dạ... Bạch tổng!” Bộ trưởng Diêu lau mồ hôi trên mặt, dùng hết sức kiềm chế nội tâm đang khủng hoảng, giả vờ bình tĩnh nói: “Bạch tổng, chuyện là thế này, những hãng quảng cáo đã thương lượng xong việc quảng cáo trong show 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》của chúng ta, kết quả là hôm nay, bọn họ nhao nhao gọi điện thoại qua đây, tỏ ý không coi trọng show này, không muốn hợp tác. Còn những nhà buôn có quan hệ tốt với chúng ta trước kia, hôm nay đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng, bày tỏ không thể hợp tác cùng đài chúng ta. Hiện nay, đã có gần phân nữa hãng quảng cáo muốn hủy hợp đồng."
"Mặt khác, không biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện này vừa phát sinh đã bị lan truyền khắp nơi, rất nhiều người đều đang chê cười chúng ta. Bạch tổng, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thời tiết cũng không nóng, trong phòng còn có điều hòa, thế nhưng mồ hôi trên mặt hắn ta vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về Bạch Thanh Tuyết vẫn đang rất bình tĩnh, đứng ngồi hết sức không yên.
Bộ phận quản cáo là do hắn ta phụ trách, đột nhiên hôm nay phát sinh chuyện như vầy, hắn ta khó mà thoát tội.
Nghe được chuyện này, Bạch Thanh Tuyết cũng hiểu tình thế hơi nghiêm trọng, nàng thận trọng, hỏi: “Vì sao đột nhiên bọ họ lại muốn hủy hợp đồng, không hợp tác nữa, ngươi có biết tình huống cụ thể là thế nào không?”
“Cái này... ta đã hỏi bọn họ, thế nhưng bọn họ lại dè dặt, cái gì cũng không nói.” Mồ hôi trên mặt bộ trưởng Diêu tuôn ra như nước.
“Bọn họ không nói, ngươi không biết đi điều tra sao?” Bạch Thanh Tuyết nhướng mày.
“Chuyện này... ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chuyện vừa xảy ra ta liền chạy ngay đến đây thông báo cho ngươi.” Giọng nói của bộ trưởng Diệu từ từ nhỏ lại.
“Cho ngươi nửa tiếng, điều tra rõ đầu đuôi chuyện này cho ta.” Bạch Thanh Tuyết hạ mệnh lệnh.
Mồ hôi trên mặt bộ trưởng Diêu ngày càng nhiều, nhỏ giọng hỏi: “Thời gian nửa tiếng có phải ngắn quá không?”
“Ah? Vậy ngươi muốn bao lâu?” Sắc mặt Bạch Thanh Tuyết vẫn không đổi, nhìn hắn ta: “Một ngày? Một tuần? Hay là một tháng? Bây giờ chưa tới một ngày, đã có một nửa hãng quảng cáo muốn hủy hợp đồng. Lẽ nào ngươi muốn đợi bọn họ hủy hết rồi mới đi điều tra? Ngươi làm bộ trưởng kiểu gì vậy sẽ xuôi tai hơn?”
“Này...” Bộ trưởng Diêu xấu hổ cúi thấp đầu.
Không khí đột nhiên đông lại.
Một lúc lâu.
“Đi ra ngoài!”
“Vâng!” Bộ trưởng Diêu như được đại xá chạy ra ngoài.
Nhìn thấy bộ trưởng Diêu thảm hại chạy trốn ra ngoài, Bạch Thanh Tuyết cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Bộ trưởng Diệu là người của đài truyền hình trước kia, hết sức bình thường, không có bản lãnh gì, sở dĩ hắn ta ngồi lên được chức trưởng bộ phận quảng cáo đều là nhờ vào quan hệ.
Nếu không phải hiện tại nàng vẫn chưa chọn được người thích hợp, nàng thật sự muốn đuổi hắn ta đi.
Trên thực tế, nhìn khắp đài truyền hình Tinh Quang, ngay cả một nhân tài khiến nàng hài lòng cũng không có, lười biếng, sa sút, không lý tưởng, năng lực không tốt lại thích lục đục với nhau, để nàng không bớt lo, muốn đại triển quyền cước cũng không được.
“Thiên Mị, khi nào ngươi mới đến giúp ta?”
Bạch Thanh Tuyết mở máy tính ra xem, phát hiện quả nhiên chuyện này đang lan truyền một cách điên cuồng, không đến nửa ngày đã xông lên hot search. Còn bị rất nhiều người giội nước bẩn, giả vờ phân tích khách quan, nói show 《Phi Thành Vật Nhiễu》 này không được tốt lắm, cho nên các hãng quảng cáo mới chướng mắt, không thèm hợp tác.
Còn có nhân viên nội bộ bình luận, nói đài truyền hình Tinh Quang không tốt như thế nào, rác rưởi ra sao, cho nên các hãng quảng cáo mới nhao nhao giải ước. Đài truyền hình Tinh Quang đã sắp bị phá sản.
Nói chung, tiếng xấu gì cũng có.
“Có người muốn gây sự?” Ánh mắt Bạch Thanh Tuyết trở nên lạnh lẽo, cầm điện thoại tư nhân lên gọi một cuộc điện thoại.
Mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông, Bạch Thanh Tuyết không do dự nhận máy, sau một phút tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là đám khốn khiếp kia, ta sẽ không tha cho bọn hắn ta.”
Ở Ma Đô xa xôi, trên một đồng cỏ to lớn, một đám người mặc trang phục thiếu gia đang cưỡi ngựa.
“Phải nói Bạch Thanh Tuyết kia cũng có mấy phần bản lĩnh, nhưng lại không biết thức thời, Giang ca của chúng ta theo đuổi nàng lâu như vậy, tốn bao nhiêu tâm tư, đến hiện tại nàng vẫn không để ý?”
“Lúc đầu còn tưởng nàng rất cao ngạo, ngay cả người xuất sắc như Giang ca của chúng ta nàng cũng coi thường. Hiện tại thì hay rồi, tìm một tên tiểu tử vừa nghèo vừa tồi tệ, đây không phải là đang đánh mặt Giang ca sao?”
“Không chỉ đánh mặt Giang ca, còn đánh mặt chúng ta! Trong số chúng ta, có người nào mà không mạnh hơn tên tiểu tử đó?”
“Nữ nhân tùy hứng như vậy, nên dạy dỗ!”
“Hiện tại còn phản bội tập đoàn Bạch thị... Không có tập đoàn Bạch thị ủng hộ, Bạch Thanh Tuyết nàng có tư cách gì để ngông cuồng? Giang ca, ngươi xem lần này chúng ta chỉ giở chút thủ đoạn là có thể khiến nàng luống cuống tay chân, hừ!”
“Còn tên thiếu niên bình thường Lâm Bắc Phàm kia, ngoài đẹp trai ra hắn ta còn có cái gì? Lại muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cướp nữ nhân của Giang ca... Thật đúng là chán sống rồi!”
“Giang ca, có cần ta phái người đi dạy dỗ hắn ta không?”
...
Ở giữa đám đại thiếu gia này là một thanh niên anh tuấn tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngươi một lời ta một câu không ngừng chê trách Bạch Thanh Tuyết, đồng thời còn tiện thể khinh bỉ Lâm Bắc Phàm.
Người thanh niên này tên là Giang Nhược Hải, là người thừa kế tập đoàn Giang thị —— tập đoàn sở hữu tài sản trên trăm tỷ, xuất thân cao quý, là người được ngậm chìa khóa vàng ra đời. Đồng thời hắn ta cũng là một nhân vật vô cùng xuất sắc, hiện tại đã trở thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, chỉ cần rèn luyện vài năm là có thể kế thừa vị trí cha hắn ta.
Giang Nhược Hải bất đắc dĩ nói: “Tốt rồi tốt rồi, các ngươi không cần nịnh bợ nữa, tâm ý của các ngươi ta đã hiểu, thế nhưng Bạch Thanh Tuyết cũng không đơn giản như vậy. Dựa vào bản lĩnh của nàng, chuyện này chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, không bao lâu sẽ khôi phục lại.”
“Giang ca, nói như vậy, chúng ta đều tốn công vô ích?” Một người trong nhóm không cam lòng nói, nghĩ tới bọn họ cùng liên hợp lại, vận dụng lực lượng của gia đình ép những nhà quảng cáo kia hủy hợp đồng, cuối cùng cũng chỉ có thể tạo phiền toái nhỏ, sao có thể không tức giận?
“Cũng không thể nói là tốn công vô ích...” Giang Nhược Hải cười nhạt: “Sở dĩ ta ngầm đồng ý cho các ngươi làm như vậy, là vị muốn nhờ các ngươi nhắn ta cho Bạch Thanh Tuyết một câu... Ta tới rồi!”
Mọi người đều lộ ra vẻ trầm tư.
“Đồng thời nói cho nàng biết, ngươi lựa chọn một tiểu tử nghèo, không lựa chọn ta, ta cực kỳ không vui!” Đôi mắt Giang Nhạc Hải nghiêm lại: “Làm ta mất hứng, hậu quả rất nghiêm trọng! Ta dùng hành động nói cho nàng biết, lựa chọn của nàng là sai lầm lớn đến mức nào! Ta không chiếm được ngươi, sẽ tự tay phá hủy ngươi! Bây giời chỉ mới là bắt đầu...”
Mọi người đột nhiên cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều phát lạnh.
“Giang ca, tên tiểu tử kia làm sao bây giờ? Tiểu Lục đã đi qua.”
Giang Nhược Hải nở nụ cười: “Nếu Tiểu Lục muốn chơi, vậy cứ để hắn ta chơi thật tốt, cứ từ từ chơi, đừng để hắn ta chết nhanh như vậy. Cầm thứ không thuộc về mình, nên tiếp nhận sự trừng phạt nghiêm khắc. Ta muốn khiến hắn ta xấu mặt, khiến hắn ta đọa lạc, khiến hắn ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng khiến hắn ta phản bội, biến thành con cờ của chúng ta, dùng để đối phó Bạch Thanh Tuyết!”
“Tốt, ta sẽ chuyển lời của ngươi cho Tiểu Lục.”
Trên thực tế, từ trước tới nay, Giang Nhược Hải chưa bao giờ đặt Lâm Bắc Phàm vào mắt. Trong mắt hắn ta, Lâm Bắc Phàm chỉ là một tiểu tử may mắn được Bạch Thanh Tuyết để ý, là một con kiến nhỏ không thể nhảy nhót, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể vỗ chết, không đáng để hắn ta tốn nhiều tâm tư, tùy tiện phái một người là có thể giải quyết.
Điều làm hắn ta thật sự tức giận chính là, Bạch Thanh Tuyết tình nguyện lựa chọn một tên tiểu tử bình thường không có gì đặc biệt, cũng không chọn con rể vàng tài mạo song toàn, có quyền có thế như hắn ta, đây không phải đang đánh mặt hắn ta sao?
Hiện tại, ở Ma Đô ai mà không chê cười hắn ta?
Cho nên, nếu không dạy dỗ nữ nhân kia một chút, sẽ khiến mọi người tưởng hắn ta dễ bị bắt nạt, không phải sao?