Chương : 9
Chương 9. Lẽ nào ngoài nhan sắc ra ta không còn gì nữa?
"Lão công, chuyện đã được giải quyết, chúng ta về nhà đi!" Bạch Thanh Tuyết tự nhiên ôm cánh tay Lâm Bắc Phàm, có chút hân hoan nói: "Ta đã để người tới nhà trọ của chàng thu dọn rồi, đêm nay chàng sẽ chuyển tới ở cùng ta!"
"Đều tùy ngươi!" Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ khoát khoát tay.
Mặc dù việc tiền trảm hậu tấu này khiến hắn khó chịu, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn, trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng có chút ấm áp, những vấn đề râu ria này đều có thể bỏ qua.
"Được, chúng ta nhanh về nhà thôi !" Bạch Thanh Tuyết hưng phấn kéo Lâm Bắc Phàm tiến về phía trước, giống như một tiểu hài tử được khích lệ vậy.
"Không nghĩ đến Bạch tổng thật sự yêu Lâm Bắc Phàm!" Chủ nhiệm Triệu và đám cảnh sát cảm khái.
Hai người họ cùng ngồi một chiếc Bentley tiến vào khu biệt thự Lâm Hải, nơi này là Hải Thiên Quốc Tế do Lâm Hải xây dựng, quang cảnh vô cùng ưu mỹ, người ở nơi này không phú thì quý, Bạch Thanh Tuyết đang ở đây. Nhà nàng là một biệt thự ba tầng màu trắng tinh khôi, rất sang trọng, diện tích gần 1000 mét vuông, thật vô cùng hào khí.
Lâm Bắc Phàm đoán chừng, ngôi này biệt thự ít nhất cũng phải có giá trị hơn ức. Ở thành phố Giang Bắc, có thể sở hữu biệt thự giá trị như vậy thật không có mấy người, có thể nói Bạch Thanh Tuyết thật sự có tiền, hơn nữa lại rất biết hưởng thụ.
Lâm Bắc Phàm theo Bạch Thanh Tuyết đi vào biệt thự.
"Tiểu Phàm, nơi này là nhà của ta, từ nay về sau nó cũng là nhà của chàng! Nơi này có rất nhiều thứ đều được bố trí căn cứ theo sở thích của ta, nếu như chàng không thích điểm nào cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ lập tức đổi đi. Mặt khác, những vật dụng cần cho sinh hoạt hàng ngày của chàng ta đều đã mua đủ. Chàng duỗi chân ra, đây là dép lê của chàng!"
Vừa đi đến cửa vào, Bạch Thanh Tuyết cúi người, lấy ra một đôi dép lê mới tinh cho nam nhân từ tủ giày bên cạnh, hệt như bà chủ gia đình Nhật Bản đang chủ động giúp Lâm Bắc Phàm đổi dép.
"Ta có thể tự làm!" Lâm Bắc Phàm nhanh chóng cự tuyệt.
"Không việc gì, ta thích!" Bạch Thanh Tuyết bá đạo nở nụ cười.
Sau đó, nàng không chê bẩn mà cởi giày Lâm Bắc Phàm, đổi dép lê giúp hắn.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nghe thấy tiếng "meo meo", chỉ thấy một chú mèo con với bộ lông trắng như tuyết đạp chân ngắn chạy tới. Nó ngồi xổm bên Bạch Thanh Tuyết cất tiếng kêu "meo meo", đầu cạ cạ vào chân nàng, con mắt tinh khiết màu xanh đậm, thoạt nhìn rất đẹp mắt và mong manh.
"Đây này... Mèo Ragdoll?" Lâm Bắc Phàm sửng sốt.
Sở dĩ Lâm Bắc Phàm chỉ cần liếc mắt đã nhận ra con mèo này, là vì mèo Ragdoll có nhan trị cao vô cùng, ở thế giới loài mèo, nó có danh xưng mèo tiên nữ, hơn nữa nó còn rất hiểu tính người lại ôn nhu, Lâm Bắc Phàm vẫn luôn muốn nuôi một con, thế nhưng giá đắt quá, mua không nổi.
"Không sai, đây là mèo Ragdoll, nó tên là tiểu công chúa, cũng là một thành viên trong nhà chúng ta!" Bạch Thanh Tuyết ngồi xuống ôn nhu ôm lấy 'tiểu công chúa' này.
Lâm Bắc Phàm xích lại gần xem xét, phát hiện mèo Ragdoll cũng đang nhìn hắn, cặp mắt xanh thẳm không chớp lấy một lần.
"Lão công, tiếp lấy!" Bạch Thanh Tuyết đưa mèo cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm có chút kích động, học dáng vẻ Bạch Thanh Tuyết ôm mèo Ragdoll, một tay ôn nhu vuốt bộ lông giúp nó. Vừa mới bắt đầu, dường như mèo Ragdoll có chút kháng cự, nhưng càng về sau, Lâm Bắc Phàm sử dụng năng lực ngự khí, chải vuốt sinh tử nhị khí có trong cơ thể nó, mèo Ragdoll không còn kháng cự nữa, thoải mái nhắm mắt lại, hồn nhiên kêu khẽ, biểu hiện rất ỷ lại.
"Xem ra tiểu công chúa rất thích chàng, quá tốt rồi!" Bạch Thanh Tuyết hơi kinh ngạc, có chút kinh hỉ.
"Ta cũng rất thích tiểu gia hỏa này, ta cảm thấy ta và nó rất có duyên phận!" Lâm Bắc Phàm cười, nụ cười vô cùng ấm áp và tươi đẹp, hệt như thần hàng quang huy, có một khoảnh khắc, Bạch Thanh Tuyết mê muội.
Dường như Tiểu Phàm lại càng đẹp trai hơn hôm qua thì phải?
Vì sao trên mặt hắn có vết thương mà vẫn có thể phát ra mị lực?
Nhịp tim Bạch Thanh Tuyết hơi loạn, trên mặt nhiều thêm một tia hồng nhuận phơn phớt, nói: "Lão công, ta đưa chàng đi chung quanh một chút!"
"Được." Lâm Bắc Phàm ôm mèo đi theo phía sau.
Sau khi đi dạo một vòng biệt thự, hắn cơ bản đã biết đường, mèo Ragdoll thì thoải mái ngủ thiếp đi.
Lâm Bắc Phàm thận trọng đặt nó vào ổ mèo, hai người về tới sảnh lớn.
"Lão công, đây là thẻ ngân hàng của chàng, bên trong có 500 vạn, mật mã là 6 số cuối thẻ căn cước của chính chàng. Đây là thẻ để chàng tiêu dùng bình thường, không đủ lại nói với ta!" Bạch Thanh Tuyết móc một tấm thẻ ra đưa cho Lâm Bắc Phàm.
"Nếu ta nhận tấm thẻ này, ta thực sự trở thành kẻ ăn bám!" Lâm Bắc Phàm cười khổ.
"Ăn bám có gì không tốt? Bao nhiêu người muốn ăn bám ta mà ta không nguyện ý đây này! Hơn nữa, đây là ta cam tâm tình nguyện cho tiểu nam nhân của mình, ta không hy vọng lão công ta phải chịu khổ! Trong tương lai, ta sẽ phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, chàng chỉ cần xinh đẹp như hoa là được rồi."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nàng nói cứ như trừ bỏ vẻ đẹp trai này, ta chẳng còn thứ gì khác vậy.
Nhìn bộ dáng kiên định của Bạch Thanh Tuyết, Lâm Bắc Phàm nghĩ nghĩ, mình đã bất tri bất giác tiếp nhận nhiều ân huệ của nàng như vậy, có nhiều thêm 500 vạn thì thế nào? Cùng lắm thì sau này mình sẽ trả gấp mấy lần!
Mình là người có hệ thống tối cao, một nam nhân đã được định sẽ đứng ở đỉnh cao, chẳng lẽ mình còn không làm được điểm ấy?
Và thế là Lâm Bắc Phàm yên tâm thoải mái nhận lấy.
Cơ mặt Bạch Thanh Tuyết giãn ra, cười nói: "Đúng rồi, chúng ta là phu thê, vốn là cùng một thể. Của chàng chính là của ta, của ta chính là của chàng, vì thế chàng không được khách khí!"
Lâm Bắc Phàm đổi đề tài: "Đúng rồi, nếu ta đã đến đây sống rồi, ta sẽ ở phòng nào ?"
Khuôn mặt Bạch Thanh Tuyết hơi hồng lên, sau đó thoải mái nói: "Chúng ta là phu thê, đương nhiên chàng sẽ ở chung một phòng với ta."
Môi Lâm Bắc Phàm giật giật: "Điều... điều này.... Không tốt lắm đâu? Hôm qua chúng ta mới vừa biết nhau..."
Mặt Bạch Thanh Tuyết lần nữa hồng lên, nàng cũng phát hiện tốc độ phát triển này có chút nhanh, mới quen biết nhau không đến một giờ đã kết hôn, không đến 24 giờ đã dời đến ở cùng nhau, có phải mình quá ham sắc không?
"Chúng ta là phu thê, chẳng lẽ không nên ở chung một chỗ sao?" Bạch Thanh Tuyết bỗng ngượng ngùng: "Chỉ có điều Tiểu Phàm, mấy ngày hôm nay ta có chút không tiện lắm. Hơn nữa trên thân chàng có vết thương, không thích hợp vận động dữ dội, chàng có thể nhịn tạm mấy ngày được không?"
"Được, vậy ta đổi phòng ngủ!" Lâm Bắc Phàm như được đại xá.
"Không được! Chúng ta nhất định phải ngủ chung!" Bạch Thanh Tuyết ngang ngược nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Trông thấy Lâm Bắc Phàm trợn mắt há hốc mồm, nghĩ rằng hắn đã sợ tới choáng váng, Bạch Thanh Tuyết lại ôn nhu an ủi: "Tiểu nam nhân của ta, chàng đừng cảm thấy gánh nặng, đây là việc cặp phu thê nào cũng phải trải qua. Hơn nữa khi đã ngủ cùng chàng, ta nhất định sẽ phụ trách với chàng!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Ta đang lo lắng chuyện này sao?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm ôm Bạch Thanh Tuyết thơm ngào ngạt, mềm mại không xương, lại không cách nào ngủ.
Hai ngày nay hắn trải qua cuộc sống quá mộng ảo, xuyên việt đến một thế giới khác, khởi động ngón tay vàng, còn được một mỹ nữ giàu có vừa gặp đã yêu, sau đó kết hôn thành gia, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là hiện tại lồng ngực hắn đang ấp một mỹ nữ yêu hắn đến mức không giữ lại chút nào, một nữ nhân rất bá đạo lại có chút đáng yêu, thật giống như trong cuộc sống cô độc của hắn lại có thêm một tia ràng buộc.
Điều đó khiến hắn cảm thấy mình không còn đơn độc nữa, để cuộc sống sau này của mình nhiều thêm một tia sắc thái.
Cảm giác này... thật tốt!
Nhìn mỹ nhân ngủ say sưa trong lồng ngực, hai tay Lâm Bắc Phàm lại ôm nàng chặt thêm vài phần. Hiện tại hắn ôm không chỉ là một người, mà là toàn bộ thế giới của hắn hiện tại!