Chương 46: Chương 46
Nếu cuộc đời là một mê cung thì hẳn cuộc đời của Niệm Nguyệt Sơ phải là một mê cung vây hãm.Thời gian đời người cứ thế mà trôi, thoắt chốc đã chớm chẳng còn nhớ bản ngã năm nào.Niệm Nguyệt Sơ nhìn người đàn ông đang nở một nụ cười có đôi phần dịu dàng, cô bất giác đờ đẫn.Lúc này đây, có lẽ cô đang chìm trong mê cung suy nghĩ, rất nhiều thứ như những lớp màng lụa đẹp đẽ trong suốt bó buộc lấy cô.Nhìn một hồi lâu, đáy mắt sâu thẳm.Niệm Nguyệt Sơ tự hỏi người đàn ông ngay trước mặt rốt cuộc như thế nào? Anh là Vương Nghiễm nhưng lại sở hữu gương mặt giống người đó.Mọi cử chỉ lời nói đều rất giống, chỉ khác luôn mang theo sự ấm áp tốt bụng nhè nhẹ."Em đang suy nghĩ gì vậy?"Cố Thời Kha thấy cô đứng đơ ra, lo lắng lên tiếng đồng thời cũng kéo Niệm Nguyệt Sơ từ trong đăm chiêu trở về thế giới thực."Tại sao anh đối xử với tôi tốt như vậy?"Niệm Nguyệt Sơ không giấu giếm.Cô tin vào trực giác của mình.Càng tin vào sự nhạy cảm của bản thân."Vì tôi muốn đối xử tốt thôi."Niệm Nguyệt Sơ hơi cuộn bàn tay, không nói gì nữa."Em yên tâm đi.Với điều kiện của em bây giờ, tôi chỉ đưa em đến xem một chút rồi sẽ trở về bệnh viện ngay.À mà cơ thể em thế nào rồi?"Niệm Nguyệt Sơ hơi nghiêng mắt nhìn anh.Cố Thời Kha liền cười trừ, vội nói."Em đừng hiểu nhầm.Ý tôi là vết thương của em đó.Tôi nhìn rõ ràng là cần phải ở ít nhất một tháng, tại sao em chỉ ở có 3 ngày vậy?"Một luồng ý nghĩ chạy qua, Niệm Nguyệt Sơ không trả lời anh, bỏ lại vẻ mặt làm sao tôi biết rồi chậm rãi bước về phía thang máy.Nếu vầng trăng cô từng theo đuổi có em trai, người này vừa hay hợp vị trí đó.Cố Thời Kha cũng không trách cứ cô, anh cũng tự động giữ im lặng.Hôm nay anh nói hơi nhiều, mong là không xuất hiện bất kì lỗ hổng nào.Chiếc xe chạy đến một căn cứ điểm ngoài ngoại ô, sau đó chiếc xe dừng trước một khu rừng, có hai người mặc áo đen đã đón sẵn ở đó.Bọn họ ánh mắt sắc lẹm, hung tợn, khi thấy là người quen, sự nặng nề trên gương mặt có phần diu bớt, chủ động chào hỏi."Cố thiếu, Niệm tiểu thư.Xin lỗi, trước khi hai người vào, chúng tôi cần làm theo quy định của tổ chức.""Được."Cố Thời Kha nói xong, Niệm Nguyệt Sơ nhìn bọn họ gật đầu theo.Hai người đó tiến đến gần, mời bọn họ nhắm mắt rồi dùng dải băng đen rất dày buộc chặt.Niệm Nguyệt Sơ cảm giác chu vi đầu mình như nhỏ đi vài phân, còn có vài sợi tóc lộn xộn như bị kéo căng ở chân tóc.Niệm Nguyệt Sơ có chút ai oán trong lòng nhưng điều này lại đem đến cho cô một điều đáng giá.Đi không biết bao lâu, cứ thẳng rồi rẽ rồi lại thẳng, xung quanh ngoài tiếng bước chân của bốn người thì im ắng đến nỗi chẳng nghe được bất kì tiếng gì khác.Ngay cả tiếng lá hay âm thanh lạnh lẽo của khu rừng cũng không.Đi tầm khoảng 20 phút thì bọn họ được tháo băng đen.Chờ sẵn trước cửa phòng là Lãnh Thiên Kỳ và nụ cười thập phần ẩn dấu nguy hiểm được che đậy như trước đây.Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh, ánh mắt hiện sự cảm kích.Lãnh Thiên Kỳ hiểu được suy nghĩ của cô, khẽ gật đầu biểu thị đừng khách sáo.Cánh cửa được mở ra, giữa không gian trơ trọi của căn phòng được sơn tường vàng nhạt, một người bị trói chặt trên ghế, tóc tai rũ rượi chườm qua trán và hai góc tai, râu ria nhổm nhổm, trên mặt tiều tụy xanh tím Trộn lẫn với những vệt máu không đều.Dưới lớp tóc bết chảy xuống ba đường máu rõ nét.Trông tên này rất thảm thương, thảm thương đến độ người ta còn tưởng hắn như đang ở trong trại giam bị lấy khẩu cung, thập tử nhất sinh vẫn quyết không chịu nói.Trên người hắn, đặc biệt là đôi mắt, vẻ ngông cuồng ngạo mạn không hề mất đi chút nào, trái lại còn tăng thêm sự khinh miệt, coi thường cuộc đời."Nhất Sở Trú."Lãnh Thiên Kỳ giới thiệu ngắn gọi bằng màn đọc tên và ánh mắt hướng đúng trọng tâm.Niệm Nguyệt Sơ nhìn hắn.Quần áo tơi tả, những vết roi vệt máu in hẳn trên da, dáng người hao gầy xanh xao nhưng bộ dáng kiêu ngạo của một công tử ăn chơi, một thiếu gia của danh gia vọng tộc vẫn giữ được.Tên khốn này nếu không đi vào con đường trêu gái ghẹo hoa để rồi có ngày mất mạng thì cũng có sức hút nào đó.Nhất Sở Trú vẫn thoi thóp thở.Hắn mệt mỏi mở đôi mắt, cũng chỉ hé một phần, nhìn về phía ba người sau đó nhếch môi cười đầy đểu cáng.Niệm Nguyệt Sơ nhìn nụ cười đầy ngứa mắt của hắn thầm chửi.Có lẽ hắn quen cười thế này nên giờ dù tính mạng bản thân 7 phần sắp ngỏm, 3 phần yếu ớt mà vẫn có thể tự tin khiêu khích.Hoặc có thể hắn vẫn luôn tin Nhất gia sẽ cho người tới cứu hắn.Hắn nghĩ thế cũng đúng.Bắc gia chỉ có duy nhất hắn là người thừa kế, trước nay phá phách đều mắt nhắm mắt mở, ở sau thay hắn giải quyết.Lần này khả năng cũng vậy.Mỗi tội cứu được hay không, chẳng ai dám điền câu trả lời vào ô trống."Người đang ở trước mặt, em muốn kết quả của hắn thế nào?"Cố Thời Kha lên tiếng giữa không gian tĩnh mịch.Biểu cảm của anh như hòa với không khí nơi đây.Nghiêm túc và lãnh đạm.Niệm Nguyệt Sơ luôn chưa rời khỏi người Nhất Sở Trú.Mới qua một hai hôm mà từ một người lành lặn khỏe khoắn biến thành một kẻ như tàn phế thế này, bọn họ thậm chí còn ra tay mạnh bạo hơn cô.Tuy trước nay ghét cay ghét đắng Nhất Sở Trú là thật nhưng những chuyện thế này vẫn nằm ngoài thế giới của cô.Đêm hỗn loạn ở club kia, cô cũng chỉ nghĩ cho hắn một viên đạn là xong.Tính ra thật quá nhẹ nhàng.Chịu đau đớn giày vò kiểu này, sống giở chết giởmới thật sự là đòn hiểm độc."Chỉ cần hắn không quay lại làm phiền tôi nữa, mọi người xử lý thế nào thì tùy.Có điều...!Liệu Bắc gia có trả thù không?"Niệm Nguyệt Sơ thật lòng hỏi.Cô lo lắng chuyện của mình sẽ làm liên lụy người khác."Vốn dĩ không có chuyện này thì cũng có chuyện khác.Hai bên không thể mãi giữ thế hòa bình.Có điều em yên tâm đi em sẽ không bị kéo vào chuyện này."Cố Thời Kha lên tiếng.Niệm Nguyệt Sơ quay qua nhìn trong khi Lãnh Thiên Kỳ ánh mắt như con quay xoáy chặt trên người anh.Hai người ở hai bên Cố Thời Kha đều âm thầm tính toán trong lòng.Trước khi hai người rời khỏi, Cố Thời Kha lần nữa cho cô cơ hội đổi ý.Niệm Nguyệt Sơ vẫn kiên định như cũ.Cô biết Lãnh Thiên Kỳ ở trong thế giới ngầm, nhiều thứ còn đáng sợ hơn cảnh cô vừa chứng kiến.Với những yêu cầu khủng khiếp hơn đều có thể làm được.Cô chỉ là tức giận lúc bộc phát cũng không ghim ai đến mức tột độ.Hắn như vậy là đã trả giá rồi.Với cô thế là đủ..