Chương 5
"Chào cô, vẫn nhớ tôi đã gặp sáng nay cơ à? Tưởng say quên rồi."Anh đi gần tới ép sát cô vào bàn.
Vì cũng đã hơi say và một phần thuốc đã có tác dụng nên cô như người trên mây. Nhận thức cũng dần bị đánh gục.
“Người vô duyên như anh không nhìn tôi cubg nhận ra.” Cô vừa nói vừa dùng lực đẩy anh ra xa.
“Mày quen cô gái xinh đẹp này à? Thảo nào từ nãy đến giờ nhìn ra đây. Bạn bè ngồi trước mặt gọi thì không thấy trả lời hoá ra là nhìn gái.” Gia Long và Hàn Lục Bắc cùng nhau nói. Tưởng anh bạn mình thế nào hoá ra cũng say mê gái đẹp.
Anh quay sang nhìn cô gái đi bên cạnh Thanh Nhã mà hỏi:
“Đây là bạn cô à? 2 cô uống say lắm rồi để tôi gọi tãi cho cô về nhé!”
Trân nhìn thấy người đàn ôn mà điển trai trước mặt mình mà ngay người ra. Không ngờ người vô duyên mà lại đẹp trai như thế này.
Vì 2 cô đã có sẵn hơi men trong người cộng thêm thuốc đã có tác dụng nên hai cô dần cảm thấy khó chịu trong người.
“Sao..sao lại nóng thế nhỉ? Điều hoà ở khu này hỏng à sao nóng thế?”
Nhã vừa nói vừa quay ra nhìn Trân xem cô thế nào. Ai ngờ quay sang lại đang thấy cô bạn thân của mình đang ngắm trai đẹp. Đúng là mê trai đầu thai cũng không hết chứ nói gì là. Haizz cô bất lực huých vào tay Trân 1 cái nói.
“Mày có cần t lấy cho cái chậu không? Thèm đến chất nước miếng rồi kìa. Đi về.”
Thấy Nhã gọi mình Trân mới quay trở lại thế giới thật. Bớt mơ mộng về anh đẹp trai nhưng vô duyên kia.
Thấy 2 cô cũng dân mất tỉnh táo Minh Khánh sai người đưa Trân về Hà gia. Vì say rồi nên hỏi gì Nhã với Trân cũng trả lợi nên không khó để anh biết địa chỉ nhà Hà Ngọc Trân.
Anh đã nhờ vệ sĩ riêng của mình đưa bạn thân cô về nhà còn đích thân anh sẽ đưa cô gái có nụ cười làm anh xao xuyến cả sáng về Triệu gia.
Vì biết đã bị bỏ thuốc nên Lục Bắc mới đưa cho Minh Khánh thuốc giải để cho 2 cô uống. Nhưng trớ trêu thay anh lại đem có mỗi 1 viên.
Hàn Lục Bắc có thói quen mang phòng 1 viên thuốc giải Xuân dược bên mình khi lên bar. Đó là thói quen tốt để bạo vệ anh và nhưng người giống như Trân và Nhã hôm nay.
Đã quá muộn rồi nên không còn hiệu thuốc nào mở cửa mặc cho anh có chạy khắc thành phố để mua thuốc giúp cô. Vì đã có tác dụng nên anh đành để viên thuốc đó cho Ngọc Trâm uống.
Anh đưa thuốc cho vệ sĩ và dặn cho cô uống. Sau khi uống xong xuôi vì đã quá say nên Ngọc Trân đã ngủ thiếp đi. Còn Thanh Nhã chưa được uống thuốc giải nên cô vô cùng khó chịu.
Anh ra lệnh đưa Ngọc Trân về Hạ gia còn mình cấp tốc đưa cô đến khách sạn ở gần đó.
“2 bọn mày về trước đi, không cần đợi tao đâu.” Anh bỏ lại câu nói đó cho Lục Bắc và Gia Long rồi bế Thanh Nhã lên đưa cô đi.
Vì chiếc váy của cô quá hở không tiện để bế lên nên anh đã cởi áo khoác vest của mình ra và khoác lên người cho cô.
Đưa cô ra xe và đặt ở ghế phụ ngay bênh cạnh anh. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng quán bar và lao vút đi mất.
Cô đang vô cùng khó chịu vì nóng nhưng lại vô cùng nóng bỏng.
“Nóng…nóng quá. Tăng điều hoà lên được không?” Cô vừa nói vừa hất chiếc áo khoác anh khoác lên người mình ra đằng sau.
Anh thấy cô nói vậy thì lập tức với tay ra chỉnh điều hoà gió to và mát hơn. Anh thì đang rét cóng ở bên cạnh còn cô cứ giãy giụa bên cạnh.
Anh nhìn cô với thân hình 3 vòng nóng bỏng. Vòng nào ra vòng nấy vô cùng quyến rũ. Anh nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp không góc chết của cô mà bất giác mỉm cười.
Khánh sạn anh đưa cô đến ở ngay gần đó nên đi rất nhanh. Đỗ xe ở bãi gửi xe xong anh liền bé cô lên 1 phòng VIP ở trong khách sạn.
Vì khách sạn nằm trên địa bàn của Gia Long nên luôn có 3 vòng VIP dành cho nhóm bạn thân những lúc say không về được.
Tiếng chuông thang máy lên đến tầng 9 thì dừng lại. Anh sải những bước chân dài đi tới phòng VIP 903. Đây là tầng cao nhất của khách sạn cũng là tầng không ai được vào trừ bọn họ.
Vì chỉ dành cho giới quý tộc nên giá phòng cũng rất chát. Nhưng thay vào đó cơ sở vật chất vô cùng hiện đại, sang trọng.
Mở cửa ra anh đi tới bên giường nghe nhàng đặt cô xuống. Lúc đó khoảng cách giữa mặt anh và cô vô cùng sát nhau.
Mặt cô đã đỏ bừng lên vì nóng.
“Nóng…nóng quá!”
“Ưm….ưm….aaaaa.”
Đặt cô xuống anh định quay người rời đi để lấy điện thoại gọi cho người nhà cô đến đón thì tay cô với lấy nắm chặt tay anh và nói.
“Giúp…giúp tôi với. Nóng…nóng quá!”
Qua đã mê man nên không còn biết mình đang nói gì. Anh thấy cô nắm lấy tay mình thì gỡ ra nhưng sao cô nắm chặt thế nhỉ.
Bất chợt cô kéo anh xuống giường vô tình môi chạm môi. Cô đưa tay ra sau gáy anh ghì xuống mà hôn. Anh bất ngờ vô cùng nên không kịp phản kháng.
Môi chạm môi nhau với thế chủ động là cô nhưng hình như cô chưa từng hôn từ ai nên còn khá vụng về. Anh không muốn làm người xấu nên quyết định gỡ tay cô ra.
Anh cũng không phải trai hư cũng chưa từng qua lại với cô gái nào cả. Hay nói cách khác thì anh vẫn còn t.r.i.n.h và cô cũng vậy.
Đang chìm đắm thì môi anh bỏ ra làm chơi cô cảm giác hụt hẫng. Anh đưa tay ra chiếc túi của cô để lấy điện thoại thì cô mới ngồi dậy. Đè anh xuống giường còn cô ngồi trên bụng anh.
“Giúp tôi đi. Sáng mai tôi sẽ trả tiền cho anh. Rất hậu hĩnh.”
Anh giật mình vì cô tưởng anh là trai bao. Cô đã say tới mức không nhận ra anh là ai cơ à. Anh hai tay ra sau đầu để gối lên nhíu nhẹ này nhìn cô gái đang ngồi trên bụng mình.
“Cô có biết mình đang nói gì không đấy? Tôi không ngại giúp cô nhưng cái giá cô trả tôi rất đắt đó.”
Vì cũng đã hơi say và một phần thuốc đã có tác dụng nên cô như người trên mây. Nhận thức cũng dần bị đánh gục.
“Người vô duyên như anh không nhìn tôi cubg nhận ra.” Cô vừa nói vừa dùng lực đẩy anh ra xa.
“Mày quen cô gái xinh đẹp này à? Thảo nào từ nãy đến giờ nhìn ra đây. Bạn bè ngồi trước mặt gọi thì không thấy trả lời hoá ra là nhìn gái.” Gia Long và Hàn Lục Bắc cùng nhau nói. Tưởng anh bạn mình thế nào hoá ra cũng say mê gái đẹp.
Anh quay sang nhìn cô gái đi bên cạnh Thanh Nhã mà hỏi:
“Đây là bạn cô à? 2 cô uống say lắm rồi để tôi gọi tãi cho cô về nhé!”
Trân nhìn thấy người đàn ôn mà điển trai trước mặt mình mà ngay người ra. Không ngờ người vô duyên mà lại đẹp trai như thế này.
Vì 2 cô đã có sẵn hơi men trong người cộng thêm thuốc đã có tác dụng nên hai cô dần cảm thấy khó chịu trong người.
“Sao..sao lại nóng thế nhỉ? Điều hoà ở khu này hỏng à sao nóng thế?”
Nhã vừa nói vừa quay ra nhìn Trân xem cô thế nào. Ai ngờ quay sang lại đang thấy cô bạn thân của mình đang ngắm trai đẹp. Đúng là mê trai đầu thai cũng không hết chứ nói gì là. Haizz cô bất lực huých vào tay Trân 1 cái nói.
“Mày có cần t lấy cho cái chậu không? Thèm đến chất nước miếng rồi kìa. Đi về.”
Thấy Nhã gọi mình Trân mới quay trở lại thế giới thật. Bớt mơ mộng về anh đẹp trai nhưng vô duyên kia.
Thấy 2 cô cũng dân mất tỉnh táo Minh Khánh sai người đưa Trân về Hà gia. Vì say rồi nên hỏi gì Nhã với Trân cũng trả lợi nên không khó để anh biết địa chỉ nhà Hà Ngọc Trân.
Anh đã nhờ vệ sĩ riêng của mình đưa bạn thân cô về nhà còn đích thân anh sẽ đưa cô gái có nụ cười làm anh xao xuyến cả sáng về Triệu gia.
Vì biết đã bị bỏ thuốc nên Lục Bắc mới đưa cho Minh Khánh thuốc giải để cho 2 cô uống. Nhưng trớ trêu thay anh lại đem có mỗi 1 viên.
Hàn Lục Bắc có thói quen mang phòng 1 viên thuốc giải Xuân dược bên mình khi lên bar. Đó là thói quen tốt để bạo vệ anh và nhưng người giống như Trân và Nhã hôm nay.
Đã quá muộn rồi nên không còn hiệu thuốc nào mở cửa mặc cho anh có chạy khắc thành phố để mua thuốc giúp cô. Vì đã có tác dụng nên anh đành để viên thuốc đó cho Ngọc Trâm uống.
Anh đưa thuốc cho vệ sĩ và dặn cho cô uống. Sau khi uống xong xuôi vì đã quá say nên Ngọc Trân đã ngủ thiếp đi. Còn Thanh Nhã chưa được uống thuốc giải nên cô vô cùng khó chịu.
Anh ra lệnh đưa Ngọc Trân về Hạ gia còn mình cấp tốc đưa cô đến khách sạn ở gần đó.
“2 bọn mày về trước đi, không cần đợi tao đâu.” Anh bỏ lại câu nói đó cho Lục Bắc và Gia Long rồi bế Thanh Nhã lên đưa cô đi.
Vì chiếc váy của cô quá hở không tiện để bế lên nên anh đã cởi áo khoác vest của mình ra và khoác lên người cho cô.
Đưa cô ra xe và đặt ở ghế phụ ngay bênh cạnh anh. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng quán bar và lao vút đi mất.
Cô đang vô cùng khó chịu vì nóng nhưng lại vô cùng nóng bỏng.
“Nóng…nóng quá. Tăng điều hoà lên được không?” Cô vừa nói vừa hất chiếc áo khoác anh khoác lên người mình ra đằng sau.
Anh thấy cô nói vậy thì lập tức với tay ra chỉnh điều hoà gió to và mát hơn. Anh thì đang rét cóng ở bên cạnh còn cô cứ giãy giụa bên cạnh.
Anh nhìn cô với thân hình 3 vòng nóng bỏng. Vòng nào ra vòng nấy vô cùng quyến rũ. Anh nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp không góc chết của cô mà bất giác mỉm cười.
Khánh sạn anh đưa cô đến ở ngay gần đó nên đi rất nhanh. Đỗ xe ở bãi gửi xe xong anh liền bé cô lên 1 phòng VIP ở trong khách sạn.
Vì khách sạn nằm trên địa bàn của Gia Long nên luôn có 3 vòng VIP dành cho nhóm bạn thân những lúc say không về được.
Tiếng chuông thang máy lên đến tầng 9 thì dừng lại. Anh sải những bước chân dài đi tới phòng VIP 903. Đây là tầng cao nhất của khách sạn cũng là tầng không ai được vào trừ bọn họ.
Vì chỉ dành cho giới quý tộc nên giá phòng cũng rất chát. Nhưng thay vào đó cơ sở vật chất vô cùng hiện đại, sang trọng.
Mở cửa ra anh đi tới bên giường nghe nhàng đặt cô xuống. Lúc đó khoảng cách giữa mặt anh và cô vô cùng sát nhau.
Mặt cô đã đỏ bừng lên vì nóng.
“Nóng…nóng quá!”
“Ưm….ưm….aaaaa.”
Đặt cô xuống anh định quay người rời đi để lấy điện thoại gọi cho người nhà cô đến đón thì tay cô với lấy nắm chặt tay anh và nói.
“Giúp…giúp tôi với. Nóng…nóng quá!”
Qua đã mê man nên không còn biết mình đang nói gì. Anh thấy cô nắm lấy tay mình thì gỡ ra nhưng sao cô nắm chặt thế nhỉ.
Bất chợt cô kéo anh xuống giường vô tình môi chạm môi. Cô đưa tay ra sau gáy anh ghì xuống mà hôn. Anh bất ngờ vô cùng nên không kịp phản kháng.
Môi chạm môi nhau với thế chủ động là cô nhưng hình như cô chưa từng hôn từ ai nên còn khá vụng về. Anh không muốn làm người xấu nên quyết định gỡ tay cô ra.
Anh cũng không phải trai hư cũng chưa từng qua lại với cô gái nào cả. Hay nói cách khác thì anh vẫn còn t.r.i.n.h và cô cũng vậy.
Đang chìm đắm thì môi anh bỏ ra làm chơi cô cảm giác hụt hẫng. Anh đưa tay ra chiếc túi của cô để lấy điện thoại thì cô mới ngồi dậy. Đè anh xuống giường còn cô ngồi trên bụng anh.
“Giúp tôi đi. Sáng mai tôi sẽ trả tiền cho anh. Rất hậu hĩnh.”
Anh giật mình vì cô tưởng anh là trai bao. Cô đã say tới mức không nhận ra anh là ai cơ à. Anh hai tay ra sau đầu để gối lên nhíu nhẹ này nhìn cô gái đang ngồi trên bụng mình.
“Cô có biết mình đang nói gì không đấy? Tôi không ngại giúp cô nhưng cái giá cô trả tôi rất đắt đó.”