Chương : 18
Về phần "ai kia"....
Tâm trạng hỗn hộn hơn cô gấp trăm lần. Anh vào phòng tắm xả nước vòi sen lạnh buốt. Đứng chống tay lên tường.
_Tại sao anh lại tức giận đến như thế, tại sao???
Dòng nước lạnh buốt làm cơn tức giận đã nguôi ngoai từ khi nào để lại sự hối hận vì đã làm "một người nào đó" đau. Nhưng anh không thể nào chăm sóc hay chuộc lỗi với người ấy được. Anh đấm mạnh tay vào tường như tự trách bản thân mình.....
Tắm xong anh thả người xuống nệm thì điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Lệ Thy:
_Ox về nhà chưa?? Sao ox không nhắn tin cho bx vậy??
Anh không buồn trả lời mà vùi điện thoại dưới gối. Lúc này anh không muốn gì hơn ngoài trừ sự yên tĩnh.....
..............................
Sáng sớm, có một "ai đó" sang phòng người kia thăm dò tình hình thì thấy đối phương đang nằm co ro trên sàn nhà lạnh cóng kế con "táp". Chợt "ai kia" thấy lòng đau như cắt nhưng không lí giải được tại sao. Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường nhưng tới khi đắp chăn lại cho cô thì thấy trán cô nóng hổi. Anh luống cuống đặt tay lên xem thì thấy nóng như lửa đốt. Anh vội chạy đi lấy khăn chườm đá lạnh cho cô. Anh lau nhẹ khắp khuôn mặt cô để hạ nhiệt. Nhìn nét mặt bình yên của cô khiến anh cảm thấy lâng lâng trong lòng.
_Đây là thứ cảm giác quái quỷ gì vậy??? Anh lầm bầm rủa.
Xong khi thấy mọi thứ tạm ổn anh chạy xuống bếp bảo bác giúp việc nấu cháo cho cô ăn. Bác giúp việc chưa nấu xong thì anh đã hối mau mau khiến bác ấy luống cuống chạy tới chạy lui làm thật mau cho "ai kia" đừng sốt ruột nữa.
Anh giục bác giúp việc:
_Xong chưa vậy???
_Cháo sắp chín rồi một tí nữa thôi cậu chủ à!!!
_Nhớ bỏ nhiều thịt để tẩm bổ đấy!!
Bác giúp việc bật cười nói:
_Cậu mà giục tui bỏ thịt quài là không thấy miếng cháo nào nữa đâu đấy!!
Nhìn vào nồi cháo thì thịt bằm chiếm gần hết diện tích chỉ còn thấy mỗi nước cháo mà thôi. Anh ngượng ngùng im lặng không giục nữa mà ngồi yên chờ đợi. Cuối cùng cháo cũng chín. Anh vội bâng lên tới phòng cô. Vừa mở cửa phòng thì thấy cô đang ngồi tựa vào thành giường tay ôm con "táp" thấy anh cô nhe răng cười. Không hiểu sao khi thấy cô nhe răng cười khỏe mạnh như thế anh lại thấy hụt hẫng tại vì có một ai đó dự định sẽ đúc từng muỗng cháo cho "ai kia" ăn nào ngờ "ai kia" khỏe nhanh thế nên bị đổ bể kế hoạch. Anh đặt chén cháo lên bàn:
_Nè ăn đi!!
Cô ngơ ngác hết nhìn anh tới nhìn chén cháo "thịt" kia há hốc mồm. Vốn dĩ "ai kia" có bao giờ dịu dàng quan tâm người khác như thế đâu. Biết cô đang suy nghĩ lan man nên anh giục:
_Ăn lẹ rồi ngủ đi, nhìn cái gì mà nhìn??? rồi anh bỏ đi đóng sầm cửa lại.
Còn "kẻ còn lại" thì vẫn ngồi trên giường nhìn theo "ai kia" bất giác nhoẽn miệng cười.
Vừa đóng cửa phòng lại anh lầm bầm rủa:
_Sao cô ta khỏe nhanh thế không biết?? rồi tự trách mình sao quá "vô duyên" khi mong chờ "ai kia" bệnh lâu lâu một tí. Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ:
_A lô!!
_Ox, bx nè!!!
_Có chuyện gì vậy???
Đầu giây bên kia nhanh nhẩu nói:
_Ox đi shopping với bx nhe, tối qua bx có nhắn tin cho ox rồi mà!!!
Anh thản nhiên đáp:
_Ừ, anh có nhân được, lát nữa anh qua!!!
_Ừ vậy nhe ox, yêu ox nhiều, moazzz....
Anh vẫn giữ máy cho tới khi nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia mới cúp máy. Thế là anh sắp phải ra ngoài với Lệ Thy nhưng trong lòng lại cảm thấy bồn chồn lo lắng một điều gì đó không rõ. Mặc kệ cái thứ cảm xúc anh cho là vớ vẩn ấy. Anh vôi thay đồ leo lên xe rồi phóng đi.
Cô đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ thấy ai kia vừa phóng xe đi khỏi chợt cảm thấy nhói lòng. Trái tim như bị bóp nghẹt đến khó thở. Cô vịn tay vào thành cửa sổ nhìn theo cho tới khi chiếc xe của anh quẹo sang con đường khác. Cô lẩm bẩm:
_Tại sao mình phải quan tâm anh ta đi đâu chứ???
Ba cô vừa nghe bác giúp việc nói cô bệnh thì ông vội vào thăm. Từ ngày chuyển vào nhà họ Lâm. Cha con cô rất ít khi trò chuyện cùng nhau. Ba cô gõ cửa phòng khẽ nói như sợ cô đang ngủ sẽ bị thức giấc:
_Con gái à!!!
Cô đáp:
_Vào đi ba!!! Ba cô mở cửa bước vào thấy cô con gái của mình đang đứng nhìn ra cửa sổ có vẻ buồn nên ông bước tới gần cô:
_Khỏe chưa con gái??
Cô mỉm cười nói:
_Con khỏe mà ba!!!
Ba cô hơi ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi cô:
_Con và cậu chủ tới đâu rồi???
Cô bình thản trả lời nhưng không nhìn vào mặt ông:
_Cũng như lúc đầu mới gặp nhưng mà không sao đâu ba, ba đừng lo. Con cũng trả hết nợ cho ba rồi. Ba đừng đi đánh bạc nữa đó.
Ba nghẹn ngào trước lời nói của cô con gái:
_Ba làm khổ con quá!!
Cô nhỉn ba cô mỉm cười:
_Con lấy được người như anh ấy là rất may mắn đó ba. Anh ấy rất tốt. Ba đừng nghĩ vậy!!
Thấy cô nói vậy nên ông cũng an tâm phần nào. Có ai biết được đằng sau sự thật như thế nào ngoại trừ hai kẻ trong cuộc.
Ba cô đưa tay lên xoa đầu cô:
_Thôi vào nghỉ đi con, sắp làm đám cưới nên có nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm đấy!!
Cô ngoan ngoãn leo lên giường năm xuống nghỉ ngơi cho ba cô yên tâm nhưng những lúc tâm trạng rối bời như thế này khó mà thảnh thơi đánh một giấc.