Chương 14: Anh chỉ mong Mộc Tuyết Nhi
Mộc gia được cứu rồi!
Nhưng trong lòng Mộc lão phu nhân không nói rõ được là cảm giác gì, biểu cảm trên mặt càng trở nên đa dạng phong phú.
Hứa Quân thật sự cho bà một cái tát, thế nhưng lại là quả ngọt.
“Mộc Phong nói không lựa lời, theo lý mà nói phải chịu phạt... Vả miệng, cho. đến khi Hứa Quân vừa lòng thì thôi”
“Bà nội! Đừng mà, tha con con đi... Hai ngày nay con đánh không ra hình người nữa rồi!"
Mộc lão phu nhân không quan tâm đến lời cầu xin của Mộc Phong, nhìn Hứa Quân nói tiếp: “Ngày mai, cậu và Tuyết Nhi đến thăm hỏi tôi. Tôi sẽ đứng trước. cổng, đích thân đón cháu gái ngoan của tôi.”
“Bà nội yêu thương Tuyết Nhi như vậy, Tuyết Nhi nhất định cũng sẽ phấn đấu, cố gắng vì Mộc gia.”
Mộc lão phu nhân không muốn ở lại nhà Mộc Tuyết Nhi thêm một phút nào, bà được người đỡ ra ngoài, gần như chạy trốn khỏi đó.
“Bốp, bốp, bốp!” “A...tha cho tôi đi, miệng tôi sắp chảy máu đến nơi rồi...ai da” Mộc lão phu nhân để lại hai người, ở lại giáo huấn Mộc Phong.
Nhất thời, trong phòng khách tầng hai, chỉ còn lại tiếng vả miệng và tiếng cầu xin của Mộc Phong.
Một lát sau, Hứa Quân nhìn về phía Mộc Phong, cười lạnh nói: “Nhớ lấy, đây chỉ là bài học nho nhỏ tôi dành cho anh thôi. Nếu như anh còn dám mở miệng nói lời thô lỗ với Tuyết Nhi, phải chết!”
Nói xong lời này, Hứa Quân đạp một phát lên mặt Mộc Phong, máu từ mũi, từ miệng anh ta cứ thế phun ra.
Sau đó Mộc Phong chạy trốn mất dạng.
Hứa Quân hận không thể nâng Mộc Tuyết Nhi trong lòng bàn tay, trên đời này, anh không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục đến Mộc Tuyết Nhi.
Lúc Hứa Quân đang nấu cơm thì Mộc Tuyết Nhi về đến nhà.
“Tuyết Nhi, con thật sự ký được hợp đồng với tập đoàn Vương thị rồi? Chủ tịch Vương còn cho Mộc gia mượn một trăm triệu?”
“Mẹ, là thật ạ!” “Vẫn là con gái mẹ giỏi nhất, con chính là được di truyền gen từ mẹ đấy” Lâm Chi đương nhiên cũng thích, lúc này Hứa Quân vừa hay đi từ phòng bếp
ra, bà ta lập tức thu lại gương mặt tươi cười, xúi giục: “Tuyết Nhi, vừa nãy con
không ở nhà, con không biết... Hứa Quân ngạo mạn đến mức nào. Thì ra nó đã sớm biết được con ký hợp đồng với chủ tịch Vương.
Nhưng đây là công lao của con gái tao, liên quan gì đến cái loại phế vật như mày? Dựa vào đâu mà mày lên mặt? Hơn nữa, con gái tao càng ưu tú, càng. chứng minh rằng loại phế vật như mày không xứng với con bé.”
Lâm Chỉ nói một tràng.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Mộc Tuyết Nhi ngăn Lâm Chi mấy lần nhưng đều không ngăn được bà ta.
Nội tình bên trong Lâm Chi không biết, bà ta cho rằng tất cả những điều này là công lao của Mộc Tuyết Nhi, Hứa Quân chỉ là biết trước mới dám nói không
lựa lời trước mặt Mộc lão phu nhân.
“Mẹ, không phải như vậy đâu, tình hình cụ thể con cũng không quá rõ, dù sao cũng là Hứa Quân...”
“Tuyết Nhi, ăn cơm thôi!” Lúc này Hứa Quân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, cười nói: “Anh làm món tôm hấp xì dầu mà em thích ăn đấy”
Cái gọi là công lao này, Hứa Quân trước giờ chưa từng quan tâm.
Anh chỉ mong Mộc Tuyết Nhi có thể ngẩng cao đầu và được tôn nghiêm trước người khác.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn. Mày cút ra ngoài mà ăn, vừa nhìn thấy mày là đã không có khẩu vị rồi”
Lâm Chỉ vẫn còn lải nhải không thôi.
Hứa Quân thường bị Lâm Chỉ đuổi ra ngoài, anh cũng chẳng để ý, cầm bát đũa đi ra ngoài cửa.
Nhưng Mộc Tuyết Nhi lại đột nhiên mở miệng nói với Hứa Quân: “Anh chờ tôi một lát... Tôi đi cùng anh, không được phép từ chối.
“Được!” Hứa Quân trong lòng ấm áp.
Nhìn Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi vừa nói vừa cười ngoài cửa, Lâm Chỉ không nhịn được mà hừ lạnh.
Lâm Chi không ngày nào là không mong Mộc Tuyết Nhi và Hứa Quân ly hôn.
Bây giờ thái độ của con gái với Hứa Quân càng ngày càng tốt, Lâm Chỉ lại càng thấy bất an.
Ăn cơm xong, Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi lên lầu.
Tắm rửa xong xuôi, Mộc Tuyết Nhi nằm trên giường, hỏi: “Nói đi, chủ tịch Vương Phú Quý tại sao lại đồng ý ký hợp đồng với tôi? Hơn nữa còn vô duyên vô cớ cho Mộc gia chúng ta mượn một trăm triệu? Rốt cuộc anh và chủ tịch Vương có quan hệ gì?”
Hứa Quân chưa từng có ý định giấu Mộc Tuyết Nhi, anh thẳng thắn thừa nhận: “Tuyết Nhi, em còn nhớ sính lễ giá trên trời đó không? Thật ra anh là Nhị thiếu gia của Hứa gia, Vương Phú Quý chẳng qua chỉ là thành viên bên ngoài của gia đình anh mà thôi.”
Nhưng trong lòng Mộc lão phu nhân không nói rõ được là cảm giác gì, biểu cảm trên mặt càng trở nên đa dạng phong phú.
Hứa Quân thật sự cho bà một cái tát, thế nhưng lại là quả ngọt.
“Mộc Phong nói không lựa lời, theo lý mà nói phải chịu phạt... Vả miệng, cho. đến khi Hứa Quân vừa lòng thì thôi”
“Bà nội! Đừng mà, tha con con đi... Hai ngày nay con đánh không ra hình người nữa rồi!"
Mộc lão phu nhân không quan tâm đến lời cầu xin của Mộc Phong, nhìn Hứa Quân nói tiếp: “Ngày mai, cậu và Tuyết Nhi đến thăm hỏi tôi. Tôi sẽ đứng trước. cổng, đích thân đón cháu gái ngoan của tôi.”
“Bà nội yêu thương Tuyết Nhi như vậy, Tuyết Nhi nhất định cũng sẽ phấn đấu, cố gắng vì Mộc gia.”
Mộc lão phu nhân không muốn ở lại nhà Mộc Tuyết Nhi thêm một phút nào, bà được người đỡ ra ngoài, gần như chạy trốn khỏi đó.
“Bốp, bốp, bốp!” “A...tha cho tôi đi, miệng tôi sắp chảy máu đến nơi rồi...ai da” Mộc lão phu nhân để lại hai người, ở lại giáo huấn Mộc Phong.
Nhất thời, trong phòng khách tầng hai, chỉ còn lại tiếng vả miệng và tiếng cầu xin của Mộc Phong.
Một lát sau, Hứa Quân nhìn về phía Mộc Phong, cười lạnh nói: “Nhớ lấy, đây chỉ là bài học nho nhỏ tôi dành cho anh thôi. Nếu như anh còn dám mở miệng nói lời thô lỗ với Tuyết Nhi, phải chết!”
Nói xong lời này, Hứa Quân đạp một phát lên mặt Mộc Phong, máu từ mũi, từ miệng anh ta cứ thế phun ra.
Sau đó Mộc Phong chạy trốn mất dạng.
Hứa Quân hận không thể nâng Mộc Tuyết Nhi trong lòng bàn tay, trên đời này, anh không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục đến Mộc Tuyết Nhi.
Lúc Hứa Quân đang nấu cơm thì Mộc Tuyết Nhi về đến nhà.
“Tuyết Nhi, con thật sự ký được hợp đồng với tập đoàn Vương thị rồi? Chủ tịch Vương còn cho Mộc gia mượn một trăm triệu?”
“Mẹ, là thật ạ!” “Vẫn là con gái mẹ giỏi nhất, con chính là được di truyền gen từ mẹ đấy” Lâm Chi đương nhiên cũng thích, lúc này Hứa Quân vừa hay đi từ phòng bếp
ra, bà ta lập tức thu lại gương mặt tươi cười, xúi giục: “Tuyết Nhi, vừa nãy con
không ở nhà, con không biết... Hứa Quân ngạo mạn đến mức nào. Thì ra nó đã sớm biết được con ký hợp đồng với chủ tịch Vương.
Nhưng đây là công lao của con gái tao, liên quan gì đến cái loại phế vật như mày? Dựa vào đâu mà mày lên mặt? Hơn nữa, con gái tao càng ưu tú, càng. chứng minh rằng loại phế vật như mày không xứng với con bé.”
Lâm Chỉ nói một tràng.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Mộc Tuyết Nhi ngăn Lâm Chi mấy lần nhưng đều không ngăn được bà ta.
Nội tình bên trong Lâm Chi không biết, bà ta cho rằng tất cả những điều này là công lao của Mộc Tuyết Nhi, Hứa Quân chỉ là biết trước mới dám nói không
lựa lời trước mặt Mộc lão phu nhân.
“Mẹ, không phải như vậy đâu, tình hình cụ thể con cũng không quá rõ, dù sao cũng là Hứa Quân...”
“Tuyết Nhi, ăn cơm thôi!” Lúc này Hứa Quân ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, cười nói: “Anh làm món tôm hấp xì dầu mà em thích ăn đấy”
Cái gọi là công lao này, Hứa Quân trước giờ chưa từng quan tâm.
Anh chỉ mong Mộc Tuyết Nhi có thể ngẩng cao đầu và được tôn nghiêm trước người khác.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn. Mày cút ra ngoài mà ăn, vừa nhìn thấy mày là đã không có khẩu vị rồi”
Lâm Chỉ vẫn còn lải nhải không thôi.
Hứa Quân thường bị Lâm Chỉ đuổi ra ngoài, anh cũng chẳng để ý, cầm bát đũa đi ra ngoài cửa.
Nhưng Mộc Tuyết Nhi lại đột nhiên mở miệng nói với Hứa Quân: “Anh chờ tôi một lát... Tôi đi cùng anh, không được phép từ chối.
“Được!” Hứa Quân trong lòng ấm áp.
Nhìn Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi vừa nói vừa cười ngoài cửa, Lâm Chỉ không nhịn được mà hừ lạnh.
Lâm Chi không ngày nào là không mong Mộc Tuyết Nhi và Hứa Quân ly hôn.
Bây giờ thái độ của con gái với Hứa Quân càng ngày càng tốt, Lâm Chỉ lại càng thấy bất an.
Ăn cơm xong, Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi lên lầu.
Tắm rửa xong xuôi, Mộc Tuyết Nhi nằm trên giường, hỏi: “Nói đi, chủ tịch Vương Phú Quý tại sao lại đồng ý ký hợp đồng với tôi? Hơn nữa còn vô duyên vô cớ cho Mộc gia chúng ta mượn một trăm triệu? Rốt cuộc anh và chủ tịch Vương có quan hệ gì?”
Hứa Quân chưa từng có ý định giấu Mộc Tuyết Nhi, anh thẳng thắn thừa nhận: “Tuyết Nhi, em còn nhớ sính lễ giá trên trời đó không? Thật ra anh là Nhị thiếu gia của Hứa gia, Vương Phú Quý chẳng qua chỉ là thành viên bên ngoài của gia đình anh mà thôi.”