Chương 9: Nhớ kỹ, bà nhất định sẽ phải đích thân đến cầu xin Tuyết Nhi!
“Vả mặt? Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Mộc gia, tôi chẳng ngại bị vả mặt!”
Mộc Phong nhún vai, bày tỏ chẳng sao cả, tiếp tục nói: “Chỉ tiếc là, việc hợp tác của Mộc gia, ngoại trừ tôi ra, còn ai có thể đàm phán thành công? Chẳng lẽ trông chờ vào tên ở rể như cậu sao? Hay là cái đồ hèn hạ Mộc Tuyết Nhi kia? Mấy người đều không làm được! Vẫn phải dựa vào tôi thôi!”
“Ôi, may mà Mộc gia chúng ta có anh Phong!”
“Hai hôm trước đi uống rượu với anh Phong, anh ấy có nói với em rằng, anh ấy sắp đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị rồi!”
“Anh Phong quả là đáng tin cậy, chẳng trách bà nội chúng ta xem trọng anh Phong!”
Không chỉ mình Mộc Phong đắc ý, những con cháu khác của Mộc gia, cũng khen Mộc Phong không dứt lời.
Hơn nữa Mộc Phong còn là người thích khoe khoang khoác lác, trước đó anh ta đã từng nói chuyện mình mua chuộc thư ký của Vương Phú Quý cho không ít con cháu Mộc gia.
Do đó, Vương Phú Quý có thể đích thân đến Mộc gia, tất cả mọi người đều cho rằng là công lao của Mộc Phong.
Ngay cả Mộc lão phu nhân cũng có chút tin tưởng, dù gì những lời Hứa Quân nói vừa nãy, Mộc lão phu nhân vốn cũng bán tín bán nghi.
“Cháu trai ngoan, không nên để chủ tịch Vương chờ lâu, chúng ta vẫn nên ra gặp ngài ấy trước đã.”
“Bà nội, chủ tịch Vương rất coi trọng con, để ông ấy chờ thêm một lúc cũng không sao đâu!”
Mộc Phong tiếp tục khoác lác, sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà nội, con đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị, có nghĩa là đã lập được công lớn cho Mộc gia! Cháu trai chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ, đó là lập tức đuổi Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi ra khỏi Mộc gia, vĩnh viễn không được xuất hiện ở đây!”
“Đuổi hai đứa nó ra khỏi nhà cho tôi! Dù sau này lúc tôi hấp hối, cũng không cần chúng nó đến gặp mặt!”
“Bà nội...”
“Đuổi ra ngoài!”
Chỉ là hai người không quan trọng của Mộc gia mà thôi, Mộc lão phu nhân không ngại đồng ý với Mộc Phong.
Mộc Tuyết Nhi vẫn còn muốn cầu xin, nhưng mấy bảo vệ của Mộc gia đã đi qua đây, trông dáng vẻ như có thể động tay động chân với Mộc Tuyết Nhi bất cứ lúc nào!
Còn Hứa Quân thì nắm lấy tay cô, kéo cô ra phía sau, cười lạnh nói với Mộc lão phu nhân: “Bà nội, bà đuổi Tuyết Nhi ra khỏi nhà thì dễ, đến lúc muốn cầu xin cô ấy về nhà thì khó lắm đấy! Nhớ kỹ, bà nhất định sẽ phải đích thân đến cầu xin Tuyết Nhi!”
Dứt lời, Hứa Quân kéo tay Mộc Tuyết Nhi, bước từng bước lớn ra khỏi Mộc gia.
Mộc Tuyết Nhi khẽ cắn môi dưới, cô cũng chỉ đành đi theo Hứa Quân.
Không khó để nhận ra rằng, dù cô có cầu xin Mộc lão phu nhân thế nào đi chăng nữa, bà cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh.
“Bà nội, bà xem thái độ của tên phế vật Hứa Quân kìa, có cần tìm mấy người đến dạy dỗ cậu ta không?”
“Hừ, trông dáng vẻ kiêu ngạo đó của cậu ta kìa, người không biết còn tưởng rằng cậu ta mới là người đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị!”
“...”
Đám con cháu Mộc gia đều vui mừng phấn khởi, Mộc Tuyết Nhi bị đuổi ra khỏi Mộc gia, vậy thì phần tài sản của cô sẽ được chia đều cho bọn họ.
Nhưng Mộc lão phu nhân lại cảm thấy có chút bất an!
Hôm nay tên phế vật kia quả thật rất bất thường, mọi khi vài ngày nó cũng chẳng thèm nói một câu, chẳng lẽ...
Mộc lão phu nhân không dám nghĩ tiếp, bà chỉ đành phó thác tất cả hi vọng lên người Mộc Phong, nói: “Cháu trai, cùng bà đi gặp chủ tịch Vương nào!”
Sau khi rời khỏi Mộc gia, Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi trở về nhà mình.
“Tuyết Nhi, sao con lại về sớm như vậy? Có phải là chủ tịch Vương không chịu gặp con không?”
Hai người đúng lúc gặp phải Lâm Chi đang chuẩn bị ra ngoài.
Mộc Tuyết Nhi giật mình hoảng hốt, nhưng cũng không tiện giấu mẹ mình, chỉ đành nói: “Mẹ, con không cần phải đi gặp chủ tịch Vương nữa... Bà nội đã đuổi con ra khỏi Mộc gia rồi.”
“Gì cơ?”
Lâm Chi sững sờ, bà ta ném túi xách trong tay xuống đất, lớn tiếng mắng: “Đáng đời con! Nếu như con thông minh một chút, chấp nhận sính lễ của nhị thiếu gia Hứa gia ở Kinh thành, còn ai dám xem thường con nữa? Để mẹ xem sau này con sống thế nào, chẳng lẽ còn định để tên phế vật này nuôi con sao?”
“Đúng thế!” Đúng lúc này, Hứa Quân nhìn thẳng về phía Lâm Chi, gần như gằn từng chữ một, nói: “Sau này sẽ do tên phế vật là con đây nuôi Tuyết Nhi! Hơn nữa còn sẽ nuôi cô ấy mũm mĩm trắng hồng.”
Sau khi nói xong câu này, anh lập tức đi thẳng lên tầng sạc điện thoại...
Còn ở Mộc gia, cả Mộc lão phu nhân và người Mộc gia đều coi Vương Phú Quý là khách quý của nhà mình.
Người Mộc gia chỉ là khách khí, còn thái độ của Vương Phú Quý với người Mộc gia lại càng thêm mấy phần tôn trọng kính cẩn!
“Chủ tịch Vương, ngài... ngài quả thật rất dễ gần!”
“Đúng thế! Chủ tịch Vương, người ta hay đồn rằng ngài vô cùng nghiêm túc, hóa ra chỉ là đồn đãi lung tung!”
“...”
Nghe thấy những lời khen ngợi của người Mộc gia, Vương Phú Quý thầm nghĩ, ai bảo Mộc gia các người có một người con rể xịn như vậy? Nếu không thì đường đường là người giàu có nhất Lệ thành, sao lại phải hạ mình, xuất hiện tại một gia tộc tầm thường như này chứ?
“Mộc phu nhân, nghe nói bà thích nhâm nhi rượu nên tôi mang theo hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm này đến biếu, mong bà nhận lấy.”
“La Romanee Conti phiên bản sưu tầm?” Mộc lão phu nhân vừa mừng vừa lo, vội vàng nói: “Chủ tịch Vương, món quà này quý quá, ông hãy mang về đi!”
Mộc lão phu nhân bình thường sống chú trọng tình cảm, biết rất rõ về các loại rượu quý từ khắp các nước!
La Romanee Conti phiên bản sưu tầm này trên thị trường có thể nói là vô giá, có thể sưu tầm được một chai, chính là biểu tượng cho thân phận và địa vị.
“Mộc phu nhân đừng khách khí!” Vương Phú Quý cười niềm nở, sau đó đổi chỉ đề: “Tôi ngưỡng mộ Mộc gia đã lâu, lần này đến là muốn hợp tác với Mộc gia. Hợp đồng tôi đã soạn xong rồi, vậy có vị nào đến xem thử hợp đồng không?”
“Tôi là Mộc Phong của Mộc gia!” Mộc Phong nói.
Vương Phú Quý đưa hợp đồng cho Mộc Phong bằng cả hai tay, sau đó khen ngợi: “Con cháu Mộc gia tài mạo xuất chúng, nhất là cậu Mộc Phong đây, trông lại càng nổi bật!”
Vương Phú Quý không hề hay biết quan hệ giữa Hứa Quân và Mộc gia như thế nào.
Trong mắt Vương Phú Quý, đối xử lễ độ, tôn trọng người Mộc gia, sẽ không bị nhị thiếu gia trách phạt.
Mà Mộc Phong thì đang cười hớn hở liếc nhìn một vòng người Mộc gia, như thể đang nói, sao? Có phải chủ tịch Vương đánh giá cao tôi lắm đúng không?
Mộc lão phu nhân cùng thầm thở phào một hơi, xem ra những lời tên ở rể phế vật kia nói, chẳng qua chỉ là đang giả thần giả quỷ mà thôi.
Bản hợp đồng này là do đích thân Vương Phú Quý soạn, rất có lợi cho Mộc gia, đương nhiên Mộc Phong không thể tìm ra chỗ nào bắt bẻ.
“Chủ tịch Vương, bản hợp đồng này cũng tạm được... Tôi cũng không muốn tranh những khoản lợi nhuận vụn vặt kia, bây giờ chúng ta ký hợp đồng chứ?”
“Người anh em, cậu vừa ý là được!”
Vương Phú Quý vẫn luôn hạ mình nói chuyện.
Nhưng trong lòng ông ta có chút không hài lòng với Mộc Phong!
Bản hợp đồng này đưa cho bất cứ gia tộc nào bọn họ cũng sẽ giành giật, nhưng tên nhóc này lại dám nói là cũng tạm được.
Đúng lúc Vương Phú Quý đang định đặt bút ký tên thì điện thoại của ông ta reo lên.
Là điện thoại của Hứa Quân.
Vương Phú Quý vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô-pha, lúc này mới nghe điện thoại, xen lẫn chút căng thẳng, kính cẩn nói: “Nhị thiếu gia, đang... đang chuẩn bị ký hợp đồng!”
“Tôi hỏi ông, người ký hợp đồng với ông là ai?”
“Mộc Phong!”
“Xung quanh ông có vật cứng gì không?”
“Không... không có! Nhị thiếu gia, chỉ có hai chai rượu vang đỏ tôi tặng cho Mộc lão phu nhân thôi!”
“Tốt lắm! Cầm chai rượu vang lên, đập vào đầu Mộc Phong cho tôi.”
Mộc Phong nhún vai, bày tỏ chẳng sao cả, tiếp tục nói: “Chỉ tiếc là, việc hợp tác của Mộc gia, ngoại trừ tôi ra, còn ai có thể đàm phán thành công? Chẳng lẽ trông chờ vào tên ở rể như cậu sao? Hay là cái đồ hèn hạ Mộc Tuyết Nhi kia? Mấy người đều không làm được! Vẫn phải dựa vào tôi thôi!”
“Ôi, may mà Mộc gia chúng ta có anh Phong!”
“Hai hôm trước đi uống rượu với anh Phong, anh ấy có nói với em rằng, anh ấy sắp đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị rồi!”
“Anh Phong quả là đáng tin cậy, chẳng trách bà nội chúng ta xem trọng anh Phong!”
Không chỉ mình Mộc Phong đắc ý, những con cháu khác của Mộc gia, cũng khen Mộc Phong không dứt lời.
Hơn nữa Mộc Phong còn là người thích khoe khoang khoác lác, trước đó anh ta đã từng nói chuyện mình mua chuộc thư ký của Vương Phú Quý cho không ít con cháu Mộc gia.
Do đó, Vương Phú Quý có thể đích thân đến Mộc gia, tất cả mọi người đều cho rằng là công lao của Mộc Phong.
Ngay cả Mộc lão phu nhân cũng có chút tin tưởng, dù gì những lời Hứa Quân nói vừa nãy, Mộc lão phu nhân vốn cũng bán tín bán nghi.
“Cháu trai ngoan, không nên để chủ tịch Vương chờ lâu, chúng ta vẫn nên ra gặp ngài ấy trước đã.”
“Bà nội, chủ tịch Vương rất coi trọng con, để ông ấy chờ thêm một lúc cũng không sao đâu!”
Mộc Phong tiếp tục khoác lác, sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà nội, con đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị, có nghĩa là đã lập được công lớn cho Mộc gia! Cháu trai chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ, đó là lập tức đuổi Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi ra khỏi Mộc gia, vĩnh viễn không được xuất hiện ở đây!”
“Đuổi hai đứa nó ra khỏi nhà cho tôi! Dù sau này lúc tôi hấp hối, cũng không cần chúng nó đến gặp mặt!”
“Bà nội...”
“Đuổi ra ngoài!”
Chỉ là hai người không quan trọng của Mộc gia mà thôi, Mộc lão phu nhân không ngại đồng ý với Mộc Phong.
Mộc Tuyết Nhi vẫn còn muốn cầu xin, nhưng mấy bảo vệ của Mộc gia đã đi qua đây, trông dáng vẻ như có thể động tay động chân với Mộc Tuyết Nhi bất cứ lúc nào!
Còn Hứa Quân thì nắm lấy tay cô, kéo cô ra phía sau, cười lạnh nói với Mộc lão phu nhân: “Bà nội, bà đuổi Tuyết Nhi ra khỏi nhà thì dễ, đến lúc muốn cầu xin cô ấy về nhà thì khó lắm đấy! Nhớ kỹ, bà nhất định sẽ phải đích thân đến cầu xin Tuyết Nhi!”
Dứt lời, Hứa Quân kéo tay Mộc Tuyết Nhi, bước từng bước lớn ra khỏi Mộc gia.
Mộc Tuyết Nhi khẽ cắn môi dưới, cô cũng chỉ đành đi theo Hứa Quân.
Không khó để nhận ra rằng, dù cô có cầu xin Mộc lão phu nhân thế nào đi chăng nữa, bà cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh.
“Bà nội, bà xem thái độ của tên phế vật Hứa Quân kìa, có cần tìm mấy người đến dạy dỗ cậu ta không?”
“Hừ, trông dáng vẻ kiêu ngạo đó của cậu ta kìa, người không biết còn tưởng rằng cậu ta mới là người đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị!”
“...”
Đám con cháu Mộc gia đều vui mừng phấn khởi, Mộc Tuyết Nhi bị đuổi ra khỏi Mộc gia, vậy thì phần tài sản của cô sẽ được chia đều cho bọn họ.
Nhưng Mộc lão phu nhân lại cảm thấy có chút bất an!
Hôm nay tên phế vật kia quả thật rất bất thường, mọi khi vài ngày nó cũng chẳng thèm nói một câu, chẳng lẽ...
Mộc lão phu nhân không dám nghĩ tiếp, bà chỉ đành phó thác tất cả hi vọng lên người Mộc Phong, nói: “Cháu trai, cùng bà đi gặp chủ tịch Vương nào!”
Sau khi rời khỏi Mộc gia, Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi trở về nhà mình.
“Tuyết Nhi, sao con lại về sớm như vậy? Có phải là chủ tịch Vương không chịu gặp con không?”
Hai người đúng lúc gặp phải Lâm Chi đang chuẩn bị ra ngoài.
Mộc Tuyết Nhi giật mình hoảng hốt, nhưng cũng không tiện giấu mẹ mình, chỉ đành nói: “Mẹ, con không cần phải đi gặp chủ tịch Vương nữa... Bà nội đã đuổi con ra khỏi Mộc gia rồi.”
“Gì cơ?”
Lâm Chi sững sờ, bà ta ném túi xách trong tay xuống đất, lớn tiếng mắng: “Đáng đời con! Nếu như con thông minh một chút, chấp nhận sính lễ của nhị thiếu gia Hứa gia ở Kinh thành, còn ai dám xem thường con nữa? Để mẹ xem sau này con sống thế nào, chẳng lẽ còn định để tên phế vật này nuôi con sao?”
“Đúng thế!” Đúng lúc này, Hứa Quân nhìn thẳng về phía Lâm Chi, gần như gằn từng chữ một, nói: “Sau này sẽ do tên phế vật là con đây nuôi Tuyết Nhi! Hơn nữa còn sẽ nuôi cô ấy mũm mĩm trắng hồng.”
Sau khi nói xong câu này, anh lập tức đi thẳng lên tầng sạc điện thoại...
Còn ở Mộc gia, cả Mộc lão phu nhân và người Mộc gia đều coi Vương Phú Quý là khách quý của nhà mình.
Người Mộc gia chỉ là khách khí, còn thái độ của Vương Phú Quý với người Mộc gia lại càng thêm mấy phần tôn trọng kính cẩn!
“Chủ tịch Vương, ngài... ngài quả thật rất dễ gần!”
“Đúng thế! Chủ tịch Vương, người ta hay đồn rằng ngài vô cùng nghiêm túc, hóa ra chỉ là đồn đãi lung tung!”
“...”
Nghe thấy những lời khen ngợi của người Mộc gia, Vương Phú Quý thầm nghĩ, ai bảo Mộc gia các người có một người con rể xịn như vậy? Nếu không thì đường đường là người giàu có nhất Lệ thành, sao lại phải hạ mình, xuất hiện tại một gia tộc tầm thường như này chứ?
“Mộc phu nhân, nghe nói bà thích nhâm nhi rượu nên tôi mang theo hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm này đến biếu, mong bà nhận lấy.”
“La Romanee Conti phiên bản sưu tầm?” Mộc lão phu nhân vừa mừng vừa lo, vội vàng nói: “Chủ tịch Vương, món quà này quý quá, ông hãy mang về đi!”
Mộc lão phu nhân bình thường sống chú trọng tình cảm, biết rất rõ về các loại rượu quý từ khắp các nước!
La Romanee Conti phiên bản sưu tầm này trên thị trường có thể nói là vô giá, có thể sưu tầm được một chai, chính là biểu tượng cho thân phận và địa vị.
“Mộc phu nhân đừng khách khí!” Vương Phú Quý cười niềm nở, sau đó đổi chỉ đề: “Tôi ngưỡng mộ Mộc gia đã lâu, lần này đến là muốn hợp tác với Mộc gia. Hợp đồng tôi đã soạn xong rồi, vậy có vị nào đến xem thử hợp đồng không?”
“Tôi là Mộc Phong của Mộc gia!” Mộc Phong nói.
Vương Phú Quý đưa hợp đồng cho Mộc Phong bằng cả hai tay, sau đó khen ngợi: “Con cháu Mộc gia tài mạo xuất chúng, nhất là cậu Mộc Phong đây, trông lại càng nổi bật!”
Vương Phú Quý không hề hay biết quan hệ giữa Hứa Quân và Mộc gia như thế nào.
Trong mắt Vương Phú Quý, đối xử lễ độ, tôn trọng người Mộc gia, sẽ không bị nhị thiếu gia trách phạt.
Mà Mộc Phong thì đang cười hớn hở liếc nhìn một vòng người Mộc gia, như thể đang nói, sao? Có phải chủ tịch Vương đánh giá cao tôi lắm đúng không?
Mộc lão phu nhân cùng thầm thở phào một hơi, xem ra những lời tên ở rể phế vật kia nói, chẳng qua chỉ là đang giả thần giả quỷ mà thôi.
Bản hợp đồng này là do đích thân Vương Phú Quý soạn, rất có lợi cho Mộc gia, đương nhiên Mộc Phong không thể tìm ra chỗ nào bắt bẻ.
“Chủ tịch Vương, bản hợp đồng này cũng tạm được... Tôi cũng không muốn tranh những khoản lợi nhuận vụn vặt kia, bây giờ chúng ta ký hợp đồng chứ?”
“Người anh em, cậu vừa ý là được!”
Vương Phú Quý vẫn luôn hạ mình nói chuyện.
Nhưng trong lòng ông ta có chút không hài lòng với Mộc Phong!
Bản hợp đồng này đưa cho bất cứ gia tộc nào bọn họ cũng sẽ giành giật, nhưng tên nhóc này lại dám nói là cũng tạm được.
Đúng lúc Vương Phú Quý đang định đặt bút ký tên thì điện thoại của ông ta reo lên.
Là điện thoại của Hứa Quân.
Vương Phú Quý vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô-pha, lúc này mới nghe điện thoại, xen lẫn chút căng thẳng, kính cẩn nói: “Nhị thiếu gia, đang... đang chuẩn bị ký hợp đồng!”
“Tôi hỏi ông, người ký hợp đồng với ông là ai?”
“Mộc Phong!”
“Xung quanh ông có vật cứng gì không?”
“Không... không có! Nhị thiếu gia, chỉ có hai chai rượu vang đỏ tôi tặng cho Mộc lão phu nhân thôi!”
“Tốt lắm! Cầm chai rượu vang lên, đập vào đầu Mộc Phong cho tôi.”