Chương : 15
Không ngờ anh lại biết sự tồn tại của Tiểu Hòa, hơn nữa còn đem Tiểu Hòa uy hiếp mình!
Cho dù cô có như thế nào cũng không thể để cho Tiểu Hòa có chuyện gì a!
Không thể!
Nếu Hoắc Lôi Đình dám động Tiểu Hòa, cho dù là thái tử Á châu gì đó, cô nhất định sẽ liều mạng với anh! ! ! !
Buổi chiều, Hoắc Lôi Đình đi ra ngoài, Hạ Bạch một mình trong phòng.
Ăn chút gì, ngồi một chỗ suy nghĩ chạy trốn như thế nào.
Hoắc Lôi Đình là sản phẩm kết hợp của thủ lĩnh Xã hội đen Á châu và con gái thủ lĩnh chính giới.
Cuộc hôn lễ kia nước lửa hòa nhau oanh động thế giới, cho dù là chuyện cũ gần ba mươi năm trước, cô cũng vẫn nghe nói không ít.
Từ nhỏ Hoắc Lôi Đình đã là một thiên tài kinh doanh, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, cũng đã tốt nghiệp hai bằng thạc sĩ.
Trở về nước quản lý tài sản buôn bán của cha, rất có năng lực, khiến không ít người đi trước cũng cam tâm bái phục.
Sản nghiệp của nhà họ Hoắc trải rộng nửa Địa Cầu, Á châu là căn cứ chủ yếu, dùng nơi này mở rộng ra gần một trăm quốc gia lớn nhỏ.
Đi tới chỗ nào, nhắc tới ba chữ Hoắc Lôi Đình cũng làm cho người như nghe sấm bên tai.
Chỉ là trừ những tin tức này ra, hiếm có bất kỳ tin tức về cuộc sống riêng tư của anh bại lộ trước truyền thông.
Theo một người thạo nghề mà nói, những thứ bị lộ ra cũng chỉ là một chút hạt mè hạt đậu.
Người chân chính che giấu, phóng viên vĩnh viễn không thể nào đào bới, cũng không có mệnh để đào bới.
Hoắc Lôi Đình là một người đàn ông sống trong tin đồn mây mù, giống như thần long thô bạo, thần bí.
Hôm nay cũng xem như cô đã nhìn rõ kẻ gọi là thái tử Á châu này.
Hừ, căn bản là cái rắm chó!
Hoàn toàn là tự cao tự đại, khốn kiếp dã man không hiểu chuyện!
Ngoại trừ dùng em trai uy hiếp cô khuất phục, còn biết cái gì?
Thật muốn biết những cô gái mê đắm anh nếu biết anh là thứ người như thế về sau sẽ có phản ứng gì.
Đang suy nghĩ, điện thoại trong tay vang lên.
Anh không sợ cô liên lạc với bên ngoài, bởi vì coi như cô gọi tới cảnh sát liên bang Hoa Kỳ cũng không có người dám động đến anh nửa phần.
"Alô. . . . . ."
"Cô là chị của Hạ Tiểu Hòa phải không?" Bên kia truyền tới một giọng nữ lo lắng.
"Vâng, xin hỏi cô là?"
"Tôi là chủ nhiệm lớp của Hạ Tiểu Hòa, cô có thể tới đây một chút không? Em trai của cô bị ngất xỉu."
"Cái gì! ?"
Cô kinh ngạc từ trên chỗ ngồi nhảy lên, "Được! Tôi lập tức đến ngay!"
Cô vội vã cúp điện thoại, cố gắng để cho mình bình phục hơi thở, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai nữ giúp việc đứng ở đàng kia, cô nói, "Có quần áo không? Cho tôi một bộ."
Đám nữ giúp việc hai mặt nhìn nhau, nhưng cậu chủ có nói, ngoại trừ rời khỏi phòng, cô yêu cầu gì cũng thỏa mãn.
Vì vậy, họ lấy ra cho cô một cái áo tay ngắn và quần jean.
Cô vội vàng thay, sau đó vọt tới lầu dưới, muốn đẩy ra cửa.
"Tiểu thư, cô không thể đi, cậu chủ đã thông báo. . . . . ."
"Các người buông tay! ! ! Tránh ra a! !" Cô hung hăng đẩy ra hai nữ giúp việc, nhào tới trên cửa nhưng bị họ gắt gao ngăn lại.
Cô cắn răng một cái, đẩy hai người, chạy đến bên khay trà, nắm lên dao gọt trái cây đặt trên cổ của mình.
"Tôi chết, các người cũng phải chôn theo tôi!" Cô hét lớn, "Để cho tôi đi, nói không chừng tôi cũng sẽ cầu cạnh cho các người!"
Nữ giúp việc nhất thời ngây ngẩn cả người, chính xác nếu cô chết, đồng nghĩa với mọi người chôn theo.
Cô nhìn thấy được, vội vàng từng bước một lui về phía sau, kéo cửa đi ra ngoài.
Giữ cửa nhìn thấy cô như vậy, nhất thời cũng không dám tiến lên ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là vừa nhìn cô rời đi, vừa gọi điện thoại cho Hoắc Lôi Đình.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, chặn một chiếc taxi nói địa chỉ của trường học.
Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, cô quay đầu lại cũng không nhìn thấy có xe đuổi theo.
Lúc này mới an tâm thở ra một hơi.
Cho dù cô có như thế nào cũng không thể để cho Tiểu Hòa có chuyện gì a!
Không thể!
Nếu Hoắc Lôi Đình dám động Tiểu Hòa, cho dù là thái tử Á châu gì đó, cô nhất định sẽ liều mạng với anh! ! ! !
Buổi chiều, Hoắc Lôi Đình đi ra ngoài, Hạ Bạch một mình trong phòng.
Ăn chút gì, ngồi một chỗ suy nghĩ chạy trốn như thế nào.
Hoắc Lôi Đình là sản phẩm kết hợp của thủ lĩnh Xã hội đen Á châu và con gái thủ lĩnh chính giới.
Cuộc hôn lễ kia nước lửa hòa nhau oanh động thế giới, cho dù là chuyện cũ gần ba mươi năm trước, cô cũng vẫn nghe nói không ít.
Từ nhỏ Hoắc Lôi Đình đã là một thiên tài kinh doanh, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, cũng đã tốt nghiệp hai bằng thạc sĩ.
Trở về nước quản lý tài sản buôn bán của cha, rất có năng lực, khiến không ít người đi trước cũng cam tâm bái phục.
Sản nghiệp của nhà họ Hoắc trải rộng nửa Địa Cầu, Á châu là căn cứ chủ yếu, dùng nơi này mở rộng ra gần một trăm quốc gia lớn nhỏ.
Đi tới chỗ nào, nhắc tới ba chữ Hoắc Lôi Đình cũng làm cho người như nghe sấm bên tai.
Chỉ là trừ những tin tức này ra, hiếm có bất kỳ tin tức về cuộc sống riêng tư của anh bại lộ trước truyền thông.
Theo một người thạo nghề mà nói, những thứ bị lộ ra cũng chỉ là một chút hạt mè hạt đậu.
Người chân chính che giấu, phóng viên vĩnh viễn không thể nào đào bới, cũng không có mệnh để đào bới.
Hoắc Lôi Đình là một người đàn ông sống trong tin đồn mây mù, giống như thần long thô bạo, thần bí.
Hôm nay cũng xem như cô đã nhìn rõ kẻ gọi là thái tử Á châu này.
Hừ, căn bản là cái rắm chó!
Hoàn toàn là tự cao tự đại, khốn kiếp dã man không hiểu chuyện!
Ngoại trừ dùng em trai uy hiếp cô khuất phục, còn biết cái gì?
Thật muốn biết những cô gái mê đắm anh nếu biết anh là thứ người như thế về sau sẽ có phản ứng gì.
Đang suy nghĩ, điện thoại trong tay vang lên.
Anh không sợ cô liên lạc với bên ngoài, bởi vì coi như cô gọi tới cảnh sát liên bang Hoa Kỳ cũng không có người dám động đến anh nửa phần.
"Alô. . . . . ."
"Cô là chị của Hạ Tiểu Hòa phải không?" Bên kia truyền tới một giọng nữ lo lắng.
"Vâng, xin hỏi cô là?"
"Tôi là chủ nhiệm lớp của Hạ Tiểu Hòa, cô có thể tới đây một chút không? Em trai của cô bị ngất xỉu."
"Cái gì! ?"
Cô kinh ngạc từ trên chỗ ngồi nhảy lên, "Được! Tôi lập tức đến ngay!"
Cô vội vã cúp điện thoại, cố gắng để cho mình bình phục hơi thở, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai nữ giúp việc đứng ở đàng kia, cô nói, "Có quần áo không? Cho tôi một bộ."
Đám nữ giúp việc hai mặt nhìn nhau, nhưng cậu chủ có nói, ngoại trừ rời khỏi phòng, cô yêu cầu gì cũng thỏa mãn.
Vì vậy, họ lấy ra cho cô một cái áo tay ngắn và quần jean.
Cô vội vàng thay, sau đó vọt tới lầu dưới, muốn đẩy ra cửa.
"Tiểu thư, cô không thể đi, cậu chủ đã thông báo. . . . . ."
"Các người buông tay! ! ! Tránh ra a! !" Cô hung hăng đẩy ra hai nữ giúp việc, nhào tới trên cửa nhưng bị họ gắt gao ngăn lại.
Cô cắn răng một cái, đẩy hai người, chạy đến bên khay trà, nắm lên dao gọt trái cây đặt trên cổ của mình.
"Tôi chết, các người cũng phải chôn theo tôi!" Cô hét lớn, "Để cho tôi đi, nói không chừng tôi cũng sẽ cầu cạnh cho các người!"
Nữ giúp việc nhất thời ngây ngẩn cả người, chính xác nếu cô chết, đồng nghĩa với mọi người chôn theo.
Cô nhìn thấy được, vội vàng từng bước một lui về phía sau, kéo cửa đi ra ngoài.
Giữ cửa nhìn thấy cô như vậy, nhất thời cũng không dám tiến lên ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là vừa nhìn cô rời đi, vừa gọi điện thoại cho Hoắc Lôi Đình.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, chặn một chiếc taxi nói địa chỉ của trường học.
Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, cô quay đầu lại cũng không nhìn thấy có xe đuổi theo.
Lúc này mới an tâm thở ra một hơi.