Chương : 3
"Hoắc....Hoắc tổng....Ngài.... xin ngài bớt giận, uống một ngụm trà đi!" Lão tổng giám đốc gần năm mươi tuổi tập đoàn Chu thị đang khom người, một mực cung kính đưa lên nước trà.
Bởi vì quá căng thẳng, tay run giống như đánh trống, nước trà nóng bỏng vẩy ra, làm ông ta bị nóng nhếch miệng.
Càng run lợi hại hơn.
Hoắc Lôi Đình không để ý tí nào, chỉ cảm thấy buồn cười.
Ở trong nước Chu tổng giám đốc cũng được xem là đại nhân vật số một số hai, gia đình vợ là người trên Trung ương.
Có thể nói trong nước người dám động đến ông ta không quá ba người.
Mà Hoắc Lôi Đình là người thứ nhất.
Hai chân thon dài bắt chéo, ngồi ở trên ghế vốn nên thuộc về Chu tổng giám đốc, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tòa nhà phía đối diện là một trong những sản nghiệp của Chu tổng, vốn là khách sạn sang trọng số một số hai, xoa hoa lãng phí đến mức tận cùng.
Hoắc Lôi Đình rất ưa thích nhưng hôm nay, lúc anh chuẩn bị đi tiêu phí thì một nhân viên phục vụ lại không biết chết sống chọc giận anh.
"Cao ốc của các người tổng cộng mấy tầng."
"A..... Thật xin lỗi, tôi mới nói, không biết đâu rõ lắm, có lẽ..... là hai mươi tám tầng thôi."
Hoắc Lôi Đình lạnh lùng cười một tiếng, "hai mươi tám tầng? A, rất tốt, vậy thì sẽ như ông mong muốn thôi."
Vì vậy hiện tại một cảnh tượng này, anh gọi người tới đem Cao ốc ba mươi sáu tầng, phá hủy tám tầng, biến thành hai mươi tám tầng.
Chỉ vì thái độ của người phục vụ kia qua loa lấy lệ!
Trên thế giới này, vẫn chưa có người nào dám dùng loại thái độ đó nói chuyện với Hoắc Lôi Đình anh, nhất là khi mong muốn của anh không được thỏa mãn, chọc giận anh.
Mà anh cũng không muốn người phục vụ kia rời khỏi chức vụ, ngược lại bảo Chu tổng cất nhắc anh ta làm quản lý đại sảnh.
Những ngày sau này, a, anh tin tưởng, cái người phục vụ không biết trời cao đất rộng sẽ khoác ác Phượng Hoàng. Chu tổng sẽ trải qua thời kì sống ngay cả chim sẻ cũng không bằng.
Lúc này mới thú vị.
Trong lòng Chu tổng giám đốc âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, quả nhiên Hoắc Lôi Đình giống như lời đồn, lòng dạ độc ác không tha người.
Loại phương pháp hành hạ người như thế này chỉ có anh nghĩ ra được.
Aiz, mắt thấy sản nghiệp mình khổ cực kinh doanh cứ như vậy bị hủy, không dám giận, lại không dám nói.
Ông ta chỉ có thể âm thầm nhức nhối.
Nhìn Hoắc Lôi Đình không có bày tỏ bất kỳ gì, cho rằng anh thật sự nổi giận, toàn thân Chu tổng giám đốc run run khiếp sợ còn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Nếu thật sự bởi vì chuyện này mà đắc tội với vị tổ tông này, sợ rằng thật nhiều năm nhà họ Chu cũng không thở nổi.
Hoắc Lôi Đình xoay đầu, nhìn Chu tổng giám đốc, trong mắt lóe lên ánh sáng giống như con sói lang tham lam, "Chu tổng, ông muốn tôi bớt giận nhưng chỉ nói như vậy, càng làm cho tôi càng thêm tức giận."
Chu tổng giám đốc lập tức hiểu ra, "Ha ha....một lão già khô cứng như tôi nói chuyện, tự nhiên Hoắc tổng không nguyện ý nghe, Chu Minh Mị con gái tôi mới vừa du học trở về, nếu như con bé thay tôi nói xin lỗi với ngài, ngài có thể...."
"Cái này phải xem cô ấy biểu hiện như thế nào." Hoắc Lôi Đình cười lạnh, anh nhớ cô gái Chu Minh Mị kia.
Nhìn như cao quý đoan trang, thật ra lẳng lơ như ngựa, chơi một chút nhi không tồi.
"Con gái tôi khéo hiểu lòng người nhất, nhất định sẽ làm cho Hoắc tổng vui vẻ."
"Chỉ mong là vậy." Hoắc Lôi Đình đứng dậy, mục đích đã đạt được, anh nên cũng không ở lại nữa.
Anh còn làm việc, làm việc xong, còn có một vật nhỏ rất ngon chờ anh thưởng thức.
Nghĩ tới đây, không khỏi nghĩ tới tối hôm qua hưởng thụ mùi vị thấm tận xương, hít sâu một hơi.
Thân thể cao lớn đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
"Ha ha ha..... Hoắc tổng, ngài đi thong thả, đi thong thả...."
Khúm núm đưa tiễn Hoắc Lôi Đình, Chu tổng giám đốc chặn ngực, thiếu chút nữa ngồi sững trên đất.
Chuyện này..... có tính là vì họa được phúc không?
Nếu như con gái có thể đến được với Hoắc Lôi Đình, vậy thì chính là chúc phúc đức nhà họ Chu bọn họ đã tu luyện mấy đời!
Đều nói người khác hơn bạn một chút, bạn sẽ ghen tỵ, hơn bạn một mảng lớn, bạn sẽ kính nể.
Hoắc Lôi Đình hơn bọn họ đâu chỉ một mảng lớn? Qủa thật chính là trên trời và dưới đất!
Vì vậy ông ta tranh thủ thời gian liên lạc với người nhà, chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc lớn chiêu đãi Hoắc Lôi Đình, thuận tiện tạo cơ hội cho con gái.
Bởi vì quá căng thẳng, tay run giống như đánh trống, nước trà nóng bỏng vẩy ra, làm ông ta bị nóng nhếch miệng.
Càng run lợi hại hơn.
Hoắc Lôi Đình không để ý tí nào, chỉ cảm thấy buồn cười.
Ở trong nước Chu tổng giám đốc cũng được xem là đại nhân vật số một số hai, gia đình vợ là người trên Trung ương.
Có thể nói trong nước người dám động đến ông ta không quá ba người.
Mà Hoắc Lôi Đình là người thứ nhất.
Hai chân thon dài bắt chéo, ngồi ở trên ghế vốn nên thuộc về Chu tổng giám đốc, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tòa nhà phía đối diện là một trong những sản nghiệp của Chu tổng, vốn là khách sạn sang trọng số một số hai, xoa hoa lãng phí đến mức tận cùng.
Hoắc Lôi Đình rất ưa thích nhưng hôm nay, lúc anh chuẩn bị đi tiêu phí thì một nhân viên phục vụ lại không biết chết sống chọc giận anh.
"Cao ốc của các người tổng cộng mấy tầng."
"A..... Thật xin lỗi, tôi mới nói, không biết đâu rõ lắm, có lẽ..... là hai mươi tám tầng thôi."
Hoắc Lôi Đình lạnh lùng cười một tiếng, "hai mươi tám tầng? A, rất tốt, vậy thì sẽ như ông mong muốn thôi."
Vì vậy hiện tại một cảnh tượng này, anh gọi người tới đem Cao ốc ba mươi sáu tầng, phá hủy tám tầng, biến thành hai mươi tám tầng.
Chỉ vì thái độ của người phục vụ kia qua loa lấy lệ!
Trên thế giới này, vẫn chưa có người nào dám dùng loại thái độ đó nói chuyện với Hoắc Lôi Đình anh, nhất là khi mong muốn của anh không được thỏa mãn, chọc giận anh.
Mà anh cũng không muốn người phục vụ kia rời khỏi chức vụ, ngược lại bảo Chu tổng cất nhắc anh ta làm quản lý đại sảnh.
Những ngày sau này, a, anh tin tưởng, cái người phục vụ không biết trời cao đất rộng sẽ khoác ác Phượng Hoàng. Chu tổng sẽ trải qua thời kì sống ngay cả chim sẻ cũng không bằng.
Lúc này mới thú vị.
Trong lòng Chu tổng giám đốc âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, quả nhiên Hoắc Lôi Đình giống như lời đồn, lòng dạ độc ác không tha người.
Loại phương pháp hành hạ người như thế này chỉ có anh nghĩ ra được.
Aiz, mắt thấy sản nghiệp mình khổ cực kinh doanh cứ như vậy bị hủy, không dám giận, lại không dám nói.
Ông ta chỉ có thể âm thầm nhức nhối.
Nhìn Hoắc Lôi Đình không có bày tỏ bất kỳ gì, cho rằng anh thật sự nổi giận, toàn thân Chu tổng giám đốc run run khiếp sợ còn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Nếu thật sự bởi vì chuyện này mà đắc tội với vị tổ tông này, sợ rằng thật nhiều năm nhà họ Chu cũng không thở nổi.
Hoắc Lôi Đình xoay đầu, nhìn Chu tổng giám đốc, trong mắt lóe lên ánh sáng giống như con sói lang tham lam, "Chu tổng, ông muốn tôi bớt giận nhưng chỉ nói như vậy, càng làm cho tôi càng thêm tức giận."
Chu tổng giám đốc lập tức hiểu ra, "Ha ha....một lão già khô cứng như tôi nói chuyện, tự nhiên Hoắc tổng không nguyện ý nghe, Chu Minh Mị con gái tôi mới vừa du học trở về, nếu như con bé thay tôi nói xin lỗi với ngài, ngài có thể...."
"Cái này phải xem cô ấy biểu hiện như thế nào." Hoắc Lôi Đình cười lạnh, anh nhớ cô gái Chu Minh Mị kia.
Nhìn như cao quý đoan trang, thật ra lẳng lơ như ngựa, chơi một chút nhi không tồi.
"Con gái tôi khéo hiểu lòng người nhất, nhất định sẽ làm cho Hoắc tổng vui vẻ."
"Chỉ mong là vậy." Hoắc Lôi Đình đứng dậy, mục đích đã đạt được, anh nên cũng không ở lại nữa.
Anh còn làm việc, làm việc xong, còn có một vật nhỏ rất ngon chờ anh thưởng thức.
Nghĩ tới đây, không khỏi nghĩ tới tối hôm qua hưởng thụ mùi vị thấm tận xương, hít sâu một hơi.
Thân thể cao lớn đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
"Ha ha ha..... Hoắc tổng, ngài đi thong thả, đi thong thả...."
Khúm núm đưa tiễn Hoắc Lôi Đình, Chu tổng giám đốc chặn ngực, thiếu chút nữa ngồi sững trên đất.
Chuyện này..... có tính là vì họa được phúc không?
Nếu như con gái có thể đến được với Hoắc Lôi Đình, vậy thì chính là chúc phúc đức nhà họ Chu bọn họ đã tu luyện mấy đời!
Đều nói người khác hơn bạn một chút, bạn sẽ ghen tỵ, hơn bạn một mảng lớn, bạn sẽ kính nể.
Hoắc Lôi Đình hơn bọn họ đâu chỉ một mảng lớn? Qủa thật chính là trên trời và dưới đất!
Vì vậy ông ta tranh thủ thời gian liên lạc với người nhà, chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc lớn chiêu đãi Hoắc Lôi Đình, thuận tiện tạo cơ hội cho con gái.