Chương : 5
Đông Lôi ghét Hàn Tịnh cũng có nguyên do của nó. Thứ nhất, cô ta cho rằng Hàn Tịnh không xứng với anh của cô ta, và đã cướp mất địa vị của Anna. Thứ hai là bởi vì Kiều Sâm.
“Hàn Tịnh, nếu cô dám quyến rũ A Sâm của tôi, tôi nhất định sẽ đá cô ra khỏi Đông gia! Cô... Cô làm cái vì vậy? Cô làm cái gì?”
Cô ta đột nhiên hét lên.
“Lưu lại chứng cứ!”
Ninh Mẫn đem khuôn mặt hung dữ của cô ta chụp lại, thấy Đông Lôi muốn cướp, cô lập tức tránh sang bên, còn cố ý giơ tấm ảnh đó trong điện thoại ra quát:
“Dừng lại. Nếu cô còn dám to tiếng với tôi, tôi lập tức sẽ mang tấm ảnh này của cô đưa cho Kiều Sâm. Để cho vị hôn phu đáng yêu của cô có thể nhìn thấy cô đầu tóc dựng ngược như một con hổ già!”
“Hàn Tịnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đông Lôi căn răng, giậm chân, muốn cướp lấy cái điện thoại, nhưng không cướp được, uổng công vô ích, không biết gần đây chân tay vụng về của Hàn Tịnh làm sao nữa, hành động cực kì mau lẹ.
“Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn cô nhớ lâu một chút...”
Cô nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi, rồi trưng ra nụ cười thỏa mãn:
“Đông Lôi, xin nhớ cho rõ, sự kiên trì của tôi có hạn, sau này nếu cô dám vô duyên vô cớ chạy đến khiêu khích tôi, khiến tôi nổi giận, thì những tấm ảnh xấu xí này của cô, tôi sẽ đưa toàn bộ cho Kiều Sâm để anh ta từ từ thưởng thức.”
“Cô... cô dám!”
Hàn Tịnh với một nét mặt tràn đầy tự tin như vậy còn Đông Lôi một chút cũng không có. Cô không dám tin vào mắt mình, đây có phải là Hàn Tịnh nhát gan sợ phiền phức mà cô biết không? Con nhỏ đó trước nay mắng không nói lại, đánh không đánh lại, chỉ biết nén giận vào lòng. Nhưng cô ta bây giờ, làm thế nào lại thay đổi thành khó động đến như vậy.
“Dám hay không dám thử mới biết được. Nếu cô muốn chơi, thì ta nguyện chơi cùng.”
Cô ôm bụng cười sảng khoái, từng câu từng chữ như đang khiêu khích.
Ngoài cửa, Đông Đình Phong mới từ ngoài trở về, tận mắt chứng kiến màn này, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Hắn ngẩn ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn nét mặt của Hàn Tịnh dò xét, liền bị nụ cười tươi sáng đó làm mờ mắt.
Hàn Tịnh cười lên rất đẹp, nhưng kể từ sáu năm trước, sau khi gả vào Đông gia, hắn chưa bao giờ thấy nụ cười thật sự của cô, không ngờ tới hôm nay hắn lại có thể thấy cô cười, hơn nữa còn là một nụ cười tỏa nắng.
“A! Anh, anh đã trở về!”
Lúc này Đông Lôi mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, lập tức trở nên hào hứng:
“Chị Anna thế nào ạ?”
“Cô ấy không có việc gì! Buổi trưa em đi thăm cô ấy, nhân tiện mang cho cô ấy một phần tụ tiên lâu bát bảo. Buổi sáng anh có hội nghị phải dự, không biết bắt đầu khi nào, chắc là không đi được! Tối sẽ đi sau!”
“Được ạ!”
“Ừ, anh đi thay đồ, nhanh nhanh ăn sáng đi, như vậy anh mới đưa em đi học được!”
“Vâng ạ... Mà không đúng, đợi chút anh, Hàn Tịnh chụp... trộm ảnh em, lại còn tuyên bố muốn đưa cho A Sâm. Người đàn bà này lại không an phận thủ thường. Thời gian trước cô ta ở Hoa Châu còn định cùng tên đàn ông đó bỏ trốn, nhưng lại bị vệ sĩ bắt về. Hôm nay, cô ta còn muốn đi quyến rũ A Sâm... Anh nhất định phải quản chặt đó, nếu không quản chặt sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đem ra làm trò cười.”
Vừa nói, Đông Lôi vừa trợn mắt lên, đem tất cả tội danh đổ lên người Hàn Tịnh.
Ách!
Cái chứng cớ này đúng là khiến Ninh Mẫn á khẩu không nói được gì mà.
Bởi vì, căn cứ vào những gì tìm được trong mấy ngày này, quả thực Hàn Tịnh muốn cùng một người đàn ông khác bỏ chốn. Tội danh này, không phải là bịa đặt hãm hại, mà là sự thật.
“Hàn Tịnh, nếu cô dám quyến rũ A Sâm của tôi, tôi nhất định sẽ đá cô ra khỏi Đông gia! Cô... Cô làm cái vì vậy? Cô làm cái gì?”
Cô ta đột nhiên hét lên.
“Lưu lại chứng cứ!”
Ninh Mẫn đem khuôn mặt hung dữ của cô ta chụp lại, thấy Đông Lôi muốn cướp, cô lập tức tránh sang bên, còn cố ý giơ tấm ảnh đó trong điện thoại ra quát:
“Dừng lại. Nếu cô còn dám to tiếng với tôi, tôi lập tức sẽ mang tấm ảnh này của cô đưa cho Kiều Sâm. Để cho vị hôn phu đáng yêu của cô có thể nhìn thấy cô đầu tóc dựng ngược như một con hổ già!”
“Hàn Tịnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đông Lôi căn răng, giậm chân, muốn cướp lấy cái điện thoại, nhưng không cướp được, uổng công vô ích, không biết gần đây chân tay vụng về của Hàn Tịnh làm sao nữa, hành động cực kì mau lẹ.
“Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn cô nhớ lâu một chút...”
Cô nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi, rồi trưng ra nụ cười thỏa mãn:
“Đông Lôi, xin nhớ cho rõ, sự kiên trì của tôi có hạn, sau này nếu cô dám vô duyên vô cớ chạy đến khiêu khích tôi, khiến tôi nổi giận, thì những tấm ảnh xấu xí này của cô, tôi sẽ đưa toàn bộ cho Kiều Sâm để anh ta từ từ thưởng thức.”
“Cô... cô dám!”
Hàn Tịnh với một nét mặt tràn đầy tự tin như vậy còn Đông Lôi một chút cũng không có. Cô không dám tin vào mắt mình, đây có phải là Hàn Tịnh nhát gan sợ phiền phức mà cô biết không? Con nhỏ đó trước nay mắng không nói lại, đánh không đánh lại, chỉ biết nén giận vào lòng. Nhưng cô ta bây giờ, làm thế nào lại thay đổi thành khó động đến như vậy.
“Dám hay không dám thử mới biết được. Nếu cô muốn chơi, thì ta nguyện chơi cùng.”
Cô ôm bụng cười sảng khoái, từng câu từng chữ như đang khiêu khích.
Ngoài cửa, Đông Đình Phong mới từ ngoài trở về, tận mắt chứng kiến màn này, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Hắn ngẩn ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn nét mặt của Hàn Tịnh dò xét, liền bị nụ cười tươi sáng đó làm mờ mắt.
Hàn Tịnh cười lên rất đẹp, nhưng kể từ sáu năm trước, sau khi gả vào Đông gia, hắn chưa bao giờ thấy nụ cười thật sự của cô, không ngờ tới hôm nay hắn lại có thể thấy cô cười, hơn nữa còn là một nụ cười tỏa nắng.
“A! Anh, anh đã trở về!”
Lúc này Đông Lôi mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, lập tức trở nên hào hứng:
“Chị Anna thế nào ạ?”
“Cô ấy không có việc gì! Buổi trưa em đi thăm cô ấy, nhân tiện mang cho cô ấy một phần tụ tiên lâu bát bảo. Buổi sáng anh có hội nghị phải dự, không biết bắt đầu khi nào, chắc là không đi được! Tối sẽ đi sau!”
“Được ạ!”
“Ừ, anh đi thay đồ, nhanh nhanh ăn sáng đi, như vậy anh mới đưa em đi học được!”
“Vâng ạ... Mà không đúng, đợi chút anh, Hàn Tịnh chụp... trộm ảnh em, lại còn tuyên bố muốn đưa cho A Sâm. Người đàn bà này lại không an phận thủ thường. Thời gian trước cô ta ở Hoa Châu còn định cùng tên đàn ông đó bỏ trốn, nhưng lại bị vệ sĩ bắt về. Hôm nay, cô ta còn muốn đi quyến rũ A Sâm... Anh nhất định phải quản chặt đó, nếu không quản chặt sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đem ra làm trò cười.”
Vừa nói, Đông Lôi vừa trợn mắt lên, đem tất cả tội danh đổ lên người Hàn Tịnh.
Ách!
Cái chứng cớ này đúng là khiến Ninh Mẫn á khẩu không nói được gì mà.
Bởi vì, căn cứ vào những gì tìm được trong mấy ngày này, quả thực Hàn Tịnh muốn cùng một người đàn ông khác bỏ chốn. Tội danh này, không phải là bịa đặt hãm hại, mà là sự thật.