Chương : 27
Hạ Kiều Kiều nhìn Hoàng Triệt rất lâu. Chính là say mê ngắm đôi mắt của anh.
Hoàng Triệt thấy cô không có ý định hoàng hồn, đành hắng giọng: "Uh hừm."
Lúc này, Hạ Kiều Kiều mới tỉnh lại, phát hiện bản thân đã nhìn anh quá lâu liền cúi đầu ngượng ngập.
Hoàng Triệt cười cười, trêu trọc cô: "Sao thế? Không phải là thấy anh quá đẹp trai nên nhìn đến xuất thần đấy chứ?"
"Mới không phải. Em chính là thích đôi mắt của anh thôi." Hạ Kiều Kiều lập tức phản bác.
"Thích đôi mắt của anh?" Hoàng Triệt có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Đôi mắt của anh rất giống một người bạn của em. Tên chị ấy là Diệp Lăng Tuyết." Hạ Kiều Kiều cúi đầu buồn bã. Cứ nhắc tới chị Tuyết Tuyết là cô lại đau lòng.
Mà Hoàng Triệt với người đàn ông trung niên, khi nghe thấy ba chữ "Diệp Lăng Tuyết" liền trao đổi với nhau một ánh mắt ngạc nhiên.
Cuối cùng, Hoàng Triệt nói với Hạ Kiều Kiều: "Kiều Kiều này, anh còn có việc nên phải đi trước. Khi nào em thấy hết đau thì hãy tự về nhé!"
"Vâng." Hạ Kiều Kiều gật đầu.
...
Ngồi vào trong xe, Hoàng Triệt nói với người đàn ông trung niên: "Chú Phúc, chú có nghe thấy Kiều Kiều vừa nói gì không?"
"Có ạ, thưa Hoàng Triệt điện hạ. Lạc tiểu thư nói, cô ấy chính là bạn của Lăng Tuyết điện hạ." Chú Phúc đáp lại.
Hoàng Triệt điện hạ trong lời chú Phúc chính là tam đệ của Tư Đồ Lăng Tuyết - Tư Đồ Hoàng Triệt.
"Tôi thấy thật sự rất ngạc nhiên đấy! Đại tỷ chỉ có ba người bạn rất thân. Một là Sarah, hai là Tịch Na, ba là Tiểu Tường, chứ chưa từng có người nào tên là Kiều Kiều cả." Tư Đồ Hoàng Triệt nghi hoặc.
"Hay là Hoàng Triệt điện hạ thử hỏi Lăng Tuyết điện hạ xem?" Chú Phúc gợi ý.
"Không cần làm phiền đại tỷ." Tư Đồ Hoàng Triệt lắc đầu: "Chú Phúc, chú hãy cho người điều tra về Kiều Kiều, nhưng tuyệt đối đừng để ai biết được. Còn bây giờ, chúng ta hãy đến Hiên Viên tập đoàn trước đã."
...
Trước cửa Hiên Viên tập đoàn, một chiếc xe sang trọng dừng lại.
Tư Đồ Hoàng Triệt dừng lại. Đôi mắt anh liền nhìn về phía cầu thang dẫn vào Hiên Viên tập đoàn.
Ở nơi đó,Tư Đồ Lăng Tuyết đang đứng chờ anh.
Tư Đồ Hoàng Triệt bước lên cầu thang, đi về phía Tư Đồ Lăng Tuyết.
"Đại tỷ." Tư Đồ Hoàng Triệt tặng cho chị gái một cái ôm đầy thân thiện.
"Tam đệ." Tư Đồ Lăng Tuyết cười rất khả ái.
Tuy rằng đối với người ngoài, Tư Đồ Lăng Tuyết thường giữ nguyên bộ mặt băng lãnh. Nhưng đối với các em của mình, cô lại yêu thương, chiều chuộng hết mực. Nhất là Tư Đồ Hoàng Triệt vị tam đệ này thì cô càng yêu quý hơn nữa. Bởi vì thằng bé rất là ngoan nha.
"Được rồi, Tiểu Triệt. Chúng ta cùng vào trong nói chuyện." Tư Đồ Lăng Tuyết kéo Tư Đồ Hoàng Triệt vào trong, chỉ sợ thằng bé đứng bên ngoài lại say nắng.
Sau khi hai người vào bên trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Tư Đồ Lăng Tuyết mới hỏi Tư Đồ Hoàng Triệt: "Tiểu Triệt, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà chạy tới chơi Trung Quốc thế này?"
Tư Đồ Lăng Tuyết không nhắc tới thì thôi, cô vừa nói liền làm Tư Đồ Hoàng Triệt bực mình: "Còn không phải tại nhị đệ tốt của chị hay sao!"
"Tiểu Triết? Chuyện này thì liên quan gì đến Tiểu Triết?" Tư Đồ Lăng Tuyết ngạc nhiên. Chuyện này cùng nhị đệ có cái gì quan hệ a?
Tư Đồ Hoàng Triệt nghe chị gái gạn hỏi liền tỏ ra thập phần đáng thương như một tiểu hài tử bị cướp mất kẹo: "Đại tỷ, nhị ca nhưng là lôi Tiểu Triệt đi chơi mạt chược, nói nếu như người nào thua liền phải thực hiện một yêu cầu của kẻ thắng. Kết quả, Tiểu Triệt thua. Thế là bị hắn bắt tới nơi này để đem nhị tẩu về. Đại tỷ, chị nhất định phải giúp Tiểu Triệt dạy dỗ cái kia bại hoại ca ca nha."
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn Tư Đồ Hoàng Triệt bị một phen ủy khuất mà đau lòng muốn chết. Cô vỗ vai em trai an ủi: "Tiểu Triệt đừng lo lắng. Đại tỷ nhất định giúp em dạy dỗ nhị đệ cẩn thận. Cái thằng này thật chẳng ra sao. Bạn gái nó, nó không quản lại ném cho em trai thế này."
Tư Đồ Hoàng Triệt vừa nghe chị gái nói xong liền âm thầm cười lạnh: "Hắc hắc, nhị ca, đây là ngươi tự gây nghiệp chướng, không thể trách ta nha."
....
Mà lúc này, ở nước Mỹ bên kia.
Tư Đồ Túc Triết đang đánh cờ thì...
"Hắt xììììì."
Tư Đồ Dạ Vũ đang ngồi đọc sách, thấy vậy liền ngẩng mặt lên: "Nhị đệ, ngươi không sao chứ?"
"Ách, ta không sao. Chắc trời trở lạnh rồi nên mới bị hắt hơi." Tư Đồ Túc Triết dụi dụi cái mũi.
Hoàng Triệt thấy cô không có ý định hoàng hồn, đành hắng giọng: "Uh hừm."
Lúc này, Hạ Kiều Kiều mới tỉnh lại, phát hiện bản thân đã nhìn anh quá lâu liền cúi đầu ngượng ngập.
Hoàng Triệt cười cười, trêu trọc cô: "Sao thế? Không phải là thấy anh quá đẹp trai nên nhìn đến xuất thần đấy chứ?"
"Mới không phải. Em chính là thích đôi mắt của anh thôi." Hạ Kiều Kiều lập tức phản bác.
"Thích đôi mắt của anh?" Hoàng Triệt có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Đôi mắt của anh rất giống một người bạn của em. Tên chị ấy là Diệp Lăng Tuyết." Hạ Kiều Kiều cúi đầu buồn bã. Cứ nhắc tới chị Tuyết Tuyết là cô lại đau lòng.
Mà Hoàng Triệt với người đàn ông trung niên, khi nghe thấy ba chữ "Diệp Lăng Tuyết" liền trao đổi với nhau một ánh mắt ngạc nhiên.
Cuối cùng, Hoàng Triệt nói với Hạ Kiều Kiều: "Kiều Kiều này, anh còn có việc nên phải đi trước. Khi nào em thấy hết đau thì hãy tự về nhé!"
"Vâng." Hạ Kiều Kiều gật đầu.
...
Ngồi vào trong xe, Hoàng Triệt nói với người đàn ông trung niên: "Chú Phúc, chú có nghe thấy Kiều Kiều vừa nói gì không?"
"Có ạ, thưa Hoàng Triệt điện hạ. Lạc tiểu thư nói, cô ấy chính là bạn của Lăng Tuyết điện hạ." Chú Phúc đáp lại.
Hoàng Triệt điện hạ trong lời chú Phúc chính là tam đệ của Tư Đồ Lăng Tuyết - Tư Đồ Hoàng Triệt.
"Tôi thấy thật sự rất ngạc nhiên đấy! Đại tỷ chỉ có ba người bạn rất thân. Một là Sarah, hai là Tịch Na, ba là Tiểu Tường, chứ chưa từng có người nào tên là Kiều Kiều cả." Tư Đồ Hoàng Triệt nghi hoặc.
"Hay là Hoàng Triệt điện hạ thử hỏi Lăng Tuyết điện hạ xem?" Chú Phúc gợi ý.
"Không cần làm phiền đại tỷ." Tư Đồ Hoàng Triệt lắc đầu: "Chú Phúc, chú hãy cho người điều tra về Kiều Kiều, nhưng tuyệt đối đừng để ai biết được. Còn bây giờ, chúng ta hãy đến Hiên Viên tập đoàn trước đã."
...
Trước cửa Hiên Viên tập đoàn, một chiếc xe sang trọng dừng lại.
Tư Đồ Hoàng Triệt dừng lại. Đôi mắt anh liền nhìn về phía cầu thang dẫn vào Hiên Viên tập đoàn.
Ở nơi đó,Tư Đồ Lăng Tuyết đang đứng chờ anh.
Tư Đồ Hoàng Triệt bước lên cầu thang, đi về phía Tư Đồ Lăng Tuyết.
"Đại tỷ." Tư Đồ Hoàng Triệt tặng cho chị gái một cái ôm đầy thân thiện.
"Tam đệ." Tư Đồ Lăng Tuyết cười rất khả ái.
Tuy rằng đối với người ngoài, Tư Đồ Lăng Tuyết thường giữ nguyên bộ mặt băng lãnh. Nhưng đối với các em của mình, cô lại yêu thương, chiều chuộng hết mực. Nhất là Tư Đồ Hoàng Triệt vị tam đệ này thì cô càng yêu quý hơn nữa. Bởi vì thằng bé rất là ngoan nha.
"Được rồi, Tiểu Triệt. Chúng ta cùng vào trong nói chuyện." Tư Đồ Lăng Tuyết kéo Tư Đồ Hoàng Triệt vào trong, chỉ sợ thằng bé đứng bên ngoài lại say nắng.
Sau khi hai người vào bên trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Tư Đồ Lăng Tuyết mới hỏi Tư Đồ Hoàng Triệt: "Tiểu Triệt, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà chạy tới chơi Trung Quốc thế này?"
Tư Đồ Lăng Tuyết không nhắc tới thì thôi, cô vừa nói liền làm Tư Đồ Hoàng Triệt bực mình: "Còn không phải tại nhị đệ tốt của chị hay sao!"
"Tiểu Triết? Chuyện này thì liên quan gì đến Tiểu Triết?" Tư Đồ Lăng Tuyết ngạc nhiên. Chuyện này cùng nhị đệ có cái gì quan hệ a?
Tư Đồ Hoàng Triệt nghe chị gái gạn hỏi liền tỏ ra thập phần đáng thương như một tiểu hài tử bị cướp mất kẹo: "Đại tỷ, nhị ca nhưng là lôi Tiểu Triệt đi chơi mạt chược, nói nếu như người nào thua liền phải thực hiện một yêu cầu của kẻ thắng. Kết quả, Tiểu Triệt thua. Thế là bị hắn bắt tới nơi này để đem nhị tẩu về. Đại tỷ, chị nhất định phải giúp Tiểu Triệt dạy dỗ cái kia bại hoại ca ca nha."
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn Tư Đồ Hoàng Triệt bị một phen ủy khuất mà đau lòng muốn chết. Cô vỗ vai em trai an ủi: "Tiểu Triệt đừng lo lắng. Đại tỷ nhất định giúp em dạy dỗ nhị đệ cẩn thận. Cái thằng này thật chẳng ra sao. Bạn gái nó, nó không quản lại ném cho em trai thế này."
Tư Đồ Hoàng Triệt vừa nghe chị gái nói xong liền âm thầm cười lạnh: "Hắc hắc, nhị ca, đây là ngươi tự gây nghiệp chướng, không thể trách ta nha."
....
Mà lúc này, ở nước Mỹ bên kia.
Tư Đồ Túc Triết đang đánh cờ thì...
"Hắt xììììì."
Tư Đồ Dạ Vũ đang ngồi đọc sách, thấy vậy liền ngẩng mặt lên: "Nhị đệ, ngươi không sao chứ?"
"Ách, ta không sao. Chắc trời trở lạnh rồi nên mới bị hắt hơi." Tư Đồ Túc Triết dụi dụi cái mũi.