Chương : 52
Hiên Viên Liệt hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Cô chưa bao giờ chủ động hôn hắn như vậy.
Nếu không phải hắn cảm nhận được mùi vị ngọt ngào quen thuộc và hương hoa mẫu đơn đặc trưng tỏa ra từ cơ thể cô thì hắn nhất định cho rằng mình đang hôn một người khác có dung mạo giống cô.
Rất lâu sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết mới từ từ rời khỏi môi Hiên Viên Liệt, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Cô thở gấp không ngừng. Khuôn mặt ửng hồng vì kích tình. Trái ngược với vẻ thỏa mãn của Hiên Viên Liệt.
Sau khi ổn định lại hô hấp của bản thân, Tư Đồ Lăng Tuyết đưa hai tay ra ôm lấy mặt nam nhân đang nằm trên giường. Cô tựa trán lên trán Hiên Viên Liệt, thì thầm với hắn: "Liệt, anh có cảm nhận được hay không? Hơi thở, mùi hương của em, tất cả, anh có thể cảm thấy hay không?"
"Lần này thì anh cảm nhận được rồi." Hiên Viên Liệt ôn nhu nói với cô.
Hắn giữ lấy gáy Tư Đồ Lăng Tuyết, đôi môi mạnh mẽ áp xuống, bá đạo cắn mút.
Lưỡi hắn đưa sâu vào trong miệng cô. Cái lưỡi không xương cứ quấn lấy lưỡi cô, lưu luyến không rời.
Và lần này, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng rất phối hợp. Hai tay cô choàng qua cổ hắn, bạo dạn đáp trả.
Hai người hôn nhau đến động tình, cho đến khi...
"E hèm..." Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng hai người.
Nghe động, Tư Đồ Lăng Tuyết vội đẩy Hiên Viên Liệt ra. Cả hai cùng nhìn ra cửa.
Là ba người vừa đi đã trở lại, còn có Tô Viên Viên. Trên mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau.
Tô Viên Viên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lam Đình Ngạn và Edward cười nhăn nhở.
Còn Sarah Tư Đặc thì bày ra bộ dáng xem kịch vui.
Hiên Viên Liệt và Tư Đồ Lăng Tuyết cùng nhíu mày. Cái đám chỉ biết cản trở chuyện tốt của người khác này.
Tô Viên Viên bước vào phòng đầu tiên, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường rồi bắt đầu tiến hành kiểm tra cho Hiên Viên Liệt.
Sau khi kiểm tra một lượt tất cả các chỉ số, nàng đứng dậy: "Nhìn chung thì mọi thứ đều không còn vấn đề gì nữa. Chờ vết thương lành hẳn là được. Bây giờ a di ra ngoài trước, để cho mấy đứa nói chuyện với nhau."
Nói rồi, nàng xoay người rời đi.
Khi Tô Viên Viên rời khỏi, Tư Đồ Lăng Tuyết mới nhìn sang Hiên Viên Liệt mà hỏi: "Liệt, ba ngày trước, anh tìm được em ở đài phun nước... Có phải là do người đó báo tin hay không?"
"Đúng vậy." Hiên Viên Liệt gật đầu: "Ngày đó, trong lúc họp cổ đông, anh liền nhận được tin nhắn từ hắn ta."
Tư Đồ Lăng Tuyết hơi cau mày. Cô lại nói với Hiên Viên Liệt: "Cho em xem điện thoại của anh một chút!"
~~~~~Dải phân cách đáng ghét~~~~~
Sau khi lấy được số điện thoại của người bí ẩn kia, Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức mượn một phòng trống trong bệnh viện để có thể tiện nói chuyện với hắn.
Điện thoại thông thường sẽ không thể gọi điện hay nhắn tin vào số của người bí ẩn này.
Tư Đồ Lăng Tuyết đại khái đoán ra được đối phương là một hacker. Có lẽ người này đã chặn đứng phương thức liên lạc song phương nhằm bảo đảm không bị đám Andre phát hiện khi đang tình báo cho Hiên Viên Liệt.
Thế nhưng, không liên lạc được cũng không có nghĩa là cô bó tay.
"Thần Thâu" là hệ thống máy tính tình báo toàn cầu.
Nó có thể tùy tiện xâm nhập vào dữ liệu của bất cứ thiết bị điện tử nào, khiến cho Hắc Dạ đế quốc dễ dàng nắm bắt được tình hình của đối phương.
Trong điện thoại và cả máy tính của Tư Đồ Lăng Tuyết, Lâm Thiên Túng đã tốt bụng cài một phần mềm có thể kích hoạt được "Thần Thâu" từ xa.
Vì vậy, Tư Đồ Lăng Tuyết có thể dễ dàng liên lạc hay thâm nhập thông tin của bất cứ ai nếu cô muốn.
"Người này" cũng không ngoại lệ.
Điện thoại đổ chuông liên hồi. Sau đó, một giọng nữ trong trẻo cất lên: "I know you will contact me, queen of the underworld!" [Tôi biết cô sẽ liên lạc với tôi, hắc đạo đế vương ạ!]
"Who are you?" Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh giọng hỏi cô ta .
"Me? An ally you can trust." [Tôi? Một người đồng minh cô có thể tin tưởng.]
"An ally I can trust? Sorry, but I never trusted someastory i did not know." [Một người đồng minh tôi có thể tin tưởng ư? Xin lỗi nhưng tôi không bao giờ tin người mình không quen.] Tư Đồ Lăng Tuyết cười khẩy.
"If I knew you, would you trust me?" [Vậy nếu tôi quen biết cô, cô sẽ tin tưởng tôi chứ?] Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên chút kì vọng.
"Yes. If I understand you, then I can consider whether to believe you or not!" [Đúng thế. Nếu tôi hiểu rõ cô thì tôi có thể suy xét xem có nên tin vào cô hay không!] Ngữ khí của Tư Đồ Lăng Tuyết dịu đi một phần.
"If so, then I have a chance to go through the preliminary round." [Nếu là như vậy thì tôi có cơ hội để qua vòng sơ khảo rồi]
"Is there a chance? Do you know each other?" [Có một cơ hội ư? Tôi và cô biết nhau sao?] Tư Đồ Lăng Tuyết nhạy bén bắt được điểm khả nghi.
"Đúng vậy. Chỉ là cô tạm thời quên mất tôi mà thôi, chị Lăng Tuyết à!" Đối phương không nói tiếng Anh nữa, dứt khoát đổi sang tiếng Trung.
Tư Đồ Lăng Tuyết ở đầu dây bên này nghe xong thì không nhịn được mà cau mày.
Chị Lăng Tuyết?
Danh xưng này cô đã nghe ở đâu rồi thì phải!
Mà thôi kệ đi, cô cũng không nghĩ nhiều như thế.
Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục nói vào trong điện thoại, lần này cũng đổi sang tiếng Trung: "Cô muốn hợp tác với tôi sao? Vậy tôi muốn biết, nếu hợp tác với cô, tôi sẽ đạt được điều gì?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, tựa như chế giễu lại tựa như thưởng thức: "Không hổ là Lăng Tuyết điện hạ. Làm chuyện gì cũng phải đặt lợi ích lên hàng đầu."
"Đó là lẽ đương nhiên. Phàm là làm việc gì cũng phải đề cao lợi ích trước nhất. Nếu không so sánh thiệt hơn, chỉ sợ sẽ chết mà không biết tại sao." Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không chịu thua kém mà đáp lại.
"Hahaha, quả đúng là như vậy. Hợp tác cũng là phải hai bên cùng có lợi mới được. Nếu như Lăng Tuyết điện hạ hợp tác với tôi, cô sẽ nắm bắt được toàn bộ tình hình của gia tộc Andre."
"Ồ? Vậy còn cô, cô muốn điều gì? Phàm là những việc trong khả năng của tôi, tôi đều có thể giúp." Tư Đồ Lăng Tuyết nhướng mày, hỏi.
"Hahaha, cô yên tâm đi. Mong muốn của tôi rất đơn giản, chính là thứ độc dược ai ai nghe tên cũng phải khiếp sợ - Thiên sứ."
"Hồ đồ!" Tư Đồ Lăng Tuyết nghe xong thì thập phần tức giận. Cô quát: "Cô có biết mình đang nói gì không? "Thiên sứ" không phải thứ cô nói muốn là được."
"Thiên sứ" là một thứ nguy hiểm. Cho dù Tư Đồ Lăng Tuyết có sở hữu cả công thức của "Thiên sứ" và "Tử thần" thì cô cũng không dám tùy tiện sử dụng nó chứ đừng nói là đưa cho người khác dùng.
Cho dù việc hợp tác quan trọng nhưng nếu thứ đối phương muốn chính là "Thiên sứ" thì đừng bàn cãi gì cả.
"Lăng Tuyết điện hạ xem ra rất đề phòng "Thiên sứ" thì phải! " Trái ngược với tâm trạng tức giận của Tư Đồ Lăng Tuyết, đầu dây bên kia lại có vẻ rất vui: "Nhưng mà Lăng Tuyết điện hạ xin yên tâm. Nếu muốn hại người thì tôi dùng "Tử thần" là được rồi, chẳng cần đến "Thiên sứ" làm gì. Tôi là muốn cứu người."
Tư Đồ Lăng Tuyết có chút giật mình. Vậy mà lại có kẻ trúng phải "Tử thần" ư. Đám Andre quả nhiên tàn nhẫn.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn thản nhiên: "Cô cần bao nhiêu viên?"
"Chỉ duy nhất một."
"Hảo. Vậy tôi hợp tác với cô."
"Hợp tác vui vẻ."
Cô chưa bao giờ chủ động hôn hắn như vậy.
Nếu không phải hắn cảm nhận được mùi vị ngọt ngào quen thuộc và hương hoa mẫu đơn đặc trưng tỏa ra từ cơ thể cô thì hắn nhất định cho rằng mình đang hôn một người khác có dung mạo giống cô.
Rất lâu sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết mới từ từ rời khỏi môi Hiên Viên Liệt, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Cô thở gấp không ngừng. Khuôn mặt ửng hồng vì kích tình. Trái ngược với vẻ thỏa mãn của Hiên Viên Liệt.
Sau khi ổn định lại hô hấp của bản thân, Tư Đồ Lăng Tuyết đưa hai tay ra ôm lấy mặt nam nhân đang nằm trên giường. Cô tựa trán lên trán Hiên Viên Liệt, thì thầm với hắn: "Liệt, anh có cảm nhận được hay không? Hơi thở, mùi hương của em, tất cả, anh có thể cảm thấy hay không?"
"Lần này thì anh cảm nhận được rồi." Hiên Viên Liệt ôn nhu nói với cô.
Hắn giữ lấy gáy Tư Đồ Lăng Tuyết, đôi môi mạnh mẽ áp xuống, bá đạo cắn mút.
Lưỡi hắn đưa sâu vào trong miệng cô. Cái lưỡi không xương cứ quấn lấy lưỡi cô, lưu luyến không rời.
Và lần này, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng rất phối hợp. Hai tay cô choàng qua cổ hắn, bạo dạn đáp trả.
Hai người hôn nhau đến động tình, cho đến khi...
"E hèm..." Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng hai người.
Nghe động, Tư Đồ Lăng Tuyết vội đẩy Hiên Viên Liệt ra. Cả hai cùng nhìn ra cửa.
Là ba người vừa đi đã trở lại, còn có Tô Viên Viên. Trên mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau.
Tô Viên Viên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lam Đình Ngạn và Edward cười nhăn nhở.
Còn Sarah Tư Đặc thì bày ra bộ dáng xem kịch vui.
Hiên Viên Liệt và Tư Đồ Lăng Tuyết cùng nhíu mày. Cái đám chỉ biết cản trở chuyện tốt của người khác này.
Tô Viên Viên bước vào phòng đầu tiên, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường rồi bắt đầu tiến hành kiểm tra cho Hiên Viên Liệt.
Sau khi kiểm tra một lượt tất cả các chỉ số, nàng đứng dậy: "Nhìn chung thì mọi thứ đều không còn vấn đề gì nữa. Chờ vết thương lành hẳn là được. Bây giờ a di ra ngoài trước, để cho mấy đứa nói chuyện với nhau."
Nói rồi, nàng xoay người rời đi.
Khi Tô Viên Viên rời khỏi, Tư Đồ Lăng Tuyết mới nhìn sang Hiên Viên Liệt mà hỏi: "Liệt, ba ngày trước, anh tìm được em ở đài phun nước... Có phải là do người đó báo tin hay không?"
"Đúng vậy." Hiên Viên Liệt gật đầu: "Ngày đó, trong lúc họp cổ đông, anh liền nhận được tin nhắn từ hắn ta."
Tư Đồ Lăng Tuyết hơi cau mày. Cô lại nói với Hiên Viên Liệt: "Cho em xem điện thoại của anh một chút!"
~~~~~Dải phân cách đáng ghét~~~~~
Sau khi lấy được số điện thoại của người bí ẩn kia, Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức mượn một phòng trống trong bệnh viện để có thể tiện nói chuyện với hắn.
Điện thoại thông thường sẽ không thể gọi điện hay nhắn tin vào số của người bí ẩn này.
Tư Đồ Lăng Tuyết đại khái đoán ra được đối phương là một hacker. Có lẽ người này đã chặn đứng phương thức liên lạc song phương nhằm bảo đảm không bị đám Andre phát hiện khi đang tình báo cho Hiên Viên Liệt.
Thế nhưng, không liên lạc được cũng không có nghĩa là cô bó tay.
"Thần Thâu" là hệ thống máy tính tình báo toàn cầu.
Nó có thể tùy tiện xâm nhập vào dữ liệu của bất cứ thiết bị điện tử nào, khiến cho Hắc Dạ đế quốc dễ dàng nắm bắt được tình hình của đối phương.
Trong điện thoại và cả máy tính của Tư Đồ Lăng Tuyết, Lâm Thiên Túng đã tốt bụng cài một phần mềm có thể kích hoạt được "Thần Thâu" từ xa.
Vì vậy, Tư Đồ Lăng Tuyết có thể dễ dàng liên lạc hay thâm nhập thông tin của bất cứ ai nếu cô muốn.
"Người này" cũng không ngoại lệ.
Điện thoại đổ chuông liên hồi. Sau đó, một giọng nữ trong trẻo cất lên: "I know you will contact me, queen of the underworld!" [Tôi biết cô sẽ liên lạc với tôi, hắc đạo đế vương ạ!]
"Who are you?" Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh giọng hỏi cô ta .
"Me? An ally you can trust." [Tôi? Một người đồng minh cô có thể tin tưởng.]
"An ally I can trust? Sorry, but I never trusted someastory i did not know." [Một người đồng minh tôi có thể tin tưởng ư? Xin lỗi nhưng tôi không bao giờ tin người mình không quen.] Tư Đồ Lăng Tuyết cười khẩy.
"If I knew you, would you trust me?" [Vậy nếu tôi quen biết cô, cô sẽ tin tưởng tôi chứ?] Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên chút kì vọng.
"Yes. If I understand you, then I can consider whether to believe you or not!" [Đúng thế. Nếu tôi hiểu rõ cô thì tôi có thể suy xét xem có nên tin vào cô hay không!] Ngữ khí của Tư Đồ Lăng Tuyết dịu đi một phần.
"If so, then I have a chance to go through the preliminary round." [Nếu là như vậy thì tôi có cơ hội để qua vòng sơ khảo rồi]
"Is there a chance? Do you know each other?" [Có một cơ hội ư? Tôi và cô biết nhau sao?] Tư Đồ Lăng Tuyết nhạy bén bắt được điểm khả nghi.
"Đúng vậy. Chỉ là cô tạm thời quên mất tôi mà thôi, chị Lăng Tuyết à!" Đối phương không nói tiếng Anh nữa, dứt khoát đổi sang tiếng Trung.
Tư Đồ Lăng Tuyết ở đầu dây bên này nghe xong thì không nhịn được mà cau mày.
Chị Lăng Tuyết?
Danh xưng này cô đã nghe ở đâu rồi thì phải!
Mà thôi kệ đi, cô cũng không nghĩ nhiều như thế.
Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục nói vào trong điện thoại, lần này cũng đổi sang tiếng Trung: "Cô muốn hợp tác với tôi sao? Vậy tôi muốn biết, nếu hợp tác với cô, tôi sẽ đạt được điều gì?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, tựa như chế giễu lại tựa như thưởng thức: "Không hổ là Lăng Tuyết điện hạ. Làm chuyện gì cũng phải đặt lợi ích lên hàng đầu."
"Đó là lẽ đương nhiên. Phàm là làm việc gì cũng phải đề cao lợi ích trước nhất. Nếu không so sánh thiệt hơn, chỉ sợ sẽ chết mà không biết tại sao." Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không chịu thua kém mà đáp lại.
"Hahaha, quả đúng là như vậy. Hợp tác cũng là phải hai bên cùng có lợi mới được. Nếu như Lăng Tuyết điện hạ hợp tác với tôi, cô sẽ nắm bắt được toàn bộ tình hình của gia tộc Andre."
"Ồ? Vậy còn cô, cô muốn điều gì? Phàm là những việc trong khả năng của tôi, tôi đều có thể giúp." Tư Đồ Lăng Tuyết nhướng mày, hỏi.
"Hahaha, cô yên tâm đi. Mong muốn của tôi rất đơn giản, chính là thứ độc dược ai ai nghe tên cũng phải khiếp sợ - Thiên sứ."
"Hồ đồ!" Tư Đồ Lăng Tuyết nghe xong thì thập phần tức giận. Cô quát: "Cô có biết mình đang nói gì không? "Thiên sứ" không phải thứ cô nói muốn là được."
"Thiên sứ" là một thứ nguy hiểm. Cho dù Tư Đồ Lăng Tuyết có sở hữu cả công thức của "Thiên sứ" và "Tử thần" thì cô cũng không dám tùy tiện sử dụng nó chứ đừng nói là đưa cho người khác dùng.
Cho dù việc hợp tác quan trọng nhưng nếu thứ đối phương muốn chính là "Thiên sứ" thì đừng bàn cãi gì cả.
"Lăng Tuyết điện hạ xem ra rất đề phòng "Thiên sứ" thì phải! " Trái ngược với tâm trạng tức giận của Tư Đồ Lăng Tuyết, đầu dây bên kia lại có vẻ rất vui: "Nhưng mà Lăng Tuyết điện hạ xin yên tâm. Nếu muốn hại người thì tôi dùng "Tử thần" là được rồi, chẳng cần đến "Thiên sứ" làm gì. Tôi là muốn cứu người."
Tư Đồ Lăng Tuyết có chút giật mình. Vậy mà lại có kẻ trúng phải "Tử thần" ư. Đám Andre quả nhiên tàn nhẫn.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn thản nhiên: "Cô cần bao nhiêu viên?"
"Chỉ duy nhất một."
"Hảo. Vậy tôi hợp tác với cô."
"Hợp tác vui vẻ."