Chương : 198
Mấy vị trưởng tộc đều rất vui vẻ thoải mái, không ai cảm thấy hành động của anh thanh niên vừa rồi có gì không ổn.
Cố Hề Hề ngược lại không biết nói gì.
Có anh thanh niên vừa rồi tiên phong tiến lên tặng quà, các thôn dân khác bắt đầu chạy tới đây tặng lễ vật cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề không còn đủ tay để nhận quà đành nhờ người hầu và các trợ lý đi cùng cầm hộ, cô liên tục nhận quà từ mọi người. Kỳ lạ ở chỗ, không chỉ các thanh niên mà cả các cô gái cũng vây đến tặng quà cho cô.
Mặc kệ các cô gái đó đều say mê ngắm nhìn Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đến đỏ mặt thẹn thùng, nhưng người họ tặng quà lại là Cố Hề Hề?
Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt, những người khác biểu tình cũng mờ mịt.
Chuyện này là sao?
Không lẽ sự hấp dẫn của Cố Hề Hề đã vượt qua ông chồng quốc dân?
Không không không, đương nhiên không phải vậy!
Rốt cuộc trưởng thôn đã giải thích thắc mắc của Cố Hề Hề: “Vân gia là đại ân nhân của thôn Viễn Sơn, cho nên hậu nhân của Vân gia vĩnh viễn là thượng khách của thôn Viễn Sơn.”
Cố Hề Hề liền bừng tỉnh ngộ ra, thì ra mình đang hưởng ánh hào quang của Vân gia.
Thảo nào mấy ngày nay dù hạng mục ở khu vực này bị trì trệ, nhưng cả Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều ung dung bình tĩnh.
Xem ra hai người đã sớm biết chuyện này, đến khi mình nói ra ý định đến dạo chơi ở đây thì họ chỉ việc thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Thật là hai con cáo già mà!
Kiểu gì cũng phải chờ mình chủ động mở miệng, họ mới làm bộ bằng lòng!
Cố Hề Hề đã nhận rất nhiều lễ vật, nhưng vẫn còn người tấp nập đến tặng quà cho cô. Hiện tại không chỉ người hầu và trợ lý đi theo, mà cả những người khác cũng tay ôm một đống quà.
Cố Hề Hề nhận được một món quà là đều nói tiếng cảm ơn với đối phương, mỗi lần như vậy, đối phương đều đỏ mặt nhìn cô.
Ở vị trí trung tâm của thôn có một quảng trường lớn, lúc này rất nhiều người đã tụ tập lại đây chỉ để kiễng chân chờ đợi nhìn thấy Cố Hề Hề.
Trưởng thôn xua xua tay, nói: “Mọi người không cần vây ở đây nữa, hãy về chuẩn bị cho lửa trại đêm nay, giết dê bò làm thịt nướng!”
Các thôn dân tức khắc hoan hô một tiếng rồi đi chuẩn bị.
“Các vị, mời vào.” Trưởng thôn đưa tay mời nhóm người của Cố Hề Hề vào nhà của ông ta.
Doãn Tư Thần, Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề đi trước, Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na theo sau. Những người khác ở lại bên ngoài.
Cố Hề Hề vừa bước vào, tức khắc thốt lên tiếng kinh ngạc cảm thán.
Thôn này nếu nhìn từ bên ngoài đều là các vách tường cao vút đồng nhất đến mức đơn điệu, nhưng khi bước vào bên trong mới có thể chiêm ngưỡng được phong cách kiến trúc khéo léo tinh xảo.
Toàn bộ căn nhà được thiết kế theo hình ống với cạnh tường tròn trịa, phần sân bên trong được lát đá xanh hoa cương làm người ta có cảm giác như đang bước vào một không gian của lịch sử.
Thiết kế chính tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng gồm rất nhiều phòng. Cố Hề Hề không biết phong cách kiến trúc này có được xem là di sản văn hóa không, nhưng chỉ cần nhìn vào liền cảm thấy thật độc đáo.
Nhìn thấy vẻ cảm thán của Cố Hề Hề, trưởng thôn quả nhiên vui vẻ đắc ý.
Cố Hề Hề đưa tay chạm nhẹ vào vách tường, thản nhiên nói: “Căn nhà này hẳn đã được xây dựng từ rất lâu?”
Trưởng thôn liền trả lời: “Đúng vậy, ước chừng cũng hơn một trăm năm!”
Cố Hề Hề kinh ngạc: “Thú thật tôi rất tò mò, năm đó thời điểm giặc Oa khấu (*) xâm lược, làm sao thôn Viễn Sơn có thể tránh được tai kiếp?”
(*) Oa khấu hay Uy Khấu hay người Oa, phát âm Wokou (倭寇) nghĩa là hải tặc Nhật Bản, dùng chỉ cướp biển đánh phá cướp bóc vùng bờ biển Trung Quốc và Triều Tiên từ thế kỷ thứ 13. Ban đầu, Uy khấu gồm chủ yếu binh lính, thương nhân và những kẻ buôn lậu từ Nhật Bản; tuy nhiên trong những thế kỷ kế tiếp, phần lớn số cướp biển xuất xứ từ Trung Quốc.
“Nói đến việc này, vẫn phải cảm tạ ân đức của Vân gia.” Trưởng thôn nhìn Mặc Tử Hân, thấy anh không nói gì, tức khắc cười cười, rồi tiếp tục giải thích với Cố Hề Hề: “Vân gia tuy không phải hoàng thân quốc thích, nhưng sức ảnh hưởng của Vân gia trên phương diện văn hóa quả thật không thể coi nhẹ! Năm đó tổ phụ của Vân gia đã đồng ý với đám giặc Oa khấu sẽ cho chúng một quyển thư tịch quý, đổi lấy sự yên bình của thôn Viễn Sơn. Cho nên, Vân gia chính đại ân nhân của thôn Viễn Sơn.”
Cố Hề Hề lập tức ngộ ra sự việc.
Tàng thư của Vân gia, nếu nói vô giá đến mức không tiền bạc nào mua nổi, cũng không phải là nói ngoa!
Rốt cuộc năm đó tổ tiên của Vân gia phải trả giá biết bao nhiêu để bảo vệ an bình cho thôn này?
Không biết vì sao Cố Hề Hề có điều khó hiểu, vì cái gì mà tổ tiên của Vân gia lại muốn bảo vệ thôn Viễn Sơn?
Từ thời kỳ nhà Thanh tiến vào Trung Hoa, đến khi chống lại giặc Oa khấu, thậm chí là cả bây giờ, Vân gia vẫn luôn là thần bảo hộ cho thôn này, chính là vì sao?
Vân gia và thôn Viễn Sơn rốt cuộc có mối lương duyên sâu xa gì?
Trên đời không thể vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không thể vô duyên vô cớ mà hận. Chỉ có thể lý giải, Vân gia nhất định có bí mật gì đó liên quan chặt chẽ với thôn Viễn Sơn?
Đáy lòng Cố Hề Hề tràn đầy những suy đoán mơ hồ, nhưng trên mặt cô vẫn điềm tĩnh mỉm cười. Cô ngắm cảnh sân vườn xong tiếp tục đi theo sự dẫn đường của trưởng thôn.
Mộc Nhược Na cũng chậm rãi theo sau.
Mặc Tử Huyên đột nhiên lùi một bước, nói với Mộc Nhược Na: “Cô có thấy người trong thôn Viễn Sơn đối với chúng ta nhiệt tình quá mức không?”
“Có gì không tốt?” Mộc Nhược Na vô tâm trả lời.
“Không phải không tốt, mà là.. không hợp tình hợp lý cho lắm. Sự yêu mến này đúng là dị thường, cứ cho là thôn Viễn Sơn lúc nào cũng nhớ đến ân nghĩa của Vân gia, nhưng trưởng thôn hẳn đã biết mục đích chúng ta đến đây lần này. Ông ta không những không cự tuyệt, ngược lại còn long trọng tiếp đón, cô không cảm thấy lạ sao?” Mặc Tử Huyên tiếp tục nói.
Bước chân Mộc Nhược Na hơi khựng lại, ngay sau đó nở một nụ cười lười biếng, trong đáy mắt giống như nghĩ đến chuyện gì, nhưng nhanh chóng che giấu rồi trả lời: “Thì sao? Chúng ta đông người như vậy, không lẽ sợ họ?”
“Tôi đương nhiên không sợ, nhưng chỉ lo cho Hề Hề!” Mặc Tử Huyên tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy người trong thôn Viễn Sơn này đang tính kế gì đó, không phải nhằm vào cô hay tôi, mà là vào Hề Hề.”
Biểu tình của Mộc Nhược Na nháy mắt ngưng trọng, híp mắt dõi theo bóng dáng Cố Hề Hề ở phía trước.
Đúng vậy, các thôn dân ở đây quả là nhiệt tình quá mức bình thường.
Bọn họ đang muốn gì?
Chính xác là bọn họ muốn gì từ Cố Hề Hề?
“Vậy thì phải làm bọn họ lòi đuôi cáo ra.” Khoé miệng Mộc Nhược Na hiện lên mạt cười kiên định: “Chúng ta không phải người dễ ức hiếp, đúng không? Ở nơi khác không nói, chứ ở tỉnh Y thì địa vị của Mặc gia muốn xử lý cái thôn nhỏ nhoi này còn là chuyện khó sao?”
Mặc Tử Huyên cười cười: “Không phải chuyện khó hay dễ, nhưng nếu trực tiếp gây tổn hại đến thôn Viễn Sơn, cũng sẽ ảnh hưởng đến hòa khí với Vân gia.”
Mộc Nhược Na lại thản nhiên nói: “Có lẽ chuyện không đến mức như chúng ta tưởng tượng đâu, để xem Hề Hề như thế nào đã rồi quyết định.”
Nói xong câu này, Mộc Nhược Na nhanh chóng đuổi theo mọi người.
Mặc Tử Huyên nhìn bóng lưng Mộc Nhược Na, đáy mắt cười lại như không cười.
Sau khi tham quan sân vườn, Cố Hề Hề đi vào nhà chính. Vừa vào cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng bằng đồng trên trần nhà, có một vẻ đẹp rất kỳ lạ!
Lúc này một thanh âm sảng khoái vang lên từ bên trong: “Ba, người đã về! Chào các vị trưởng tộc! Chào các vị khách quý!”
Cố Hề Hề nhìn qua hướng phát ra giọng nói đó, liền thấy một chàng trai trẻ diện mạo thanh tú đang bước ra.
Mộc Nhược Na vừa thấy người này, tức khắc lấy tay che mặt lại.
Được rồi, cuối cùng cũng phải gặp mặt mà!
Cố Hề Hề thấy biểu tình của Mộc Nhược Na, liền hiểu chàng trai này là ai. Anh chàng này thoạt nhìn có lẽ cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.
Khó trách vừa nói chuyện qua cuộc gọi thoại không lâu thì cô ấy đã tắt ngay máy tính bảng!
Mộc Nhược Na trốn thế nào cũng bị chàng trai trẻ này phát hiện!
“Nguyệt Cốc, thật vui khi thấy em!” Chàng trai trẻ chủ động chào hỏi Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na trốn không được, chỉ có thể đưa tay ra bắt tay đối phương: “Chính thức tự giới thiệu chút, tôi là Mộc Nhược Na, năm nay.. hai mươi lăm tuổi!”
Tôi lớn hơn cậu, cho nên những lời chúng ta nói lúc chơi trò chơi điện tử trên mạng thì đừng có xem là thật!
Nếu biết cậu còn nhỏ như vậy thì tôi đã không làm quen rồi!
Con trai của trưởng thôn liền nhìn Mộc Nhược Na với ánh mắt lấp lánh: “Tôi năm nay hai mươi tuổi. Tôi tên Thương Sinh.”
Cố Hề Hề thiếu chút nữa bật cười.
Mộc Nhược Na không phải ngày nào cũng nói muốn làm quen các chàng trai trẻ sao? Giờ đã có rồi, sao cô ấy lại có bộ dáng quẫn bách như vậy?
Trưởng thôn mời mọi người an tọa, lập tức có người bưng trà. Cố Hề Hề cầm chén trà thô ráp lên, cảm thấy có điểm gì không đúng. Trong tình cảnh này lại dùng những chén sứ cổ của Trung Hoa, hình như có vẻ kỳ quái?
Sáu vị trưởng tộc chỉ ngồi góp mặt một chút liền rời đi.
Cả Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều không nói gì đến công việc, trước hết đem các lễ vật đưa cho trưởng thôn.
Trưởng thôn nhìn các món quà giá trị, chỉ cười cười rồi nói: “Hai vị thật sự quá khách khí, các vị có thể đến thôn Viễn Sơn làm khách, là phần phúc của thôn chúng tôi. Bất quá tôi muốn nhắc các vị vài câu, mong đừng trách tội.”
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười, giọng nói có vẻ chân thật mà lại khí phách, điềm nhiên mà nói: “Trưởng thôn đây mới là khách khí! Chúng tôi đến làm khách, hiển nhiên phải hiểu quy củ. Chúng tôi cũng nguyện ý lắng nghe lời của ngài.”
Ánh mắt trưởng thôn ngưng trọng, cứ như vậy nhìn Doãn Tư Thần.
Người đàn ông này đúng là rất nguy hiểm!
Trong lòng trưởng thôn âm thầm đánh giá Doãn Tư Thần, mặc cho lúc này anh vẫn một bộ dáng cười cười ra vẻ hòa khí. Nhưng ánh mắt anh lại toát ra uy lực đáng sợ khiến người khác phải né xa ngàn dặm.
Có thể sánh bước cùng Mặc Tử Hân tới đây, sao lại là người thường?
Trưởng thôn cười cười, tiếp tục nói: “Thôn này tuy rất lớn, cũng thật hoan nghênh các vị khách quý tham quan khắp nơi, nhưng đền thờ tổ tiên của sáu vị trưởng tộc, mong mọi người đừng đặt chân đến, chỉ trừ.. Vân gia tiểu thư.”
Cố Hề Hề ngẩn ra, vì sao lại ngoại trừ mình?
Mặc Tử Hân đối với lời này lại có vẻ như đã biết trước, chỉ cười gật đầu: “Đa tạ trưởng thôn nhắc nhở.”
Trưởng thôn gật đầu, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn, tiếp tục nói: “Ý định của các vị đến đây tôi hiểu, chỉ là việc này rất trọng đại, không phải một trưởng thôn như tôi có thể quyết định! Chuyện ảnh hưởng đến thôn Viễn Sơn phải được trưng cầu dân ý! Cho nên tâm ý của mọi người, tôi thật không thể nhận, xin hãy mang những lễ vật này về!”
Doãn Tư Thần rũ đôi mắt xuống, hàng mi dài toát ra khí lực ma muội.
“Trưởng thôn, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm.” Doãn Tư Thần nhạt nhẽo nói: “Chúng tôi đến đây du ngoạn ngoại thành, công việc chỉ là thuận tiện, dạo chơi mới là mục đích chính.”
Lời của Doãn Tư Thần làm trưởng thôn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nhưng câu tiếp theo của Doãn Tư Thần đã làm tim trưởng thôn giật thót.
“Tôi nghe nói chính phủ có ý di dời thôn Viễn Sơn, không biết tin này có chính xác không?” Doãn Tư Thần đột nhiên ngước mắt về phía Mặc Tử Hân: “Mặc tổng có nghe chuyện này chưa?”
Mặc Tử Hân hờ hững trả lời: “Cũng đã nghe qua, chỉ là..”