Chương : 211
Bên ngoài Mộc Nhược Na càng thể hiện sự bình tĩnh, thì trong lòng cô thực chất lại càng hỗn độn. Thượng Kha đã quen biết Mộc Nhược Na nhiều năm như vậy, anh sao lại không biết tính cách này của cô?
Nhưng không để cho Thượng Kha có cơ hội mở miệng thì Mộc Nhược Na đã xoay người rời khỏi, cô hoàn toàn không muốn nghe giải thích.
Lúc này Nhiễm Tịch Vi chậm rãi bước đến bên cạnh Thượng Kha, nhìn bóng dáng Mộc Nhược Na bỏ đi thì đáy mắt cô ta hiện lên một tia khoái trá.
Ai kêu Mộc Nhược Na lại thân thiết với Cố Hề Hề?
Cô ta không ưa Cố Hề Hề, dĩ nhiên cũng không ưa Mộc Nhược Na, và muốn làm cô phải khó chịu!
Nhiễm Tịch Vi nhanh chóng che giấu ánh mắt, lại quay trở về với bộ dáng điềm đạm thuần khiết thường thấy, nhìn Thượng Kha nói: “Thật xin lỗi, có phải tại em mà cô ấy hiểu lầm? Em sẽ đi giải thích, em sao có thể để hai người mâu thuẫn vì em? Dù bị cô ấy mắng cũng không sao, em đều không để tâm.”
Nhiễm Tịch Vi làm bộ tức tốc muốn đi phân trần, Thượng Kha lập tức giữ tay cô ta lại.
Đáy mắt Thượng Kha tràn đầy áy náy, nói: “Tịch Vi, em không cần làm vậy. Chuyện này anh sẽ tự mình giải quyết, vốn không liên quan đến em.”
Nhiễm Tịch Vi đương nhiên không thật sự định đi tìm Mộc Nhược Na, cô ta chỉ nói vậy để Thượng Kha cảm thấy phải chịu trách nhiệm thôi.
Nhìn Nhiễm Tịch Vi bộ dáng thút thít, từng giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt, Thượng Kha lại đau lòng cho cô em gái này.
“Thôi được rồi, em vẫn nên tự nghĩ cách nói chuyện với Tư Thần đi. Lần này anh cũng không giúp được em. Tối hôm qua vì giúp em mà Tư Thần đã giận anh.” Thượng Kha vỗ vỗ bả vai của Nhiễm Tịch Vi, xoay người đuổi theo hướng của Mộc Nhược Na.
Ánh mắt Nhiễm Tịch Vi lập loè, nhìn bóng dáng Thượng Kha đi tìm Mộc Nhược Na mà lộ rõ vẻ khinh thường không hề che giấu.
Thượng Kha nhanh chóng chạy theo nắm lấy cánh tay Mộc Nhược Na, buộc cô phải quay người lại đối diện với anh.
Mộc Nhược Na thẹn quá hóa giận, liền dùng sức giãy giụa nhưng không thoát được.
Cô không nghĩ tới một người thoạt nhìn cao dong dỏng lại gầy như Thượng Kha lại có sức lực lớn đến vậy.
Mộc Nhược Na tức giận hét lớn: “Anh đây là có ý gì?”
“Nhược Na, tôi có chuyện phải nói với em.” Thượng Kha nhìn thấy Mộc Nhược Na rốt cuộc đã đánh mất sự bình tĩnh, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tức giận, là còn quan tâm đến anh.
Cố Hề Hề từ xa nhìn thấy hai người đang to tiếng với nhau, cô vừa định đi qua chỗ họ thì Doãn Tư Thần lập tức đưa tay ngăn cản.
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần, thì anh lại rất điềm tĩnh nhìn về hướng Thượng Kha, nhẹ nhàng giải thích: “Chuyện riêng của hai người họ thì cứ để họ tự giải quyết. Thượng Kha.. cậu ấy đối với Mộc Nhược Na là nghiêm túc.”
“Sao anh biết?” Cố Hề Hề thắc mắc hỏi lại.
“Có điều gì mà tôi không biết?” Khoé miệng Doãn Tư Thần nở nụ cười: “Em còn nhớ lần đầu tiên em gặp Mộc Nhược Na không? Cô ấy đã dùng cơm với chúng ta trong phòng ăn riêng ở công ty, em nghĩ nơi đó thì những ai được phép đặt chân vào? Em nghĩ tôi là người có thể có mối quan hệ ngoài công việc với đối tác sao? Là bởi vì tôi biết Mộc Nhược Na không chỉ là phó giám đốc công ty Ody, mà còn là người phụ nữ trong lòng Thượng Kha. Quan hệ của chúng ta và cô ấy sau này chắc chắn sẽ còn gần gũi hơn nữa.”
“Cho nên anh đối với cô ấy mới kiên nhẫn như vậy?” Cố Hề Hề đột nhiên hiểu ra.
Đúng rồi, ngày đầu tiên cô đi làm trở lại sau khi kết hôn thì gặp được Mộc Nhược Na, tình hình ngày hôm đó đúng là như vậy.
Doãn Tư Thần là người như thế nào?
Dù có là đối tác quan trọng ra sao, anh cũng tuyệt đối không dành thời gian dùng cơm với họ một cách riêng tư. Nếu làm như vậy thì nghĩa là thân phận của đối phương không hề đơn giản.
Lúc ấy Cố Hề Hề còn hiểu lầm giữa Mộc Nhược Na và Doãn Tư Thần có mối quan hệ nam nữ, chỉ vì Mộc Nhược Na thật gợi cảm xinh đẹp và khi đó còn có động tác giả để thử lòng Cố Hề Hề.
Bây giờ cô mới hiểu thì ra bởi vì Mộc Nhược Na là người trong lòng Thượng Kha.
Doãn Tư Thần đây coi như là yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, cho nên ngầm đồng ý để Mộc Nhược Na trở thành một trong những người thân cận với anh.
Cố Hề Hề nghĩ ngợi một chút, Doãn Tư Thần nói rất có lý, đây là cơ hội tốt để Mộc Nhược Na nhìn rõ lại tình cảm bản thân.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nắm tay Cố Hề Hề rồi xoay người cùng rời khỏi, mục đích lần này đến đây đã đạt được, giờ thì hai người chỉ cần thong thả vui chơi, không nên uổng phí một ngày đẹp trời và tâm tình vui tươi như lúc này.
Mộc Nhược Na thoáng nhìn thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần rời khỏi, cô cũng định xoay người bỏ đi.
Nhưng cơ thể cô còn chưa kịp chuyển động thì đã bị Thượng Kha kéo lại, đẩy lưng cô dựa vào vách tường, hoàn toàn bị khóa chặt trong vòng tay của anh.
Mộc Nhược Na và Thượng Kha trước giờ chưa từng tiếp xúc ở một khoảng cách gần như vậy..
Lồng ngực Mộc Nhược Na không ngừng phập phồng thổn thức, nhìn vào đáy mắt u ám một mảnh của Thượng Kha.
“Lão đại, anh tại sao.. nhìn tôi như vậy?” Mộc Nhược Na không biết vì cái gì, nhưng đây là lần đầu đối diện với Thượng Kha mà cô lại có cảm xúc.. bất an.
Lão đại hôm nay thật sự rất lạ!
Thượng Kha bình thường vóc dáng cao gầy, thiếu vững chãi, nếu luận vẻ ngoài thì đúng là có phần thua kém Doãn Tư Thần.
Nhưng Doãn Tư Thần là người nào cơ chứ? Nếu so sánh mức độ tuấn tú khôi ngô thì cũng chỉ có Mặc Tử Hân có thể tạm ngang bằng với anh.
Thời điểm đứng cạnh Doãn Tư Thần, hiển nhiên Thượng Kha sẽ bị lu mờ, nhưng nếu lẫn giữa đám đông thì lại là hạc giữa bầy gà không hề kém cạnh, Thượng Kha vẫn là một người có khả năng thu hút phụ nữ.
Thượng Kha cúi đầu nhìn Mộc Nhược Na, anh cảm nhận được cô đang bất an mà co quắp cắn môi.
Mộc Nhược Na quả thật rất quyến rũ xinh đẹp, không trách được tại sao đám đối tác của công ty Ody khó có ai nhìn thấy cô xong lại không rung động mà lân la quấy rối!
Nhưng đám người đó có tư cách gì đụng vào cô?
Cô chỉ có thể là của anh..
Từ khi cô còn là một cô nữ sinh viên, anh đã ngấm ngầm dụng ý sắp xếp giữ lấy cô bên mình, hôm nay rốt cuộc đã đến ngày nên thu hoạch đóa hoa kiều diễm này rồi..
Thượng Kha không trả lời Mộc Nhược Na, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, dịu dàng vuốt ve. Anh đột nhiên thấy cảm xúc đến từ đầu ngón tay của mình, so với trong tưởng tượng còn mãnh liệt hơn bội phần.
“Tối hôm qua những gì em thấy không phải như em nghĩ đâu.” Thượng Kha nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Mộc Nhược Na: “Đó không phải kiểu phụ nữ tôi thích.”
Mộc Nhược Na ngẩn ngơ, thuận miệng hỏi: “Vậy anh thích mẫu người nào?”
“Giống như em vậy.” Thượng Kha thản nhiên nói ra một câu chấn động.
Mộc Nhược Na cảm thấy cả người như bị áp lực vô hình nhấn chìm.
Thời khắc này cô đột nhiên thấu hiểu cảm giác của Cố Hề Hề khi nghe được lời thổ lộ của Doãn Tư Thần. Bởi vì chính cô cũng đang cảm nhận được một xúc cảm cực kỳ quỷ dị!
A a a!
Phải làm sao khi nhận được lời thổ lộ từ một người đàn ông vốn dĩ không có khả năng sánh đôi cùng mình? Cần tư vấn gấp!
Phải làm sao khi bị tấn công bởi một anh chàng cấp trên đẹp trai? Cần tư vấn rất gấp!
Phải làm sao để không động tâm nhảy nhót trước lời thổ lộ ái muội của sếp? Cần tư vấn rất rất gấp!
Dù ngoài mặt Mộc Nhược Na ngốc ngốc không biểu hiện gì, nhưng nội tâm cô nhanh chóng tua lại vô số câu hỏi tư vấn tình cảm thường gặp trên mạng xã hội weibo.
Thượng Kha thấy vẻ ngu ngơ của Mộc Nhược Na, rốt cuộc thở dài một hơi rồi nói: “Tôi cuối cùng đã hiểu vì sao em và Cố Hề Hề lại hợp nhau như vậy.”
“Vì sao?” Mộc Nhược Na máy móc hỏi lại.
“Bởi vì.. cả hai người đều ngu ngốc, đúng là ngốc y như nhau.” Thượng Kha nhanh chóng trả lời, nét mặt anh dở cười dở khóc.
Cái gì? Ngu ngốc? Anh ta còn dám nói mình và Hề Hề ngốc?
Anh mới chính là kẻ ngu ngốc!
Mộc Nhược Na lập tức khôi phục tinh thần, dùng sức đẩy người Thượng Kha.
Thượng Kha không hề phòng bị nên bị cô đẩy bật ra, nhưng vẫn lì lợm duy trì đứng trước mặt cô.
Mộc Nhược Na lúc này nhớ tới thái độ của Thượng Kha đối xử với Cố Hề Hề, tức khắc cảm thấy giận dữ: “Anh nói tôi và Hề Hề ngu ngốc? Đúng, chúng tôi chính là ngốc như vậy thì sao? Anh chán ghét thì không cần đứng đây nói những lời ái muội vớ vẩn! Nhiễm Tịch Vi kia thì thông minh, không ngu ngốc đó, anh đi mà tìm cô ta! Đừng để một người ngốc như tôi ở đây làm chướng mắt anh!”
Thượng Kha nhướng mày nhìn Mộc Nhược Na: “Em đang ghen?”
Ghen cái đầu anh! Bà đây là đang bất bình!
“Anh tự tin quá rồi đó!” Mộc Nhược Na cười lạnh: “Thượng Kha, anh không thích Hề Hề mà lại nói thích người như tôi, không phải buồn cười sao? Vừa rồi anh nói tôi và Hề Hề đều ngu ngốc như nhau, hẳn là anh phải chán ghét người như tôi mới đúng?”
“Em lại vì Cố Hề Hề mà lo chuyện bao đồng của thiên hạ?” Thượng Kha nhíu mày.
“Không sai!” Mộc Nhược Na nhướng mày lên, ngẩng đầu kiêu ngạo đối diện Thượng Kha: “Ai nói chỉ có anh được phép ủng hộ Nhiễm Tịch Vi, còn tôi lại không thể giúp Cố Hề Hề?”
“Tôi cùng Tịch Vi là lớn lên bên nhau từ lúc còn rất nhỏ, tình nghĩa giữa chúng tôi người khác không thể so bằng. Còn em và Cố Hề Hề thì biết nhau được bao lâu?” Thượng Kha nhăn mặt khó chịu: “Người phụ nữ này quả nhiên có bản lĩnh, không chỉ mê hoặc Tư Thần, mà còn mê hoặc cả em!”
“Ha ha ha!” Mộc Nhược Na cất tiếng cười vang: “Thượng Kha, anh có thể thôi đi điệu bộ lúc nào cũng tự cho mình là đúng được không? Tình nghĩa giữa anh và Nhiễm Tịch Vi kia thì người khác không thể so bằng ư? Có nghĩa là cả tôi cũng không bằng? Nếu tôi đã không bằng Nhiễm Tịch Vi, vậy sao anh còn thích mẫu người như tôi? Xin lỗi, tôi là người kiêu hãnh, không có thói quen làm người thay thế cho kẻ khác! Còn tôi và Hề Hề tuy biết nhau chưa lâu, nhưng người bạn này tôi đã lựa chọn rất đúng! Bởi vì trong lúc tôi quẫn bách nhất, chính là Hề Hề đã ở bên cạnh tôi, chứ không phải hồng nhan tri kỷ ngọt ngào của anh!”
“Tôi không hề nói em là người thay thế bất kỳ ai!” Thượng Kha nghẹn họng nhìn trân trối.
“Được, tôi hỏi anh. Ở trong lòng anh, tôi quan trọng hay Nhiễm Tịch Vi quan trọng?” Câu hỏi thẳng thắn của Mộc Nhược Na cùng với ánh mắt không hề có chút gì vui vẻ, làm Thượng Kha nhất thời không hiểu được ý tứ của cô.
Thượng Kha quả nhiên nghẹn lời, không nói được gì.
“Thôi, anh không cần trả lời. Tôi đã biết đáp án.” Mộc Nhược Na dứt khoát: “Tôi cự tuyệt!”
Đáy mắt Thượng Kha hiện lên sự bi thương.
Người phụ nữ này anh đã thầm thương nhiều năm, luôn giữ cô bên mình để nung nấu tình cảm chờ thời cơ, bây giờ lại nói lời cự tuyệt anh?
“Vì cái gì?” Thượng Kha hỏi lại: “Vì Cố Hề Hề?”
Mộc Nhược Na lắc đầu: “Thượng Kha, anh không thể hiểu được trái tim phụ nữ! Thôi được rồi, nếu Nhiễm Tịch Vi đối với anh quan trọng như vậy, anh cứ đi mà bảo vệ cô ta! Tôi muốn một người đàn ông toàn tâm toàn ý vì tôi! Còn người đàn ông đi rải đều tình yêu khắp nơi như một cái máy điều hòa, xin lỗi nhưng tôi không cần! Doãn Tư Thần tốt hơn rất nhiều so với anh, ít ra anh ta biết điều gì đáng trân trọng, điều gì nên từ bỏ.”
Đáy mắt Thượng Kha càng bi thương đau khổ: “Em biết rõ tôi không có ý này. Em và Tịch Vi khác nhau, tôi chỉ xem cô ấy là em gái..”
“Em gái yêu quái nhà anh.. Anh coi cô ta là bạn tình cũng không liên quan đến tôi. À không, có liên quan chứ, khi hai người kết hôn thì tôi với tư cách phó giám đốc Ody dĩ nhiên sẽ gửi thiệp mừng!” Cảm xúc Mộc Nhược Na bắt đầu trở nên táo bạo và có chút hung hăng.
Cô không ngừng xô đẩy Thượng Kha ra xa: “Anh tránh ra, đừng làm phiền tôi! Thượng Kha, tôi cảnh cáo anh, đừng chọc vào tôi nữa! Tôi không quan tâm chuyện anh muốn bảo hộ Nhiễm Tịch Vi. Nhưng Hề Hề là người bạn tôi sẽ bảo vệ hết lòng, nếu anh dám gây chuyện với Hề Hề thì đừng trách tôi không khách khí!”