Chương : 216
Thân thể Cố Hề Hề cứng đờ, nhưng cô vẫn chậm rãi quay lại.
Hoàn toàn không ngoài dự đoán, Doãn Tư Thần đang đứng ngay phía sau cô.
Sắc mặt Doãn Tư Thần xanh mét.. Anh trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới ngày đầu tiên mẹ anh trở về lại ép buộc anh và Cố Hề Hề ly hôn!
Mà lời Cố Hề Hề vừa nói càng làm anh đau lòng!
Cố Hề Hề, vì sao em có thể dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn như thế?
Em có biết hay không, tôi đối với em trước nay đều vô cùng nghiêm túc?
“Nếu Doãn tổng đã tới thì tôi không quấy rầy hai người nói chuyện. Tôi đi thu dọn hành lý rời khỏi Doãn gia.” Cố Hề Hề nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Nhưng Doãn Tư Thần lập tức nắm lấy cánh tay kéo cô lại, sống chết cũng không cho cô đi.
“Mẹ, mẹ thực sự muốn bức tử con hay sao?” Doãn Tư Thần sắc mặt tái mét nhìn Doãn phu nhân: “Có phải mấy năm qua con luôn nhượng bộ và chịu đựng nên đã tạo thành thói quen cho mẹ muốn làm tổn thương chính con trai ruột của mình đúng không?”
“Hỗn láo! Anh dám nói chuyện với tôi như thế?” Doãn phu nhân tức giận quát lên: “Tôi là mẹ anh!”
“Cho nên mẹ có thể làm tổn thương con?” Doãn Tư Thần quả thật nghiến răng nghiến lợi nhưng vì đối phương chính là mẹ của mình, anh chỉ có thể áp chế cơn giận, nhẫn nhục chịu đựng.
“Tôi đây là muốn tốt cho anh!” Thanh âm của Doãn phu nhân vút cao, ánh mắt tức giận.
“Phải vậy không? Mẹ của con..” Doãn Tư Thần lạnh lẽo đáp trả: “Mẹ cảm thấy con vẫn là người của sáu năm trước hay sao?”
Doãn phu nhân sửng sốt, bà không hiểu những lời này của Doãn Tư Thần là có ý gì.
Doãn Tư Thần của sáu năm trước và hiện tại thì có gì khác nhau?
Không phải đều là con trai của bà sao?
“Nếu việc trị liệu của mẹ đã kết thúc, vậy mẹ cứ ở lại trong nước tịnh dưỡng đi. Con đã lớn, có thể tự đảm đương mọi công việc, mẹ chỉ cần tận hưởng dưỡng lão sống lâu khoẻ mạnh, còn chuyện khác không cần lo tới.” Dù Doãn Tư Thần đã cố gắng kiềm nén sự tức giận, nhưng giờ khắc này anh thật sự không thể nhịn được, giọng nói của anh vẫn nhấn mạnh từng chữ.
“Đây là cách anh nói chuyện với mẹ mình đấy à?” Doãn phu nhân cũng theo đó mà thể hiện thái độ cường ngạnh.
Ngay lúc Doãn Tư Thần cùng Doãn phu nhân đang giương cung bạt kiếm thì Nhiễm Tịch Vi xuất hiện.
“Dì, Tư Thần, hai người sao vậy? Hôm nay dì mới trở về sao lại cãi nhau rồi?” Nhiễm Tịch Vi mang bộ dáng giải ngữ hoa (*), chạy nhanh tới vuốt ngực xoa dịu cho Doãn phu nhân nói: “Hề Hề, cô thật là. Dì tốt xấu gì cũng là mẹ chồng cô, dì hôm nay vừa trở về, sao cô lại làm dì tức giận? Cô có biết làm vậy thì thật sự là bất hiếu đó?”
(*) Giải ngữ hoa: Ý chỉ người đẹp biết giải tâm tư, vơi nhẹ phiền toái trong lòng.
Cố Hề Hề dời đi tầm mắt, muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Doãn Tư Thần, nhưng đối phương hoàn toàn không muốn buông tay cô.
“Mẹ, con trịnh trọng thông báo với mẹ, Cố Hề Hề là vợ con, trong bụng của cô ấy chính là người kế thừa đời thứ tư của Doãn gia! Ngoại trừ Cố Hề Hề thì con sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của mình!” Thái độ Doãn Tư Thần dứt khoát mạnh mẽ: “Nếu mẹ muốn đuổi Cố Hề Hề, được, con sẽ đi với cô ấy!”
Câu nói này của Doãn Tư Thần như nhắc nhở Doãn phu nhân một điều, anh không phải là Doãn Tư Thần của sáu năm trước!
Sáu năm trước Doãn Tư Thần vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp.
Nhưng Doãn Tư Thần ngày hôm nay đã vượt qua bao nhiêu núi đao biển lửa, xông ra khỏi địa ngục Diêm la, cho nên anh không bao giờ dễ dàng để người ta khống chế được nữa.
Nghe Doãn Tư Thần nói vậy, đôi mắt Doãn phu nhân đột nhiên dao động kịch liệt. Nhưng cuối cùng bà vẫn thỏa hiệp, lần này bà nhịn!
“Được, mẹ đã biết.” Doãn phu nhân phát hiện con trai của bà đã thay đổi.
Đứa con này của bà không còn là cậu thanh niên năm đó gặp nguy hiểm sẽ kinh hoảng thất thố nữa, mà anh đã trở thành một vị đế vương tàn nhẫn đầy thủ đoạn.
Bà hiểu nếu bây giờ dùng quyền thị uy để đuổi Cố Hề Hề đi thì sẽ không thực hiện được.
Nếu đã không cứng rắn được thì đành phải mềm mỏng vậy!
“Được rồi, mẹ có chút mệt mỏi. Tịch Vi, đẩy dì về phòng nghỉ ngơi đi.” Doãn phu nhân vẫy tay, không thèm liếc nhìn Cố Hề Hề, xoay người rời đi.
Nhiễm Tịch Vi đắc ý nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, lần này cô ta tin mình nhất định sẽ thắng!
Chờ mọi người đều đã rời khỏi, Cố Hề Hề lúc này mới lãnh đạm nói với Doãn Tư Thần: “Buông tay!”
Sắc mặt Doãn Tư Thần lạnh băng nhìn Cố Hề Hề, gương mặt tuyệt đẹp của anh lúc này chỉ thấy một màn sương lạnh giá. Anh không muốn buông tay, anh cảm giác nếu bây giờ chỉ cần anh buông lỏng tay cô ra một chút, thì anh sẽ mất đi cô..
Ánh mắt Cố Hề Hề lạnh lẽo nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, thanh âm dứt khoát nói: “Dù anh nắm chặt tay em như thế này thì sao? Kết quả anh cũng biết rõ mà. Ly hôn chỉ là sớm hay muộn mà thôi, em đã nói anh, chuyện của chúng ta vốn dĩ không thể..”
“Tôi không bỏ, tôi không rời!” Doãn Tư Thần cơ hồ rít qua kẽ răng sáu tiếng này.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, trong đôi mắt cô phản chiếu gương mặt khuynh thành của anh.
Doãn Tư Thần nhìn nụ cười này của Cố Hề Hề mà bỗng thấy nhói lòng.
“Em không tin tôi?” Doãn Tư Thần hỏi lại.
“Em nên tin anh như thế nào? Nếu mẹ anh cố ý gây khó dễ cho em, anh có thể được bao nhiêu lần đứng phía sau em như hôm nay?” Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn Doãn Tư Thần, ánh mắt càng thêm thanh triệt.
Doãn Tư Thần cứng họng.
Đúng vậy, anh không thể lúc nào cũng ở nhà bảo vệ cho Cố Hề Hề được. Anh càng không thể chỉ trích mẹ của mình.
Nếu mẹ anh nhất quyết muốn làm khó dễ Cố Hề Hề thì anh đúng thật là hữu tâm vô lực (*).
(*) Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng lại bất lực.
Cố Hề Hề nở nụ cười sầu thảm: “Mấy ngày trước em đã từng nói, chúng ta tốt nhất là nên đường ai nấy đi, anh lại không tin, anh nói anh có thể làm được! Nhưng hiện tại em đã mất hết niềm tin rồi. Doãn Tư Thần, anh nghĩ kỹ rồi trả lời em. Nếu mẹ anh thề sống chết cũng muốn chia rẽ chúng ta, niềm tin của anh liệu có còn kiên định không?”
Sắc mặt Doãn Tư Thần lạnh lùng.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi nói: “Em đã biết đáp án. Được rồi, anh có thể buông tay chưa?”
Doãn Tư Thần tựa hồ như ẩn nhẫn, lại như đang cầu xin mà nhìn Cố Hề Hề.
Anh không muốn buông tay, cả đời này anh vất vả lắm mới tìm được người anh thật lòng yêu thương, anh không nghĩ lại phải trơ mắt để cô rời khỏi anh..
Anh cho rằng nhiều năm mài dũa như vậy bản thân anh đã là chiến thần bách chiến bách thắng, không còn điều gì phải sợ hãi nữa. Nhưng vào thời khắc này, anh lại thấy mình thật bất lực và thất bại!
Anh có thể ở bên ngoài hô phong hoán vũ một cõi, lại không cách nào cân bằng được mối quan hệ giữa hai người thân thương nhất của anh.
Doãn Tư Thần cảm thấy mình thật là thảm bại!
Cố Hề Hề bẻ những ngón tay đang nắm chặt của anh ra, xoay người rời đi.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Doãn Tư Thần, anh tựa như một con thú bị thương gào lên thống khổ: “Cố Hề Hề, em thật sự nhẫn tâm rời bỏ tôi?”
Cố Hề Hề tức khắc dừng bước, rũ mắt che giấu đi cảm xúc của bản thân, để tâm tình bình phục lại một chút mới nhẹ nhàng mở miệng: “Doãn phu nhân nói rất đúng, làm người rốt cuộc không nên tơ tưởng thứ không phải của mình. Là em đã quá tham lam, cho rằng mình có thể khiến Doãn phu nhân chấp nhận em, nhưng em đã sai, em chỉ là một người bình thường, không phải thần tiên, không có cách nào có thể xoay chuyển tất cả được!”
“Tôi đã nói chỉ cần cho tôi đủ thời gian, tôi có thể xoay chuyển lại tất cả!” Doãn Tư Thần lập tức nói ra câu này.
“Chỉ sợ em không thể chờ được. Hoặc giả nếu Doãn phu nhân thật sự liều mạng để tác hợp anh và Nhiễm Tịch Vi, anh nói em nên làm thế nào để đối mặt với hai người? Như vậy không phải đối với em là quá tàn nhẫn sao?” Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: “Em đi thu dọn đồ đạc, sẽ cùng Nhược Na rời khỏi đây. Có lẽ em không ở đây thì mọi người có thể từ từ nói chuyện rồi.”
Nói xong câu đó, Cố Hề Hề không chần chừ nữa, cô xoay người về phòng để trợ lý giúp cô thu dọn vali, chuẩn bị rời đi.
Cố Hề Hề chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy tiếng Doãn phu nhân ở bên ngoài: “Tịch Vi, đem đồ ăn này đến thư phòng cho Tư Thần, buổi tối nó hay ăn khuya! À, còn có hoa quả, con cũng chuẩn bị một chút rồi đem qua đi.”
Nhiễm Tịch Vi vui sướng trả lời: “Được, dì, con lập tức đi làm ngay!”
Trong chốc lát, quả nhiên nghe được tiếng Nhiễm Tịch Vi gõ cửa thư phòng bên cạnh.
Cố Hề Hề cười khổ.
Ngày đầu tiên đã gấp gáp đến mức không chịu nổi mà muốn đẩy người phụ nữ khác tới bên cạnh Doãn Tư Thần, lại còn dùng cách táo bạo trắng trợn như vậy.
Đúng là ở trong mắt Doãn phu nhân, bà căn bản không xem mình là con dâu, cùng lắm chỉ là một đồ vật trang trí mà thôi, à không, còn không bằng cả đồ trang trí!
Xem ra bà ấy thật sự muốn nhanh chóng đuổi mình đi mà..
Cố Hề Hề kéo vali ra ngoài, Mộc Nhược Na cũng đã thu dọn xong.
Mộc Nhược Na có xe, nên không cần lo lắng về phương tiện đi lại.
Chính là..
Cố Hề Hề vừa mới rời khỏi cửa nhưng vì bụng cô đã khá lớn nên xoay người hơi bất tiện, định quay đi thì liền đụng phải người khác.
Rầm..
Cố Hề Hề cúi đầu nhìn quần áo trên người mình đã bị vấy bẩn một mảng lớn.
Nhiễm Tịch Vi tức khắc hét lên: “A nha, Hề Hề, cô không sao chứ? Tôi không cố ý! Cô xem, bây giờ cô phải đi ra ngoài rồi mà quần áo lại bẩn như vậy!”
Cố Hề Hề rũ mắt nhìn vết bẩn trên người mình, Nhiễm Tịch Vi rõ ràng là cố ý.
Nhưng hiện tại bây giờ Doãn phu nhân ở đây, cô có thể nói cái gì?
Doãn Tư Thần cũng đang tránh mặt ở thư phòng, sống chết không ra ngoài.
Cô có thể hy vọng xa vời cái gì được chứ?
Cố Hề Hề đem hành lý giao cho Mộc Nhược Na, xoay người muốn về phòng thay bộ quần áo khác.
Nhưng Cố Hề Hề chưa đi đến cửa phòng thì Nhiễm Tịch Vi đã ngăn cản, tràn ngập ác ý nhìn cô: “Nếu đã từ phòng này đi ra, cô còn muốn trở về sao? Tôi nhớ rõ phòng này được khóa bằng vân tay. Nếu cô đã đi rồi thì đem vân tay của mình hủy đi. Chẳng lẽ cô tính toán muốn quay lại?”
Sắc mặt Cố Hề Hề trắng bệch.
Nhiễm Tịch Vi, xem như cô lợi hại!
Cố Hề Hề cắn răng đi ra trước cửa phòng, hủy bỏ khóa vân tay của mình. Nhiễm Tịch Vi mau chóng thay đổi thành vân tay của cô ta rồi thị uy nhìn Cố Hề Hề.
Đôi tay Cố Hề Hề nắm chặt thành quyền, hít sâu một hơi để tự bình ổn tâm tình của mình.
“Nếu cô đã đi rồi thì tôi không tiễn nữa. Tôi còn phải xuống bếp chuẩn bị đồ ăn khuya cho Tư Thần, không tiễn!” Nhiễm Tịch Vi hả hê đắc ý nhìn Cố Hề Hề.
“Không cần.” Cố Hề Hề lạnh như băng nói ra lời này, xoay người chậm rãi đi xuống cầu thang.
Khi cô đi ra đến cửa chính, nhìn thấy thím Trương đang chờ ở đó, bà có vẻ muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Thím Trương, thời gian qua cảm ơn thím đã chăm sóc.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Tôi không có gì tặng thím, cái này để thím làm kỷ niệm, không phải vật đắt tiền, xin đừng từ chối.”
Cố Hề Hề liền đưa một hộp trang sức cho thím Trương.