Chương : 219
Sắc mặt Giản Tiếu đột nhiên trở nên tái nhợt!
Hiển nhiên bà Cố hoàn toàn không quan tâm đến việc bà ta vừa vô tình tiết lộ bí mật quan trọng!
Ánh mắt Cố Hề Hề gắt gao nhìn chằm chằm bà Cố: “Bà nội, không phải bà đang cần tiền sao? Vậy thì vào nhà rồi nói chuyện, nếu câu trả lời của bà làm hài lòng tôi, tôi sẽ cho bà một số tiền để dưỡng lão.”
Nghe câu này của Cố Hề Hề, gương mặt Giản Tiếu lại càng tái mét!
“Hề Hề..” Thái độ của Giản Tiếu không giấu được sự lo lắng hoảng sợ. Lúc này bà đã nhận ra Cố Hề Hề trở về không chỉ đơn thuần là thăm bà, mà cô muốn biết chân tướng sự việc năm đó!
Không, không thể được!
Hề Hề, con không nên biết đến chuyện đó, nếu không con sẽ rất thương tâm!
Cố Hề Hề không nhìn đến Giản Tiếu, mà lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền và nói với bà Cố: “Chỉ cần câu trả lời của bà khiến tôi hài lòng, số tiền này sẽ là của bà.”
Đáy mắt bà Cố tức thì hiện lên một tia tham lam, bà ta vốn dĩ bất chấp thể diện mà ăn vạ gào khóc trước cửa nhà Giản Tiếu, chung quy cũng chỉ vì tiền.
Chỉ cần có tiền thì việc gì bà ta cũng làm!
“Vào đây đi.” Cố Hề Hề nói xong liền đi vào nhà.
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi vào.
Nét mặt Giản Tiếu vẫn thất thần sợ hãi, nhưng bà đành miễn cưỡng đi theo vào.
Tất cả mọi người đều vào trong, khiến đám đông bên ngoài dù còn tò mò hiếu kỳ nhưng vẫn phải rời khỏi vì họ chẳng còn hóng chuyện được gì nữa.
Vừa bước vào phòng khách, Cố Hề Hề ngồi xuống ghế sofa, lập tức mở lời: “Bà nói đi, hãy nói hết tất cả những điều bà biết, sau đó bà có thể lấy số tiền này!”
Cố Hề Hề lần này ra ngoài, cô mang theo khá nhiều tiền mặt bên người, dù Doãn Tư Thần đã chu cấp rất nhiều tiền cho Cố Hề Hề nhưng cô không đụng đến một đồng trong phần tiền đó.
Khoản tiền mà Cố Hề Hề đang sử dụng là của ba mẹ Vân gia cho, cô đương nhiên không từ chối, vì trong thâm tâm cô cũng đã ngầm xem họ như ba mẹ ruột, vả lại đi xa như thế này thì xác thật luôn phải chuẩn bị tiền phòng thân.
Xấp tiền hỗn độn được đặt trên bàn, nhìn sơ sơ đã đếm được hơn hai vạn tiền mặt. Đối với một người ở tầng lớp trung lưu tại một cái huyện nhỏ ngoại thành, thì cả năm làm lụng vất vả cũng chỉ kiếm được số tiền tương đương như thế này.
Cho nên bà Cố quả nhiên lộ ra gương mặt thèm thuồng tham lam.
Giản Tiếu đứng bên cạnh thì bối rối, chân tay bà luống cuống không yên.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống đi. Lần này con trở về là vì muốn biết rõ ràng mọi chuyện.” Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Mọi người giấu con lâu như vậy rồi, giờ không phải cũng nên để con biết sao?”
Mặc Tử Huyên kéo kéo tay Mộc Nhược Na, ý muốn nói hai người nên tế nhị lui vào bếp chuẩn bị nước trà, nói thẳng ra là họ phải tránh đi, vì suy cho cùng đây là chuyện riêng tư của Cố Hề Hề.
Ánh mắt Mộc Nhược Na lướt thoáng qua trong phúc chốc, nhưng lại nhìn thật sâu quan sát Mặc Tử Huyên, trong lòng thầm nghĩ khó trách sao Mặc Tử Huyên năm xưa lại có mối quan hệ tốt với Vân Nặc, cô quả nhiên là một phụ nữ thông minh tinh tế.
Những người trợ lý đi cùng cũng đã lui ra ngoài, phòng khách giờ chỉ còn lại ba người Cố Hề Hề, bà Cố và Giản Tiếu.
Ánh mắt tham lam của bà Cố không hề rời khỏi xấp tiền trên bàn, bà ta nói ra mọi thứ mà không hề do dự: “Không sai, năm đó có người mang theo tiền và bồng một đứa bé tìm đến tận cửa nhà chúng tôi, nói là muốn Cố gia thay họ nuôi nấng đứa bé. Nếu cô muốn hỏi rõ thì nên hỏi mẹ cô đó! Người đó là đến tìm mẹ cô.”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Giản Tiếu, sắc mặt của bà lúc này rất khó coi.
“Mẹ, chuyện đã tới nước này, còn muốn giấu con sao?” Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười: “Con bây giờ có chuyện gì lại không thể chịu đựng được?”
Giản Tiếu quay mặt đi, trong lòng vẫn do dự.
Bà Cố duỗi tay muốn lấy tiền trên bàn, nhưng không ngờ Cố Hề Hề đã lập tức ngăn cản.
“Bà Cố, tin tức bà cho tôi cũng chỉ có nhiêu đây, mà lại lấy nhiều tiền công như vậy.” Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn bà Cố, khoé miệng của cô nở một nụ cười trào phúng: “Tôi muốn nhiều thông tin hơn nữa.”
Bà Cố hung hăng trừng mắt nhìn Cố Hề Hề.
Nhưng hôm nay thần thái Cố Hề Hề đã thật sự thay đổi, như trở thành một người khác! Trước kia chỉ cần bà Cố trừng mắt, cô theo bản năng sẽ co rúm lại sợ hãi, nhưng thời điểm này cô vẫn ung dung nhìn bà, phảng phất một khí chất ngạo nghễ.
Cố Hề Hề điềm tĩnh nhìn bà Cố, bà ta từ từ thu tay lại, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Năm đó lúc người kia ôm cô đến, đưa một số tiền lớn rồi nói muốn mẹ cô nuôi cô trưởng thành, nhưng không tiết lộ xuất thân và lai lịch của cô.”
Cố Hề Hề nhướng mày nhìn Giản Tiếu, ánh mắt bà lúc này vẫn trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Cố Hề Hề.
“Người kia còn nói mỗi năm đều sẽ gửi một số tiền lớn đến, nhưng chỉ mới ba năm sau đó thì không còn gửi xu nào nữa!” Bà Cố nói với giọng phẫn uất: “Nói không giữ lời! Cố gia tôi đã tốn cơm nuôi cô hai mươi năm ròng, giờ cô lại đền đáp như vậy!”
Cố Hề Hề không nói gì, khẽ cau mày.
Người kia chắc chắn phải quen biết với mẹ!
Mẹ đã giấu kín bí mật này hai mươi ba năm rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Còn lại thì tôi không biết gì cả. Dù sao năm đó cũng là năm mẹ cô được gả cho con trai tôi, ban đầu tôi đã rất không hài lòng! Cố gia tôi tuy là gia đình thôn quê, nhưng không đến mức phải đi lấy một người có thân phận người hầu về làm dâu?” Bà Cố tiếp tục nói với vẻ bất mãn: “Cưới về rồi thì kết quả là cô ta không an phận, mới bước vào Cố gia chưa bao lâu thì liền có người mang một đứa bé không rõ lai lịch tới cửa! Nếu không phải vì biết rõ mẹ cô khi kết hôn vẫn là hoàn bích chi thân (*), tôi còn hoài nghi đó là con ngoài giá thú của cô ta!”
(*) Hoàn bích chi thân: Còn trinh, chưa từng tiếp xúc đàn ông.
Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt nhìn qua, lập tức khiến bà Cố im bặt.
Từ những lời bà Cố vừa nói, Cố Hề Hề đã biết được một thông tin quan trọng khác, mẹ của cô trước đây từng làm người hầu trong một gia đình khác?
Cố Hề Hề suy nghĩ lại, từ nhỏ cho đến lớn, cô lúc nào cũng chỉ ở Cố gia, trước nay hoàn toàn chưa hề nghe đến thân thích bên ngoại. Mẹ cô nói bà là trẻ mồ côi, không thân thích, nhưng hiện tại xem ra chuyện không phải như vậy..
Bà Cố tiếp tục nói: “Tôi đã nói hết mọi điều tôi biết, tôi có thể đi chưa?”
Cố Hề Hề gật đầu.
“Còn tiền kia..” Bà Cố tham lam nhìn xấp tiền trên bàn, Cố Hề Hề cầm xấp tiền đẩy về phía trước mặt bà ta, tức thì bà Cố vội vàng quơ lấy, lật đật bỏ tiền vào túi, không nói lời nào nữa, hí hửng rời khỏi đây.
Chờ bà Cố đã đi được một lúc, Cố Hề Hề nhìn Giản Tiếu mà thở dài: “Mẹ, mẹ đang giấu diếm chuyện này là vì ai?”
Giản Tiếu than nhẹ một tiếng: “Hề Hề, mẹ chỉ muốn tốt cho con. Rất nhiều chuyện con không nên biết sẽ tốt hơn.”
Cố Hề Hề rũ mắt: “Mẹ, con không còn là đứa con nít nữa. Trước kia gặp người khác nói con và Vân Nặc giống nhau, con có thể trả lời một câu chỉ là sự trùng hợp. Con nguyện ý tin rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng còn những việc xảy ra tiếp theo, con thật sự muốn một lời giải thích rõ ràng.”
Cố Hề Hề chậm rãi ngước mắt, bình tĩnh nhìn Giản Tiếu: “Mẹ, khi con gọi điện thoại về xin phép mẹ để nhận Vân lão gia và Vân phu nhân làm ba mẹ nuôi, thái độ của mẹ dường như còn tích cực hơn cả con?”
“Mẹ..” Giản Tiếu cảm thấy hoảng loạn, không dám đối mặt với Cố Hề Hề: “Mẹ chỉ là.. cảm thấy.. Vân gia cũng là một gia đình tốt..”
“Mẹ trước giờ chưa từng rời khỏi quê, làm sao biết Vân gia là gia đình tốt?” Cố Hề Hề lập tức ngắt lời Giản Tiếu.
Giản Tiếu liền nghẹn họng nhìn trân trối.
Cố Hề Hề nhìn thẳng vào Giản Tiếu mà không chớp mắt: “Là bởi vì mẹ và người của Vân gia biết rất rõ về nhau, đúng không?”
Giản Tiếu tức khắc đứng dậy, xoay người muốn rời đi: “Mẹ không hiểu con đang nói gì!”
“Mẹ..” Cố Hề Hề than nhẹ trong lòng: “Mẹ thật sự muốn ép con phải làm xét nghiệm DNA hay sao? Mẹ hẳn phải biết ở thời đại này việc giám định huyết thống rất dễ dàng! Con không làm vậy vì con tôn trọng mẹ! Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn là mẹ của con, là một tay mẹ đã nuôi con trưởng thành, con muốn nghe chính miệng mẹ giải thích mọi chuyện.”
Toàn thân Giản Tiếu như sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Qua một lúc rất lâu, Giản Tiếu mới thở dài một tiếng: “Nếu con đã muốn biết.. Hề Hề, dù cho hôm nay mẹ có nói ra điều gì, con cũng phải hứa với mẹ, đừng mang lòng hận thù bất kỳ ai, được không?”
Ánh mắt Cố Hề Hề khẽ rung động co giật, không lẽ chuyện này còn có một bí mật không thể để ai biết?
“Được.” Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời: “Cả những chuyện tồi tệ nhất con đều đã trải qua, giờ còn điều gì có thể tệ hơn nữa sao?”
Giản Tiếu lần nữa ngồi xuống, trong đầu lẳng lặng sắp xếp lại câu chữ rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Không sai, con thật sự là.. con cháu của Vân gia!”
Ngón tay Cố Hề Hề thoáng chốc run lên.
Không phải trong lòng cô không nghĩ đến khả năng này, nhưng khi từ chính miệng Giản Tiếu xác nhận, cô vẫn không nhịn được mà run rẩy trong lòng.
Một câu nói này làm cô không sao hiểu rõ tâm tình của mình..
Suy đoán là một chuyện, còn khi đã chứng thực được rồi lại là chuyện khác!
Cố Hề Hề cố gắng kiềm nén kích động, vẫn như vậy điềm tĩnh nhìn Giản Tiếu, kiên nhẫn đợi bà giải thích mọi chuyện.
“Mẹ đúng là một cô nhi, từ nhỏ đã được Vân gia nhận nuôi, mẹ luôn đi theo bên cạnh Vân lão phu nhân cho đến khi trưởng thành. Năm đó Vân phu nhân có thai, hơn nữa còn là song sinh, lúc đó trên dưới Vân gia tràn ngập hỉ khí vui mừng khôn xiết. Không biết vì sao nhưng Vân gia rất ít con cháu, các thế hệ sinh ra đều không được khoẻ mạnh. Tính từ thời kỳ triều đại nhà Thanh lập quốc thì chỉ trừ Vân Tử Tiêu ra, những người khác đều có thể chất suy nhược, thậm chí nhiều đứa trẻ chào đời không lâu đã chết non. Cho nên việc Vân phu nhân mang thai song sinh là một niềm vui lớn lao cho cả Vân gia.” Giản Tiếu quyết định đem mọi việc kể lại cho Cố Hề Hề, cho nên bà bắt đầu câu chuyện từ nguồn gốc của Vân gia.
Cố Hề Hề gật đầu, về điều này cô cũng nhận ra được. Cô ở Vân gia nhiều ngày như vậy, xác thật đúng là có chuyện này.
Vân gia rõ ràng là một thư hương thế gia có lịch sử bốn trăm bảy mươi năm, nhưng cây phả đồ lại thưa thớt và rất ngắn, chỉ có vài chi hệ ít ỏi.
Nếu không thì lúc Vân Nặc qua đời, Vân lão gia đã không nhận cháu gái là Vân Mộng Anh từ bên dòng thứ trở thành nghĩa nữ của ông, bởi vì ngay cả những anh em gần nhất trong tộc của ông cũng rất ít con cháu!
“Chuyện Vân phu nhân mang thai vốn là tin vui mừng, nhưng Vân lão phu nhân vẫn luôn lo âu căng thẳng, hằng ngày đều bất an. Có lần mẹ tò mò hỏi vì sao Vân lão phu nhân lại sầu lo như vậy, người trả lời mẹ rằng Vân gia có đạt được hưng thịnh hay suy vong, chính là phụ thuộc vào thế hệ này.” Giản Tiếu rũ đầu chậm rãi kể lại: “Lúc ấy mẹ căn bản không hiểu ý tứ những lời đó, nhưng càng gần đến ngày Vân phu nhân lâm bồn thì Vân lão phu nhân càng lo lắng sốt ruột.”
“Bà ấy thường xuyên tự nhốt mình trong phòng, không ngừng tìm đọc các thư tịch cổ, sau đó ghi ghi chép chép rất nhiều thứ.” Giản Tiếu thở dài một tiếng: “Liền ngay lúc đó, song thai của Vân phu nhân đột nhiên xảy ra chuyện, bác sĩ khám cho Vân phu nhân đã nói một trong hai đứa bé có dấu hiệu suy nhược, có khả năng chết lưu trong bụng mẹ. Đứa bé còn lại thì..”