Chương : 227
Cố Hề Hề ở nhà nghỉ ngơi thoải mái hai ngày sau đó. Đến ngày thứ ba thì Mạch Luân đã gõ cửa từ sớm, dẫn theo cả một nhà già có trẻ có.. khụ khụ, không sai, một nhà cả già lẫn trẻ đều tham dự bữa tiệc trên du thuyền.
Vì hạn chế số người nên Mặc Tử Huyên không để trợ lý của mình đi theo, dành chỗ cho hai trợ lý của Cố Hề Hề đi theo chăm sóc cho cô. Như vậy tính luôn cả Mạch Luân thì nhóm của họ có tổng cộng bảy người.
Nhưng bảy người cũng không có vấn đề gì, vì công ty đã cho xe đưa rước nhân viên đến tận nhà, Cố Hề Hề được trợ lý dìu lên xe buýt. Vì để đặc biệt chăm sóc cho Cố Hề Hề, bên trong xe buýt này còn bố trí hẳn một chỗ ngồi dành riêng cho cô, rất tiện nghi và thoải mái.
Cố Hề Hề nhìn Mạch Luân, nở nụ cười và nói: “Công ty của chú thật chu đáo quá! Có cả chỗ ngồi riêng cho phụ nữ có thai nữa.”
Vẻ mặt Mạch Luân rất cao hứng: “Đúng vậy, chú cũng không nghĩ tới điều này, không ngờ công ty lại sắp xếp cẩn thận như vậy! Lúc chú báo lại là muốn dẫn người nhà theo, công ty không những không làm khó mà đều duyệt hết!”
Nhìn Mạch Luân kích động đến đỏ bừng mặt, Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn nhau, giống như đang suy diễn cùng một ý nghĩ. Nhưng mà thôi, chỉ cần Cố Hề Hề vui vẻ là tốt, mặc kệ là chủ ý của ai cũng không quan trọng.
Mọi người đã yên vị trong xe, lập tức có phục vụ đến đưa nước uống và đồ ăn vặt. Cố Hề Hề chọn trái cây sấy khô và sữa chua, Mạch Luân chủ động giúp Giản Tiếu chọn đồ ăn vặt.
Vẻ mặt Giản Tiếu hơi bất an: “Chúng ta đã đi miễn phí rồi, còn dùng đồ ăn của người ta, hình như không tốt?”
Mạch Luân chưa mở miệng trả lời, thì Mộc Nhược Na vừa chọn đồ ăn vặt và nói với Giản Tiếu: “Dì à, dì đừng lo lắng! Công ty người ta nói cho phép dẫn theo người nhà mà, tất nhiên sẽ không để ý chút tiền này! Chút đồ ăn này thì có bao nhiêu so với chiếc du thuyền trị giá hơn cả ngàn vạn đô la Mỹ chứ!”
Mặc Tử Huyên cười nói: “Đúng vậy, dù có khó chịu với chúng ta thì cũng không sao, chúng ta cứ ăn thôi, vả lại chúng ta đến đây đâu có mang theo tiền!”
Giản Tiếu biết các cô gái này đang muốn trấn an bà, nên đành ngượng ngùng cự tuyệt.
Còn Cố Hề Hề thì mặc kệ ai là người chi ra những thứ này, cô chỉ muốn tận hưởng nghỉ ngơi vui vẻ, phải quên đi những chuyện không vui ở thành phố K, như vậy đối với bé yêu trong bụng mới là tốt nhất.
Thời gian này cực kỳ quan trọng với thai nhi, đây là lúc em bé sẽ phát triển ngũ quan, tâm tình người mẹ càng thoải mái thì em bé sau này mới xinh đẹp, cô làm sao có thể không quan tâm đến dung nhan của con trai mình được.
Tuy rằng bé được hưởng gien tốt từ ba vốn là một quý ông rất đẹp trai, nhưng cũng không thể coi nhẹ giai đoạn phát triển ở trong bụng mẹ. Giờ cô chỉ cần an tâm tịnh dưỡng, nhưng chuyện khác cứ để qua một bên.
Xe buýt rong ruổi trên đường, mấy lần dừng lại đón gia đình của các nhân viên khác. So với nhà của Mạch Luân thì những gia đình khác nhiều nhất là đi ba người, còn lại hầu như là họ tự đi một mình mà không dẫn theo gia đình. Cũng khó trách, vì bản chất những người làm trong ngành xây dựng công trình thường theo chủ nghĩa độc thân.
Cho nên khi các đồng nghiệp khác lên xe, liền nhìn vào “đại gia tộc” của Mạch Luân mà kinh ngạc.
Mạch Luân chỉ vào Giản Tiếu giới thiệu: “Đây là bạn gái của tôi.”
Sau đó chỉ vào Cố Hề Hề và nói: “Đây là.. con gái của cô ấy..”
Rồi đưa mắt nhìn Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên, không đợi Mạch Luân mở miệng thì hai cô gái đồng thanh: “Tụi con là cháu của dì Giản Tiếu..”
Cố Hề Hề thiếu chút nữa là bật cười.
Đây đúng là một đại gia đình mà!
Những người khác tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.
Ban đầu mọi người còn xa lạ không biết nên tìm đề tài gì để nói chuyện, nhưng khi họ phát hiện Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na là hai cô gái hoạt bát thông minh, kiến thức phong phú, nhất là cả hai đã đi du lịch nhiều nơi, tức khắc hứng thú, rồi tất cả đều nói về một đề tài nổi trội cho ngày hôm nay – mỹ thực!
Vẻ mặt Mộc Nhược Na cực kỳ hưng phấn: “Con nhớ một lần đi công tác ở Đức, đến một thị trấn nhỏ, con lúc đó đã bị một tiệm bánh mì làm hấp dẫn cực kỳ. Tiệm bánh mì đó cũng không lớn, nhưng bánh thật sự rất ngon, từng mẻ bánh nướng ra đều mềm thơm. Sau đó con mới biết tiệm bánh mì đó hóa rất nổi tiếng ở Đức, nằm trong một chuỗi cửa hàng danh tiếng. Khó trách sao hương vị lại ngon như vậy! Sau đó dù đi đâu đến các thành phố khác của Đức để công tác, con đều tìm đến chuỗi cửa hàng đó để ăn đúng món bánh mì thơm ngon.”
Mặc Tử Huyên tiếp lời: “Đúng vậy, con nhớ rõ nhất là năm con du học, đã cùng với các bạn học đến nhà một bạn người Ý, trong nhà cậu ấy làm món ăn đặc trưng của Ý phải nói là rất ngon so với các món ăn hay bày bán trong nhà hàng. Sau đó con liền mày mò đọc sách làm thử các món ăn Ý, nhưng làm thế nào cũng không thể ra được hương vị tuyệt hảo như vậy.”
Những người đồng nghiệp của Mạch Luân cũng thường xuyên phải công tác nhiều nơi trên thế giới, liền hào hứng trò chuyện với Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên về những món ăn họ từng thưởng thức.
Cố Hề Hề nhìn thấy không khí náo nhiệt, khoé miệng cô vẫn không ngớt nụ cười.
Cô nhẹ nhàng quay đầu ngắm cảnh vật bên ngoài, chiếc xe chạy băng băng, mọi hình ảnh đều bị vùn vụt ném lại phía sau, giống như rất nhiều phiền não đều bị cuốn trôi.
Duy nhất chỉ có một thân ảnh, một đôi mắt liễm diễm nhu tình, lại vẫn phảng phất trong tâm trí cô.
Ôi, sao cô lại nghĩ đến anh?
Những chuyện rối rắm đó còn chưa đủ làm cô phiền lòng sao? Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, cả cô cũng không thể tránh khỏi?
Doãn phu nhân chưa từng xem cô là con dâu thì đã đành, bà còn trắng trợn muốn ép Doãn Tư Thần tiếp nhận người phụ nữ khác. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã nổi trận lôi đình tranh cãi với mẹ chồng?
Nhưng cô vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ lẳng lặng dọn đồ rời khỏi và đến đây.
Thôi được rồi, cô lại tiếp tục sống trốn tránh như vậy.. nhưng ngoại trừ việc chạy trốn thì cô có thể làm gì?
Vẫn luôn có chướng ngại không thể vượt qua.. Đối với Doãn Tư Thần, mẹ của anh quan trọng đến như thế nào, cô là người biết rõ hơn ai hết!
Nếu cô yêu anh, hà tất phải tàn nhẫn buộc anh phải lựa chọn?
Cô quyết định bỏ đi, là cho anh một cơ hội để giữ gìn tình cảm mẹ con, để anh có một cái cớ hoàn hảo cho sự lựa chọn được định sẵn.
Cô xuất hiện trong cuộc sống của anh vốn dĩ đã là một sai lầm, nhưng hai người lại đi từ sai lầm này đến sai lầm khác là họ đã dành tình yêu cho đối phương.
Bây giờ là lúc nên trở về vị trí thật sự của mình, chỉ còn bốn tháng là cô phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Doãn gia. Những ngày tháng còn lại, cô tự nhủ với lòng phải tận lực sống vui vẻ vô lo vô nghĩ.
Thời gian bốn tháng đủ để cô và Doãn Tư Thần bình tĩnh nhìn lại, bình ổn cảm xúc để tiếp tục cuộc sống sau này.
Thấy Cố Hề Hề cứ thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài. Đúng là rất nhiều chuyện không phải cứ nói quên là quên, nói buông là buông được.
* * *
Hai tiếng sau, xe đã đến bên bờ biển. Trợ lý từ từ dịu Cố Hề Hề xuống xe.
Vừa ngẩng đầu cô đã thấy một du thuyền rất lớn màu trắng trong tầm mắt mình. Trên du thuyền có rất nhiều người, tuy rằng chỉ có bốn tầng nhưng du thuyền này nhìn vẫn rất uy nghi hùng vĩ, giá trị chắc chắn không hề nhỏ.
Đây là lần đầu Giản Tiếu có cơ hội tham dự một sự kiện như vậy, tức khắc chân tay bà luống cuống, lộ vẻ lúng túng.
Cố Hề Hề nhìn Mạch Luân, nở nụ cười: “Mẹ của con phải nhờ người chăm sóc rồi, ba tương lai!”
Mạch Luân và Giản Tiếu đồng thời đỏ mặt.
Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Mẹ con trước giờ chưa tham dự bữa tiệc như vậy bao giờ, cho nên người nhớ để ý đến mẹ nhiều một chút! Còn tụi con thì người cứ yên tâm! Nhược Na luôn là nhân vật chính của các buổi tiệc, không ai sành sỏi hơn cô ấy đâu. Tử Huyên tuy tính cách hơi trầm lặng, nhưng cũng tham dự không ít buổi tiệc rồi, cho nên người không cần lo lắng cho tụi con. Hơn nữa, con đã có trợ lý bên cạnh.”
Mạch Luân gật gật đầu: “Được, con cứ yên tâm. Chú sẽ chăm sóc tốt cho Giản Tiếu.”
Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên và người trợ lý còn lại cũng xuống xe, kéo theo vali hành lý, khi nhìn thấy du thuyền trước mắt thì đồng thời reo lên một tiếng.
Lúc này có người đã đến tiếp đón: “Cuối cùng thì mọi người đã tới rồi, nhìn xem ở đây chỉ còn thiếu nhóm của mọi người!”
Cố Hề Hề nở nụ cười, cùng với Mạch Luân chào hỏi những kiến trúc sư khác, sau đó bước lên du thuyền. Tất cả mọi người đã đến đông đủ, không lâu sau du thuyền liền xuất phát đi về hướng nam.
Vị trí phòng nghỉ của Cố Hề Hề được bố trí ở một chỗ rất tốt, nơi ngày cách xa boong tàu ồn ào, lại có thể thuận tiện ngắm nhìn cảnh biển.
Cô thậm chí có cảm giác nghi hoặc lạ lùng, cứ như phòng của cô là có người ưu ái sắp xếp chứ không phải chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng một hồi sau cô lại cho rằng mình tưởng tượng quá mức, chuyện này vốn không có khả năng!
Cô tham gia bữa tiệc này chỉ là hưởng sái của Mạch Luân, sao lại có người để ý chăm sóc riêng cho cô được?
Tập đoàn Doãn thị tuy rằng cũng có kinh doanh trong lĩnh vực kiến trúc, nhưng cô biết rõ công ty của Mạch Luân và tập đoàn Doãn thị là đối thủ cạnh tranh của nhau. Hơn nữa mấy năm gần đây công ty của Mạch Luân phát triển rất tốt, không có lý nào lại bị tập đoàn Doãn thị đột nhiên thu mua.
Chính vì vậy, chuyện này không thể liên quan đến anh!
Cô nhất định là suy nghĩ quá nhiều rồi..
Cố Hề Hề lắc đầu và nở nụ cười bất đắc dĩ, cô cũng không hiểu sao bản thân lại như vậy.. Nhiều ngày nay cô luôn có một cảm giác giống như Doãn Tư Thần đang quanh quẩn đâu đây gần bên cô vậy?
Nhưng khi cô quay đầu lại tìm kiếm thì đều không thấy anh.. Chẳng lẽ là do cô nhớ anh quá nên sinh ra ảo giác?
Đúng vậy, hiện tại anh hẳn là đang ở thành phố K, dốc toàn sức cho dự án khai thác năng lượng, sao lại có thời gian rỗi mà đến đây?
Quả nhiên là ảo giác! Lần tới khám thai sẽ hỏi bác sĩ xem có phải mang thai sẽ dễ có ảo giác không..
Trong khi Cố Hề Hề còn đang miên man trong dòng suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa phòng: “Hề Hề, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Là Mộc Nhược Na.
Cố Hề Hề xoay người mở cửa phòng, Mộc Nhược Na lúc này đã thay đổi trang phục, cô mặc một bộ váy mùa hè nhẹ nhàng.
Cố Hề Hề nở nụ cười: “Cậu thay đồ nhanh thật! Nhưng bây giờ đang là cuối thu, nơi này lại không phải thành phố K, bên ngoài vẫn còn lạnh lắm.”
“Không sao, trên du thuyền này có điều hòa mà.” Mộc Nhược Na không quan tâm, liền nói: “Du thuyền đi về hướng nam, không khí sẽ ngày càng ấm. Khi đó thì cậu không mặc nổi những quần áo quá dày đâu, không phải tôi đã dặn cậu mang theo đồ mặc vào mùa hè sao! Đừng nói với tôi là cậu không chuẩn bị gì cả nhé?”
Cố Hề Hề cười trả lời: “Tôi chỉ mang có hai bộ quần áo, dù sao bụng của tôi ngày càng lớn, mặc gì cũng..”
Cốc cốc cốc..
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng đáp.
Nhân viên phục vụ mang theo một vali: “Xin hỏi vị nào là Cố tiểu thư?”
Cố Hề Hề ngẩn người: “Là tôi.”
Nhân viên để vali lại trong phòng, nhìn Cố Hề Hề và nói: “Thuyền trưởng nghe nói thân phận Cố tiểu thư tôn quý, cho nên đặc biệt chuẩn bị lễ vật cho người, mời Cố tiểu thư nhận lấy.”
Lễ vật của thuyền trưởng?