Chương : 283
Cố Hề Hề chưa bao giờ biết giữa Vân gia và Mặc gia lại có một ẩn tình sâu xa như vậy..
“Chuyện là như thế nào?” Cô không khỏi thắc mắc, liền mở miệng truy vấn.
“Việc đã xảy ra nhiều thập niên trước đây.” Vân lão phu nhân xua xua tay nói: “Chuyện năm đó cũng không phải là bí mật, những người thuộc thế hệ trưởng lão còn sống ở tỉnh Y đều biết. Bốn anh em huynh đệ kia là một thế hệ đáng tự hào của Mặc gia, thời điểm đó là lúc Vân gia liều chết bảo vệ thôn Viễn Sơn, không còn đủ trí lực mà để tâm giữ gìn những điển tịch của gia tộc.. Đám giặc Nhật Bản vốn không nói chuyện lý lẽ, bốn huynh đệ Mặc gia cùng nhập ngũ quyết chiến với chúng, lập được rất nhiều công lao. Vì dốc sức bảo hộ Vân gia mà họ đã liều mình cản đường, huyết chiến một ngày một đêm. Kết quả đổi lại là toàn bộ già trẻ lớn bé của Vân gia đã được an toàn rời khỏi, còn bốn huynh đệ đó chỉ còn lại một người – chính là Mặc tư lệnh, ông nội của Mặc Tử Hân. Sau khi nền quân chính đi vào ổn định, ông ấy không chính thức bước lên tiếp nhận những quân hàm hiển hách, mà lại để con cháu mình lên nhận.”
Cố Hề Hề kinh ngạc trước những lời này.
“Ông ấy cự tuyệt việc nhận quân hàm một phần vì Vân gia, bởi lẽ nếu Mặc gia trở nên quá cường mạnh, thì địa vị giữa hai gia tộc sẽ không còn cân xứng, nếu tiến đến hôn nhân thì sẽ khiến con gái của Vân gia chịu ủy khuất.” Vân lão phu nhân tiếp tục nói: “Mặc gia đã sinh ra biết bao nhiêu anh hùng, nhưng bởi vì gìn giữ cho Vân gia, cho một thế hệ sau này của chúng ta mà họ đã trả giá rất nhiều!”
Cố Hề Hề khó hiểu hỏi: “Vì cái gì mà con gái Vân gia phải gả cho Mặc gia? Không lẽ không còn cách nào khác? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có cách lấy thân báo đáp thôi sao? Vân gia có tam bảo Thư, Dược, Trà, mỗi loại đều là tinh phẩm trên đời, những bảo vật này không thể dùng để báo ân sao?”
Vân lão phu nhân nở nụ cười đầy ẩn ý: “Con cho rằng chúng ta nguyện ý? Nguyên nhân chỉ bởi vì Mặc gia cũng có một tổ huấn, con cháu của họ nhất định phải lấy con gái của Vân gia làm vợ. Con vẫn chưa biết tổ huấn của Mặc gia sao?”
Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu.
Vân lão phu nhân nhẹ nhàng mở miệng: “Tổ tiên của Mặc gia chính là người gốc triều đại Thanh, chính vị tổ tiên này đã từng ra lệnh cho con cháu của mình dù phải tử trận cũng phải bảo hộ cho Vân gia. Họ hy sinh ba người con của mình chỉ để cầu thân với Vân gia, tổ huấn này chính là lời răn dạy của tổ tiên. Bản thân con cháu của Mặc gia chỉ có thể tuân theo, tuyệt đối không được làm trái.”
“Đây là Vân gia chúng ta đã nợ Mặc gia, món nợ này dù đã trải qua bao nhiêu thập niên thì cũng đến lúc phải trả.” Ánh mắt Vân lão phu nhân thoáng mệt mỏi: “Những gì cần nói thì bà đã nói, còn quyết định ra sao thì con hãy tự suy xét. Bà mệt rồi, con có thể đi.”
Cố Hề Hề yên lặng gật gật đầu, nhận lấy lọ thuốc của Vân lão phu nhân rồi xoay người rời khỏi. Khi cô bước ra bên ngoài thì sắc trời đã sập tối.
Cô hít sâu một hơi, để cho Tiểu Vương giúp cô khoác áo ấm rồi nói: “Đến bệnh viện đi, chúng ta cần đem lọ thuốc này cho bác sĩ kiểm tra rồi để mẹ chị dùng.”
“Đây là thuốc gì?” Tiểu Vương không nén được tò mò hỏi.
“Chỉ là một loại thuốc giúp tạm thời trì hoãn suy nhược cơ thể.” Cố Hề Hề không hoàn toàn tin vào hiệu quả của lọ thuốc này, nhưng hiện tại cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ chốc lát sau thì phía bệnh viện đã kiểm tra thuốc này và đưa kết quả cho Cố Hề Hề, cô nhìn vào bảng báo cáo, chỉ im lặng không nói gì.
Xem ra để cứu Giản Tiếu thì chỉ có một con đường!
Trở về Vân gia!
Vân gia, Vân gia..
Cố Hề Hề ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài thật lâu, thật lâu..
* * *
Doãn Tư Thần vừa đến thành phố S đã triệu tập cuộc họp tổng bộ, Tiểu A ở bên cạnh thấy di động nhận được tin nhắn, lập tức đưa cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần xem qua tin nhắn, khoé mắt nhẹ nhàng ngẩn ra, ngón tay hơi ngừng một chút rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn: Anh sẽ về ngay.
Bấm nút gửi tin nhắn đi rồi, Doãn Tư Thần đưa di động lại cho Tiểu A, quay sang tiếp tục cuộc họp: “Xin lỗi làm mọi người chờ lâu. Cuộc họp tối nay là muốn bàn bạc về việc thu mua sản nghiệp của Vân gia.”
Lời vừa dứt thì tất cả những người còn lại trong phòng họp đều kinh ngạc. Trong con mắt của họ, tuy Vân gia ở tỉnh Y là một gia tộc đứng đầu trên lĩnh vực văn hóa, nhưng nói về tài sản thì không đáng là bao so với sự giàu có của tập đoàn Doãn thị.
Muốn thâu tóm Vân gia, nói khó không phải khó, nói dễ cũng không phải dễ! Nhưng mấu chốt là một vấn đề như thế này đáng để tổng giám đốc của họ phải triệu tập cuộc họp khẩn cấp hay sao?
Doãn Tư Thần hiển nhiên đã đoán trước phản ứng này, cho nên chỉ giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng. Giây tiếp theo, không khí trong phòng họp lặng ngắt như tờ, tất cả lo âu bất an nhìn về phía Doãn Tư Thần.
“Tuy tôi muốn thu mua Vân gia, nhưng lại không thể đích thân ra tay. Về tiền tài thì Vân gia không thể so với các gia tộc khác, cho nên..” Doãn Tư Thần tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu chỉ đơn thuần là thâu tóm tài sản vật chất thì không có gì đáng ngại, nhưng tôi muốn chính là toàn bộ tài nguyên văn hóa cùng tài sản của họ! Mọi người hiểu ý tứ này không? Cái tôi muốn chính toàn bộ tàng thư của Vân gia!”
Vân gia không phải là nhờ vào tàng thư phong phú cùng tinh hoa học thuật này mà vang danh trên thế giới sao? Nếu thâu tóm được tất thảy, há chẳng phải là hoàn toàn hủy diệt Vân gia!
Để xem người Vân gia làm sao còn có thể bức bách Cố Hề Hề!
Lời Doãn Tư Thần vừa dứt thì đã khiến tất cả những người có mặt trong phòng họp sợ ngây người!
Doãn Tư Thần đây là muốn chiếm lấy toàn bộ tàng thư của Vân gia!
Không ai biết được chính xác tàng thư thật sự của Vân gia rộng lớn đồ sộ đến nhường nào, cũng không ai biết được Vân gia rốt cuộc có bao nhiêu kho sách, càng không thể biết được phần lớn điển tịch được cất giấu ở nơi nào!
“Chuyện này không được phép để lộ ra, cần phải ngấm ngầm thực hiện. Lập tức thành lập một công ty con tách biệt khỏi tập đoàn Doãn thị, hoạt động độc lập tiến hành việc thu mua!” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Tuyệt đối không lấy danh nghĩa của tập đoàn Doãn thị, ngoài ra không được để thiếu phu nhân biết chuyện này, hiểu không? Nếu có bất kỳ tin tức nào bị lọt ra ngoài, các vị có thể từ chức!”
Câu cuối cùng đã khiến sắc mặt các chuyên viên cao cấp trong phòng họp trở nên tái nhợt. Đây rõ ràng là uy hiếp! Còn là uy hiếp trắng trợn, nhưng bọn họ lại không thể không chấp nhận!
Bởi vì những lời này tuyệt nhiên không phải nói suông, Doãn Tư Thần là người nói được làm được!
Cuộc họp mau chóng kết thúc, Doãn Tư Thần sắp xếp mọi việc rồi lập tức rời khỏi, sử dụng trực thăng riêng để trở về nhà ở thành phố N.
Một tin nhắn của Cố Hề Hề, chỉ đơn thuần muốn anh về nhà dùng cơm với cô, anh không cần do dự đã đồng ý. Ở trên đời này, người có thể làm nguyện ý trở về ngôi nhà của mình, chỉ có duy nhất Cố Hề Hề.
* * *
Tại biệt thự riêng của hai người, Cố Hề Hề đang tất bật ở trong bếp, trên người mang tạp dề lui khui nấu ăn, món canh cuối cùng đã sắp hoàn thành, thím Trương ở bên cạnh cũng nhiệt tình trợ giúp.
Lúc này có tiếng mở cửa chính, ngay sau đó là tiếng chào hỏi của người hầu: “Thiếu gia đã về.”
Cố Hề Hề vừa nghe thì liền cởi bỏ tạp dề và bước ra ngoài.
Đã một ngày rồi, Doãn Tư Thần chưa thấy cô, một khắc thấy được bóng dáng cô trước mặt thì đáy lòng lạnh lẽo của anh trở nên mềm mại. Anh tiến lên một bước ôm cô vào lòng, cái ôm siết chặt cứ như sợ ai đó sẽ cướp cô khỏi tay anh.
Cố Hề Hề tùy ý để anh ôm như vậy, cô duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng của anh: “Nhìn anh mệt mỏi quá, anh đi rửa tay đi, em vừa nấu canh xong.”
“Em tự nấu?” Doãn Tư Thần vui vẻ nắm tay kéo cô cùng ngồi xuống ghế sofa.
“Đúng vậy, dù sao em cũng không có gì làm.” Cố Hề Hề từ tốn đáp lại.
Ánh mắt Doãn Tư Thần dừng trên gương mặt của cô thật lâu, rồi mới hỏi: “Mẹ thế nào rồi?”
Biểu tình của Cố Hề Hề trở nên cứng đờ, ngay sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, cô hiểu dù mình không nói gì thì anh hẳn đã biết mọi chuyện..
“Đừng lo, anh sẽ nghĩ cách.” Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của Cố Hề Hề, đáy lòng Doãn Tư Thần bỗng nhiên hoảng hốt, anh cảm thấy dường như giữa anh và cô đang có một khoảng cách càng ngày càng xa.
Sự bất an khiến anh vô thức nắm chặt tay cô hơn..
“Vâng.” Cố Hề Hề không nói gì thêm, chỉ ngước mắt nhìn anh, trong đáy mắt cô là một mảnh nhu tình.
“Để canh nguội rồi sẽ không ngon nữa, anh đến đây, nếm thử tay nghề của em xem.” Khoé miệng Cố Hề Hề nở nụ cười ôn nhu, nhưng ý cười này nhìn thế nào đều thấy gượng gạo.
Doãn Tư Thần không muốn làm Cố Hề Hề thất vọng, anh nhận lấy chén canh từ người hầu và uống một ngụm hết sạch, dù hương vị không thể so sánh với các đầu bếp, nhưng đây là món canh mà đích thân Cố Hề Hề đã nấu cho anh, nên anh cảm thấy rất ngon.
Chỉ cần là Cố Hề Hề, thì dù cô đưa cho anh một chén nước sôi để nguội thì đó vẫn là mỹ thực trên đời!
Doãn Tư Thần uống sạch chén canh, toàn thân như được sưởi ấm, Cố Hề Hề lặng lẽ nhìn anh, nhìn gương mặt tuấn dật ngạo nghễ đó mà trong lòng thầm than một tiếng.
Thật xin lỗi, Tư Thần.
Thật xin lỗi..
Em không thể từ bỏ mẹ, em không thể trơ mắt nhìn mẹ đi vào chỗ chết..
Tư Thần, cuộc đời này em không thể đi tiếp cùng anh.. Đừng trách em, được không?
Chúng ta chỉ còn có ba tháng.. Hãy để cho em ở bên cạnh anh ba tháng cuối cùng này, em chỉ muốn dành cho anh những tình cảm dịu dàng sau cùng.
Vân Tử Tiêu nói đúng, vận mệnh chú định là em nợ anh cả đời này..
“Hề Hề, mấy ngày nữa anh sẽ rất bận, công việc cần phải sang Phi Châu một thời gian ngắn.” Doãn Tư Thần kiếm cớ để rời khỏi, anh muốn ở lại đây thời điểm Vân gia bị thu mua, anh sợ rằng Cố Hề Hề tìm đến anh mà cầu tình thay cho Vân gia, anh sợ bản thân mình sẽ mềm lòng trước cô mà buông tha cho Vân gia!
Lần này, anh tuyệt đối không bỏ qua!
Cho nên cần phải lấy lý do công tác để rời khỏi Cố Hề Hề một thời gian, đây có lẽ là cách tốt nhất.
Đúng lúc này, Cố Hề Hề cũng có dự tính trở về Vân gia nhận tổ quy tông, nhưng cô lại không biết làm sao mở miệng với Doãn Tư Thần, cho nên khi anh nói rằng sẽ đi công tác thì đáy lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Được, em biết rồi. Anh chú ý giữ sức khoẻ nhé.” Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời.
Doãn Tư Thần cứ như vậy nhìn Cố Hề Hề, cầm lòng không đặng liền buột miệng hỏi: “Hề Hề, nếu anh có làm gì khiến em tức giận, xin em đừng rời khỏi anh, được không?”
Hốc mắt Cố Hề Hề bỗng nhiên nhoè đi, cô trả lời bằng một câu hỏi: “Tư Thần, nếu em làm điều gì khiến anh tức giận, anh cũng đừng trách em, có được không?”
Cả hai đều không có ai trả lời câu hỏi của đối phương..