Chương : 13
Cả đêm Tưởng Tịch ngủ không yên, sáng sớm hôm sau đã rời giường, điện thoại của Lưu Viện gọi lại như đòi mạng.
“Tưởng Tịch, ngày hôm qua tôi đã an bài cô như thế nào?” Mới vừa ấn nút nghe, còn chưa kịp đưa điện thoại ra xa, tiếng gào của Lưu Viện thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ của cô.
Tưởng Tịch nhíu mày, nhéo giữa đầu chân mày, nói: “Phải ngoan ngoãn làm theo lời của đạo diễn Lý.”
“Cô còn nhớ rõ?” Âm thanh Lưu Viện đập bàn rầm rầm. “Nhưng cô đã làm cái gì? Tưởng Tịch, cô chỉ là một người mới nhỏ nhoi, lấy cái gì đấu với nhà đầu tư, cùng đi ăn cơm một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, bình thường cô rất hiểu chuyện, tại sao ở trên bàn cơm một chút năng lực cũng không thấy?”
“Chị Lưu…”
“Cô đừng giải thích với tôi.” Lưu Viện nổi giận đùng đùng. “Tưởng Tịch, một mình cô làm hỏng việc thì thôi đi, tại sao còn kéo theo Nghiêm Nham, đây là cô phá huỷ cơ hội rất tốt của Nghiêm Nham đó có biết hay không?”
Tưởng Tịch im lặng.
“Tưởng Tịch.” Lưu Viện vừa xả giận một trận, giọng nói thấp xuống: “Phim của đạo diễn Lý có biết bao nhiêu người tranh nhau muốn đóng, cô biết hay không? Đây là cô đã làm bẽ mặt mũi của đạo diễn Lý, làm bẽ mặt mũi của nhà đầu tư. Cô đã phạm vào tối kỵ, nếu tin tức này truyền ra ngoài, về sau còn đạo diễn nào dám tìm cô?”
“Tôi biết.” Tưởng Tịch nghiêng mặt, nhìn đến kịch bản để ở đầu giường. Cô đã xem hầu hết kịch bản, toàn bộ chỗ cần đặc biệt chú ý đều được đánh dấu.
“Vậy cô làm thế nào?” Lưu Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cái tổng giám đốc Vương kia nổi tiếng cuồng ngược đãi ở trong giới. Chị Lưu, chị chắc chắn rõ ràng hơn tôi.” Tưởng Tịch còn chưa nói Nghiêm Nham không phải là cô kéo ra ngoài, chỉ là bình tĩnh kể lại sự thật.
Sau hai năm ở kiếp trước, bởi vì cái vị tổng giám đốc Vương kia chơi đùa một nam ngôi sao mới debut mà đã trở thành nổi tiếng cuồng ngược đãi trong giới, rất nhiều người không muốn đóng phim của ông ta đầu tư. Tưởng Tịch từng có một lần thấy một sư đệ theo tổng giám đốc Vương một đêm, lúc ấy trên người cậu ta tả tơi, khi được người ta đưa đên công ty thì toàn thân đầy vết roi, hấp hối, còn lại nửa cái mạng.
Sống lại kiếp này, ngoài giấc mơ ra, Tưởng Tịch cũng không tính trả thù những người đã làm tổn thương cô ở kiếp trước. Cho dù là Nguyên Tấn Thần, cô không có gì ngoài phẫn nộ lúc ban đầu, hiện giờ cũng chỉ là muốn cách xa hắn ta chút thôi.
Cô không phải là thánh mẫu, mà là cô không muốn, cũng không nguyện sống trong thù hận của kiếp trước. Đương nhiên, với điều kiện trên hết là người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu có người thương tổn cô, như vậy thì xin lỗi, cô tuyệt đối không ‘thủ hạ lưu tình’.
“Chị Lưu.” Tưởng Tịch nói với cái microphastory: “Nghiêm Nham cùng huấn luyện với tôi, tôi không thể nhìn thấy anh ta bị người khác… làm hại.”
Đừng nói Nghiêm Nham không phải gay, cho dù là vậy, cũng không thể chịu đựng nổi tổng giám đốc Vương kia.
Lưu Viện nghẹn họng. Trước kia chị ta còn cảm thấy rằng sống chung với một Tưởng Tịch cả ngày tươi cười còn tốt hơn so với Tề Minh Lật, cho tới bây giờ mới thấy rõ, cô ta sao có thể hiền lành chứ, mà là ‘thâm tàng bất lộ’, chỉ cần người ta ra tay thì bên này cô ta sẽ đánh trả.
Nếu người như vậy có hậu trường ở sau lưng, Lưu Viện nghĩ đến Tề Minh Lật, thì rùng mình một cái.
Chị ta sâu sắc ý thức được dẫn dắt ba người mới lần này thật không tốt, một khi làm lỗi ở thời điểm nào đó, nói không chừng ngay cả tương lai của mình đều bị mất đi.
Tưởng Tịch đợi không được trả lời một lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Ngày hôm qua chỉ có mấy người bọn họ đi ăn cơm với nhà đầu tư, những người khác không biết được tin, nên bắt đầu như thường lệ. Tưởng Tịch vừa đến phim trường, lập tức có người ân cần niềm nở đến chào hỏi.
Cô thản nhiên mà cũng không qua loa đáp lại.
Vài phút sau, Nghiêm Nham cũng đến, Nguyên Tấn Thần không tới. Nghe nói hôm nay có thông báo, vai diễn của hắn ta ngày mai sẽ quay. Về phần Tề Minh Lật, cô ta gọi điện thoại nói hôm nay phải về nhà một chuyến, đóng phim cũng lùi lại.
Tưởng Tịch và Nghiêm Nham đứng đối diện nhau, chuyện tối hôm qua hai người giữ kín như bưng, không ai đề cập tới, đều giả bộ bình tĩnh chờ Lý Mặc đến.
Kỳ lạ là Lý Mặc luôn luôn làm việc chăm chỉ rất trách nhiệm, vậy mà đến muộn nửa tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, sau khi ông ta đến cũng không đề cập một câu nào ngoài phạm vi chuyện phim ảnh, nên đối xử với cô ra sao thì như thế ấy. Tưởng Tịch nghi ngờ, hơi thả lỏng trong lòng.
Có lẽ, chắc là Tần Thành đã phái người xử lý rồi.
Sự việc quả thật đã được Tần Thành xử lý.
Cái vị tổng giám đốc Vương cộng thêm tổng giám đốc Lưu thường xuyên đầu tư vào điện ảnh, chơi đùa với ngôi sao không đủ một trăm thì cũng có tám mươi. Lần này là lần đầu tiên gặp phải mấy người không biết nhận thức như bọn Tưởng Tịch.
Đặc biệt là vị tổng giám đốc Vương, bên này Tề Minh Lật và Nghiêm Nham vừa mới ra khỏi cửa phòng, bên kia ông ta liền mặt kệ, nổi giận quăng đồ đạc, còn chỉ lên trời thề rằng ông ta rút vốn đầu tư phim này. Vị tổng giám đốc Lưu kia vừa nghe thấy, tuy rằng không nói đến chuyện rút vốn đầu tư, nhưng sắc mặt quả thật không tốt.
Chưa tới chín giờ, bữa tiệc định là ăn chơi đến sáng đã bị kết thúc.
Mười giờ tối, luật sư của tổng giám đốc Vương gọi điện thoại tuyên bố chính thức rút vốn đầu tư. Vài vị còn lại lục tục rút vốn theo.
Lý Mặc buồn bực ngủ không được, đang suy nghĩ bộ phim có thể không hoàn thành không kịp thời gian, thì một khoản tiền lớn đã tới trong đêm.
Ngừơi đầu tư không ai khác chính là Tề Dịch. Tần Thành dùng an toàn tuyệt đối của Tề Minh Lật trong giới giải trí để đổi lấy.
Tưởng Tịch không hề biết được tin tức này, nhưng Lý Mặc không làm khó dễ cô và Nghiêm Nham trong chuyện đóng phim, cô rất vui mừng, trong quá trình quay phim càng để tâm hơn.
Suôn sẻ thuận lợi quay phim được nửa tháng. Trong thời gian này Tần Thành và Tề Dịch đến một chuyến.
Hai người lấy cớ là thị sát, nhưng Tưởng Tịch nhìn ra, Tề Dịch đến phim trường liền ở ngay bên cạnh Tề Minh Lật, không hề rời bước.
Mà Tề Minh Lật tươi cười rõ rệt hơn, cũng không lạnh lùng như đối với những người khác.
Cô cảm thấy rằng giữa hai anh em này không bình thường, nhưng nhịn xuống không nhiều lời.
Chiều hôm nay, Tưởng Tịch quay một cảnh trong mưa, mới kết thúc, phát hiện Lục Mạnh Nhiên đã lâu không thấy, xuất hiện ở bên cạnh Lý Mặc.
“Anh Lục tới đây lúc nào vậy?” Tưởng Tịch hỏi Vương Mộng đang lau tóc cho cô. Cô không nghĩ là một người bận rộn như Lục Mạnh Nhiên lại có nhiều thời gian lãng phí trên mấy người mới.
“Được nửa tiếng.” Vương Mộng nhanh chóng rút khăn trong giỏ da ra phủ lên cánh tay trần của Tưởng Tịch. “Lục tiên sinh nói tối hôm nay cho ba người thâu một chương trình.”
“Ngôi sao giải trí TRE?”
“Không phải.” Vương Mộng buông khăn ra, khoa chân múa tay nói về tiết mục mình thích: “Là ‘Tôi thích xem Đại minh tinh’! Nghe nói có Quý Ca. Đúng rồi, tôi là fan của Quý Ca đó.”
“Vậy có muốn tôi xin chữ ký của anh ta giúp cô hay không?” Nghiêm Nham đi qua bên cạnh hai người, nghe được Vương Mộng nói, liền thuận miệng tiếp lời.
“Muốn!” Vương Mộng reo lớn: “Cám ơn anh!”
Một cô gái ngoài hai mươi tuổi thường ngày giả bộ trầm lắng, nhưng mà chỉ cần nói đến ngôi sao thì trong nháy mắt liền biến thành một đứa trẻ chỉ mười mấy tuổi.
“Không cần cảm ơn.” Nghiêm Nham cúi chào như một quý ông. Trên người anh ta đang mặc cổ trang, làm động tác này có chút khó tả.
Nhìn chăm chú vào hai người đang hành động qua lại, Lục Mạnh Nhiên lắc lắc đầu không bằng lòng, ra hiệu cho hai trợ lý còn lại đuổi theo anh ta, đi đến trước mặt Tưởng Tịch nói: “Các người đi thay quần áo, buổi tối chúng ta phải đi thâu hình chương trình.”
“Hôm nay không cần đóng phim à?” Tưởng Tịch nhớ rõ phó đạo diễn nói hôm nay quay hết tất cả các màn diễn trong mưa.
“Chương trình ngày mai thâu hình.”
Ba người Tưởng Tịch, Nghiêm Nham, Tề Minh Lật nhìn nhau cười.
Bọn họ quay phim liên tục nửa tháng, mỗi ngày ngủ nhiều nhất là năm tiếng. Đi thâu hình chương trình nhiều nhất chỉ cần hai tiếng đồng hồ, có lẽ buổi tối hôm nay bọn họ có thể ngủ một giấc thật ngon.
“Tưởng Tịch, ngày hôm qua tôi đã an bài cô như thế nào?” Mới vừa ấn nút nghe, còn chưa kịp đưa điện thoại ra xa, tiếng gào của Lưu Viện thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ của cô.
Tưởng Tịch nhíu mày, nhéo giữa đầu chân mày, nói: “Phải ngoan ngoãn làm theo lời của đạo diễn Lý.”
“Cô còn nhớ rõ?” Âm thanh Lưu Viện đập bàn rầm rầm. “Nhưng cô đã làm cái gì? Tưởng Tịch, cô chỉ là một người mới nhỏ nhoi, lấy cái gì đấu với nhà đầu tư, cùng đi ăn cơm một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, bình thường cô rất hiểu chuyện, tại sao ở trên bàn cơm một chút năng lực cũng không thấy?”
“Chị Lưu…”
“Cô đừng giải thích với tôi.” Lưu Viện nổi giận đùng đùng. “Tưởng Tịch, một mình cô làm hỏng việc thì thôi đi, tại sao còn kéo theo Nghiêm Nham, đây là cô phá huỷ cơ hội rất tốt của Nghiêm Nham đó có biết hay không?”
Tưởng Tịch im lặng.
“Tưởng Tịch.” Lưu Viện vừa xả giận một trận, giọng nói thấp xuống: “Phim của đạo diễn Lý có biết bao nhiêu người tranh nhau muốn đóng, cô biết hay không? Đây là cô đã làm bẽ mặt mũi của đạo diễn Lý, làm bẽ mặt mũi của nhà đầu tư. Cô đã phạm vào tối kỵ, nếu tin tức này truyền ra ngoài, về sau còn đạo diễn nào dám tìm cô?”
“Tôi biết.” Tưởng Tịch nghiêng mặt, nhìn đến kịch bản để ở đầu giường. Cô đã xem hầu hết kịch bản, toàn bộ chỗ cần đặc biệt chú ý đều được đánh dấu.
“Vậy cô làm thế nào?” Lưu Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cái tổng giám đốc Vương kia nổi tiếng cuồng ngược đãi ở trong giới. Chị Lưu, chị chắc chắn rõ ràng hơn tôi.” Tưởng Tịch còn chưa nói Nghiêm Nham không phải là cô kéo ra ngoài, chỉ là bình tĩnh kể lại sự thật.
Sau hai năm ở kiếp trước, bởi vì cái vị tổng giám đốc Vương kia chơi đùa một nam ngôi sao mới debut mà đã trở thành nổi tiếng cuồng ngược đãi trong giới, rất nhiều người không muốn đóng phim của ông ta đầu tư. Tưởng Tịch từng có một lần thấy một sư đệ theo tổng giám đốc Vương một đêm, lúc ấy trên người cậu ta tả tơi, khi được người ta đưa đên công ty thì toàn thân đầy vết roi, hấp hối, còn lại nửa cái mạng.
Sống lại kiếp này, ngoài giấc mơ ra, Tưởng Tịch cũng không tính trả thù những người đã làm tổn thương cô ở kiếp trước. Cho dù là Nguyên Tấn Thần, cô không có gì ngoài phẫn nộ lúc ban đầu, hiện giờ cũng chỉ là muốn cách xa hắn ta chút thôi.
Cô không phải là thánh mẫu, mà là cô không muốn, cũng không nguyện sống trong thù hận của kiếp trước. Đương nhiên, với điều kiện trên hết là người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu có người thương tổn cô, như vậy thì xin lỗi, cô tuyệt đối không ‘thủ hạ lưu tình’.
“Chị Lưu.” Tưởng Tịch nói với cái microphastory: “Nghiêm Nham cùng huấn luyện với tôi, tôi không thể nhìn thấy anh ta bị người khác… làm hại.”
Đừng nói Nghiêm Nham không phải gay, cho dù là vậy, cũng không thể chịu đựng nổi tổng giám đốc Vương kia.
Lưu Viện nghẹn họng. Trước kia chị ta còn cảm thấy rằng sống chung với một Tưởng Tịch cả ngày tươi cười còn tốt hơn so với Tề Minh Lật, cho tới bây giờ mới thấy rõ, cô ta sao có thể hiền lành chứ, mà là ‘thâm tàng bất lộ’, chỉ cần người ta ra tay thì bên này cô ta sẽ đánh trả.
Nếu người như vậy có hậu trường ở sau lưng, Lưu Viện nghĩ đến Tề Minh Lật, thì rùng mình một cái.
Chị ta sâu sắc ý thức được dẫn dắt ba người mới lần này thật không tốt, một khi làm lỗi ở thời điểm nào đó, nói không chừng ngay cả tương lai của mình đều bị mất đi.
Tưởng Tịch đợi không được trả lời một lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Ngày hôm qua chỉ có mấy người bọn họ đi ăn cơm với nhà đầu tư, những người khác không biết được tin, nên bắt đầu như thường lệ. Tưởng Tịch vừa đến phim trường, lập tức có người ân cần niềm nở đến chào hỏi.
Cô thản nhiên mà cũng không qua loa đáp lại.
Vài phút sau, Nghiêm Nham cũng đến, Nguyên Tấn Thần không tới. Nghe nói hôm nay có thông báo, vai diễn của hắn ta ngày mai sẽ quay. Về phần Tề Minh Lật, cô ta gọi điện thoại nói hôm nay phải về nhà một chuyến, đóng phim cũng lùi lại.
Tưởng Tịch và Nghiêm Nham đứng đối diện nhau, chuyện tối hôm qua hai người giữ kín như bưng, không ai đề cập tới, đều giả bộ bình tĩnh chờ Lý Mặc đến.
Kỳ lạ là Lý Mặc luôn luôn làm việc chăm chỉ rất trách nhiệm, vậy mà đến muộn nửa tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, sau khi ông ta đến cũng không đề cập một câu nào ngoài phạm vi chuyện phim ảnh, nên đối xử với cô ra sao thì như thế ấy. Tưởng Tịch nghi ngờ, hơi thả lỏng trong lòng.
Có lẽ, chắc là Tần Thành đã phái người xử lý rồi.
Sự việc quả thật đã được Tần Thành xử lý.
Cái vị tổng giám đốc Vương cộng thêm tổng giám đốc Lưu thường xuyên đầu tư vào điện ảnh, chơi đùa với ngôi sao không đủ một trăm thì cũng có tám mươi. Lần này là lần đầu tiên gặp phải mấy người không biết nhận thức như bọn Tưởng Tịch.
Đặc biệt là vị tổng giám đốc Vương, bên này Tề Minh Lật và Nghiêm Nham vừa mới ra khỏi cửa phòng, bên kia ông ta liền mặt kệ, nổi giận quăng đồ đạc, còn chỉ lên trời thề rằng ông ta rút vốn đầu tư phim này. Vị tổng giám đốc Lưu kia vừa nghe thấy, tuy rằng không nói đến chuyện rút vốn đầu tư, nhưng sắc mặt quả thật không tốt.
Chưa tới chín giờ, bữa tiệc định là ăn chơi đến sáng đã bị kết thúc.
Mười giờ tối, luật sư của tổng giám đốc Vương gọi điện thoại tuyên bố chính thức rút vốn đầu tư. Vài vị còn lại lục tục rút vốn theo.
Lý Mặc buồn bực ngủ không được, đang suy nghĩ bộ phim có thể không hoàn thành không kịp thời gian, thì một khoản tiền lớn đã tới trong đêm.
Ngừơi đầu tư không ai khác chính là Tề Dịch. Tần Thành dùng an toàn tuyệt đối của Tề Minh Lật trong giới giải trí để đổi lấy.
Tưởng Tịch không hề biết được tin tức này, nhưng Lý Mặc không làm khó dễ cô và Nghiêm Nham trong chuyện đóng phim, cô rất vui mừng, trong quá trình quay phim càng để tâm hơn.
Suôn sẻ thuận lợi quay phim được nửa tháng. Trong thời gian này Tần Thành và Tề Dịch đến một chuyến.
Hai người lấy cớ là thị sát, nhưng Tưởng Tịch nhìn ra, Tề Dịch đến phim trường liền ở ngay bên cạnh Tề Minh Lật, không hề rời bước.
Mà Tề Minh Lật tươi cười rõ rệt hơn, cũng không lạnh lùng như đối với những người khác.
Cô cảm thấy rằng giữa hai anh em này không bình thường, nhưng nhịn xuống không nhiều lời.
Chiều hôm nay, Tưởng Tịch quay một cảnh trong mưa, mới kết thúc, phát hiện Lục Mạnh Nhiên đã lâu không thấy, xuất hiện ở bên cạnh Lý Mặc.
“Anh Lục tới đây lúc nào vậy?” Tưởng Tịch hỏi Vương Mộng đang lau tóc cho cô. Cô không nghĩ là một người bận rộn như Lục Mạnh Nhiên lại có nhiều thời gian lãng phí trên mấy người mới.
“Được nửa tiếng.” Vương Mộng nhanh chóng rút khăn trong giỏ da ra phủ lên cánh tay trần của Tưởng Tịch. “Lục tiên sinh nói tối hôm nay cho ba người thâu một chương trình.”
“Ngôi sao giải trí TRE?”
“Không phải.” Vương Mộng buông khăn ra, khoa chân múa tay nói về tiết mục mình thích: “Là ‘Tôi thích xem Đại minh tinh’! Nghe nói có Quý Ca. Đúng rồi, tôi là fan của Quý Ca đó.”
“Vậy có muốn tôi xin chữ ký của anh ta giúp cô hay không?” Nghiêm Nham đi qua bên cạnh hai người, nghe được Vương Mộng nói, liền thuận miệng tiếp lời.
“Muốn!” Vương Mộng reo lớn: “Cám ơn anh!”
Một cô gái ngoài hai mươi tuổi thường ngày giả bộ trầm lắng, nhưng mà chỉ cần nói đến ngôi sao thì trong nháy mắt liền biến thành một đứa trẻ chỉ mười mấy tuổi.
“Không cần cảm ơn.” Nghiêm Nham cúi chào như một quý ông. Trên người anh ta đang mặc cổ trang, làm động tác này có chút khó tả.
Nhìn chăm chú vào hai người đang hành động qua lại, Lục Mạnh Nhiên lắc lắc đầu không bằng lòng, ra hiệu cho hai trợ lý còn lại đuổi theo anh ta, đi đến trước mặt Tưởng Tịch nói: “Các người đi thay quần áo, buổi tối chúng ta phải đi thâu hình chương trình.”
“Hôm nay không cần đóng phim à?” Tưởng Tịch nhớ rõ phó đạo diễn nói hôm nay quay hết tất cả các màn diễn trong mưa.
“Chương trình ngày mai thâu hình.”
Ba người Tưởng Tịch, Nghiêm Nham, Tề Minh Lật nhìn nhau cười.
Bọn họ quay phim liên tục nửa tháng, mỗi ngày ngủ nhiều nhất là năm tiếng. Đi thâu hình chương trình nhiều nhất chỉ cần hai tiếng đồng hồ, có lẽ buổi tối hôm nay bọn họ có thể ngủ một giấc thật ngon.