Chương : 157
Nhưng cho dù là như vậy, cô lại có thể ở đây yên tĩnh cả một buổi chiều, cách anh gần như vậy, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng vẫn làm cho anh có cảm giác giống như thấy được thiên đường tồn tại.
Bên tai vẫn vang vọng tiếng đàn dương cầm cô đánh, Lý Tình Thâm không tự chủ giương môi lên.
Thật ra, khi cô nói những lời vừa rồi, anh rất muốn trả lời, bất luận cô làm gì, anh cũng sẽ không tức giận.
Thời gian kế tiếp, lẳng lặng di chuyển.
Lý Tình Thâm dường như bởi vì ở gần Lăng Mạt Mạt, tâm tình rất tốt, đến cuối cùng ngủ quên mất.
Đến khi anh tỉnh lại, đúng lúc mặt trời ngã về phía tây (ý nói giữa trưa).
Anh hơi mở mắt, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt vẫn nghiêm túc ngồi ở đó chăm chỉ đánh Piano, nhưng mà, trong nháy mắt anh quay đầu, dư quang khóe mắt rõ ràng bắt được ánh mắt của lăng Mạt Mạt đang thật cẩn thận quan sát anh.
Lý Tình Thâm chợt giật mình, hai mắt dừng ở trên bàn, thấy nhiệt độ bình trà vẫn nóng.
Nghĩ đến trò đùa dai của cô, anh tạm dừng một giây, rồi sau đó, vươn tay, bưng bình trà lên.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trước đàn dương cầm, vẫn để ý đến Lý Tình Thâm, thấy động tác của anh, Lăng Mạt Mạt lập tức ngừng hô hấp lại, một đôi mắt bồ câu luôn nhìn chăm chú vào Lý Tình Thâm, chú ý tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
Lý Tình Thâm tư thái rảnh rỗi rót trà ra một ly trà, sau đó không nhanh không chậm bưng lên.
Anh muốn uống trà sao?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt có một trận mừng thầm.
Mặc dù chỉ thả hai con kiến, cũng không thể ảnh hưởng cái gì, nhưng thực hiện được trò đùa dai, vẫn làm cho đáy lòng cô có chút vui sướng.
Không nhịn được, toàn bộ lực chú ý của Lăng Mạt Mạt, đều đặt ở trên hành động của Lý Tình Thâm uống trà.
Lý Tình Thâm đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lăng Mạt Mạt, thấy một đôi mắt to đen của cô nhìn chằm chằm vào mình, đáy mắt lóe lên đầy chờ mong, anh hơi buông mi mắt xuống, thì uống trà một hơi cạn sạch, rồi sau đó, đặt ly trà xuống, đứng lên, đi ra ngoài.
Anh vừa đi ra khỏi phòng âm nhạc, cũng không có sốt ruột rời đi, mà xuyên qua khe cửa, rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Lăng Mạt Mạt, mặt trời bên ngoài cửa sổ đỏ như máu chiếu xuống, có vẻ đặc biệt hoạt bát sinh động.
Anh biết, anh huấn luyện rất nghiêm khắc với cô, nghiêm khắc làm cho đáy lòng cô có chút nén giận, nhưng anh là vì tốt cho cô, cho nên, bình trà kia cô muốn lãng phí như thế nào thì cứ lãng phí đi, anh cũng sẽ không mắng cô, thậm chí, vì để cho đáy lòng cô cân bằng, anh làm như cái gì cũng không biết, uống hết ly trà bị cô thả kiến vào kia.
Anh không ngờ, một hành động anh cưng chiều dung túng như vậy, có thể cho cô nở nụ cười rực rỡ như thế.
Lý Tình Thâm đứng ở đó, nhìn đến ngẩn người, anh cảm thấy cô gái nhỏ nở nụ cười ngây thơ, mà đẹp như vậy.
Anh nghĩ, cho dù một đời một kiếp anh đều phải uống trà thả kiến vào, chỉ cần có thể nụ cười như hoa vĩnh viễn dừng lại ở trên mặt cô, anh cũng bằng lòng.
Mặc dù anh chỉ có thể len lén quan sát, nhưng anh vẫn cảm thấy mình trong nháy mắt có tất cả đời người.
Có lẽ bởi vì Lý Tình Thâm uống ly trà mà Lăng Mạt Mạt động tay chân kia, tâm tình Lăng Mạt Mạt đặc biệt là tốt, thế cho nên về sau, những phím đàn màu trắng cô một hơi đánh xong, cũng không cảm thấy ngón tay mệt mỏi.