Chương : 162
Trong nháy mắt ánh mắt Lăng Mạt Mạt tỏa sáng lấp lánh, một giây kế tiếp cô liền cười lên.
Cô hiểu được mục đích của Lý Tình Thâm là gì
Hiện tại”Nư thần thần bí” ở trên internet đang cướp cò, tất nhiên sẽ đưa tới rất nhiều người chú ý, tự nhiên cũng trốn không thoát khỏi những thương gia kia.
Người thông minh có đầu óc, nhất định sẽ nắm được sự kiện lần này, mượn cơ hội lăng xê, đối với cô đối với Thương gia, đều là một kết quả tốt.
Cho nên, hiện tại rốt cuộc “Nữ thần thần bí” là ai, không thể tuôn ra, hơn nữa phải dùng tất cả biện pháp ngăn chặn người biết, càng thần bí, càng khiêm nhường, mọi người nghi ngờ càng lớn, nhiệt độ “nữ thần thần bí” càng cao.
“Thầy thật thông minh” Lăng Mạt Mạt thật lòng khen ngợi nói, không nói tới Lý Tình Thâm này nhiều lúc đàng ghét biến thái, nhưng mà đối với chuyện này, ý tưởng của anh còn xâu xa cao hơn cô nhiều.
Trong mắt Lăng Mạt Mạt tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, thần thái mềm mại, đôi mắt màu đen lóe ra hưng phấn cùng chờ mong, chớp chớp nhìn anh như vậy.
Ánh mắt của cô, chớp còn giống như Baby, Lý Tình Thâm không thể nhịn được nhìn chằm chằm cô mất hồn.
Cô cơm nước xong, không có lau khóe môi, sợi tóc rủ xuống, dính một hạt cơm.
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng nhíu mày, hơi vươn tay, đưa tới gần Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm duỗi tay đến gần mình, nghiêng đầu, chớp mắt, nhìn về phía Lý Tình Thâm.
Vẻ mặt của người đàn ông trước mặt vẫn mang theo sự trong trẻo lạnh lùng cùng một chút mờ mịt, nhưng mà lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, vẫn khuynh thành chói mắt như cũ.
Lăng Mạt Mạt liếc mắt nhìn, lại cảm thấy nhìn mà giật mình, cô cảm thấy đầu ngón tay của anh đã chạm tới tóc của mình, có mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, đột nhiên nhịp tim Lăng Mạt Mạt đập lỡ một nhịp, nín thở, không nhịn được có một chút đỏ mặt.
Mà Lý Tình Thâm cũng đã nhẹ nhàng cầm hạt cơm dính trên tóc cô, đáy mắt có tia sáng mềm mại nhẵn nhụi.
Anh nghiêng đầu, thấy cô gái nhìn mặt anh, bộ dáng ngẩn người, bỗng dưng tim đập rộn lên, có một loại dục vọng kích động không có cách nào khống chế được mà tán loạn, lan tràn, phập phồng.
Ngón tay của anh, không nhịn được từ sợi tóc của cô, chậm rãi xê dịch về phía gương mặt trắng nõn mềm mại của cô.
Cổ họng của anh khẽ chuyển động.
Trong lúc bất chợt anh rất muốn hôn cô.
Anh không nhịn được thân thể hơi hướng về phía trước, mà cô trong lúc bất chợt lắc đầu một cái, đã quấy rầy động tác của anh.
Lúc này Lý Tình Thâm mới bất hồi hồn, nhận thấy được mới vừa rồi mình thiếu chút nữa đã làm cái gì.
Anh thầm kinh hãi ngồi thẳng người, đưa tay rời khỏi tóc cô.
Rồi sau đó, anh bắt buộc mình phải lạnh nhạt xa cách, bình tĩnh vươn tay, bưng một ly trà, từ từ nâng niu trong lòng bàn tay, thản nhiên quay đầu, tâm địa nói cho mình, khống chế xong, chớ mất khống chế, chớ bị cô nhìn ra đầu mối.
Lúc Lăng Mạt Mạt thấy hạt cơm trên đầu ngón tay Lý Tình Thâm, liền hiểu mới vừa rồi tại sao anh lại làm như vậy, nhưng mà, không biết vì sao, tại sao, cô lại cảm thấy có loại cảm giác rất hồi hộp?
Là bởi vì anh quá đẹp trai xuất sắc hay sao? Hay là bởi vì anh vẫn luôn mang dáng vẻ lạnh lẽo, trong lúc bất chợt làm ra một chuyện không giống bình thường, lại làm cho cô cảm thấy có chút kinh ngạc?
Thậm chí Lăng Mạt Mạt đều cảm thấy hô hấp của mình có chút không bình thường, hơn nữa không biết là cô nhạy cảm, hay là cảm giác sai lầm rồi, không khí trong phòng ăn này, cũng rất quỷ dị.