Chương : 165
Lăng Mạt Mạt nói những lời này cũng là lời trong lòng, Lý Tình Thâm quá xuất sắc, cho dù cô thật sự ghét anh, nhưng mà, ưu điểm của anh lại là một xấp dầy, đủ để che đậy tất cả những khuyết điểm, khiến cho anh nhìn vô cùng hoàn mỹ!
Cho nên, người đàn ông như vậy, đứng ở nơi nào, cũng để cho phụ nữ hâm mộ, càng nói lời ngông cuồng thương anh !
Lăng Mạt Mạt không nhịn được nghĩ, phải là người phụ nữ hoàn mỹ thế nào, mới có thể xứng với Lý Tình Thâm?
Lý Tình Thâm đã khôi phục bình tĩnh, anh ngồi ở chỗ đó, chăm chú nhìn Lăng Mạt Mạt, lặp lại lời của cô…, “Không có con gái dám đến gần ta?”
Lăng Mạt Mạt gật đầu lia lịa, một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, đi trên đường sẽ dẫn đến rất nhiều lực hấp dẫn.
Hơn nữa, hơn nữa lại có bao nhiêu người phụ nữ vì anh thiêu thân vào lửa, bao nhiêu người phụ nữ phải phí hết tâm tư quyến rũ anh!
Mặc dù anh thật sự là một người đàn ông tốt, không ra đường, nhưng người đàn ông của mình bị người khácnhìn chằm chằm như vậy, vậy thì cô gái đó phải có nội tâm cường đại mới dám yêu anh đi? Lý Tình Thâm ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, đáy mắt mang theo sự thanh sầu, giống như là một tầng lụa mỏng: “Vậy ý của cô là, chẳng phải cả đời ta không thể kết hôn sao?”
Lăng Mạt Mạt không nghĩ tới trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm sẽ hỏi những câu này, cô dừng một chút, vô cùng thành khẩn mở miệng, “Thầy, nếu anh không lấy được vợ, thì đàn ông trên toàn thế giới này cũng không lấy được rồi, em nói đúng mà, thầy, người quá hoàn mỹ rồi, rất nhiều con gái không dám yêu người đấy! Bởi vì các cô ấy do dự!”
“Vậy sao? Cám ơn cô.” Trong nháy mắt đáy mắt Lý Tình Thâm phát sáng lên, anh nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, mỗi một chữ chăm chú hỏi: “Vậy còn cô?”
“Em?” Nhất thời Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, có chút không hiểu, không biết Lý Tình Thâm muốn hỏi cái này làm gì? Không phải bọn họ đang bàn luận vấn đều của anh sao? Sao lại dính tới trên người cô? Cùng cô có quan hệ gì?
Lý Tình Thâm lên tiếng lần nữa, lặp lại lần nữa: “Vậy còn cô? Cô có dám yêu hay không “ Sau khi Lý Tình Thâm nói đến đây, âm thanh có chút phát run, anh hết sức duy trì bình tĩnh, tầm mắt thủy chung bao phủ trên người của cô, sợ mình không cẩn thận bỏ lỡ chi tiết gì: “Có coi trọng tôi?”
Anh hỏi vấn đề gì?
Hỏi cô có dám yêu anh hay không?
Lăng Mạt Mạt nghĩ cũng không có nghĩ, đã lắc đầu một cái: “Tôi làm sao có thể yêu thầy!”
Không chút do dự.
Tuyệt đối nhanh chóng như vậy cho anh câu trả lời chắc chắn.
Đáy lòng Lý Tình Thâm vốn có chút hy vọng, trong nháy mắt liền bị chìm ngập!
Lý Tình Thâm từ từ quay đầu, dáng vẻ có chút trở nên lạnh nhạt, anh nhìn vào hư không, ánh mắt không có tiêu cự, khổ sở nâng môi, lên tiếng: “Ăn xong rồi, phải đi luyện đàn!”
Lăng Mạt Mạt cũng không nhận thấy cảm xúc của Lý Tình Thâm có biến hóa, nhìn đồng hồ, phát hiện xác thực nên đi tập, vì vậy liền khéo léo gật đầu một cái, đứng lên, lên lầu.
Lý Tình Thâm nhìn bóng dáng cô, cười tự giễu, ánh mắt trở nên càng ưu thương.
Cô nói con gái không dám đến gần anh.
Anh biết người trong lòng cô thương nhớ là Lục Niệm Ca, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, hỏi một câu, có phải là vì anh hoàn mỹ hay không, để cho cô do dự rồi.
Nhưng không nghĩ tới cô không phải là do dự, mà là thủy chung chưa từng động lòng.
Đây là đáp án trong dự liệu, vậy mà, vẫn có chút mất mác.