Chương : 187
Anh vẫn cho rằng mình ngụy trang đã rất tốt, nhưng thật không ngờ, đôi khi, vẫn lộ ra sơ hở.
May mà anh phản ứng nhanh, có thể như không có việc gì dùng hình thức hỏi ngược lại, khẩn trương vốn nên thuộc về anh, di dời đến trên người cô, đánh tan hoài nghi ở đáy lòng cô.
Nếu cô biết, Enson với Lý Tình Thâm cùng là một người thì cô sẽ co phản ứng như thế nào?
Cô ở trước mặt Enson, vô số lần mắng Lý Tình Thâm đại biến thái, ở trước mặt Lý Tình Thâm, lại vô số lần ngụy trang trở thành học trò ngoan nhu thuận hiểu chuyện.
Cô chán ghét Lý Tình Thâm như thế, vì ước mơ cũng tốt, vì báo thù cũng được, không thể không lựa chọn ở lại bên cạnh anh, nhưng cô không biết, cô lại lên giường với anh.
Nếu cô biết những thứ này, cô tất nhiên sẽ rất tức giận.
Tức giận mình bị lừa gạt, tức giận mình như một đứa ngốc, bị một người dùng hai thân phận, đùa giỡn xoay quanh!
Gần đây, mỗi khi anh dùng thân phận Enson nói chuyện phiếm với cô, sẽ không nhịn được nhớ tới những thứ này.
Anh rất mê luyến cô, cô trở thành người phụ nữ của anh, anh rất vui vẻ, cho dù chỉ cần dùng thân phận Enson triền miên với cô, nhưng anh vẫn rất thỏa mãn.
Anh muốn trợ giúp cô, anh trở thành thầy giáo của cô, anh rất vừa lòng, cho dù anh dùng lạnh nhạt phẫn nộ che dấu tình cảm dưới đáy lòng mình, nhưng anh vẫn rất vui vẻ.
Anh chưa bao giờ nghĩ muốn giữ lấy cô.
Mỗi người, đều có phương thức yêu khác nhau.
Anh sở dĩ lựa chọn thầm mến, là vì không muốn làm cho cô khó xử, là vì sợ mất đi.
Đôi khi, nếu thật sự yêu, sẽ trở nên nhát gan hèn yếu.
Vì ở bên cạnh cô, vì để cho cô không phát hiện mình yêu cô, thà làm cho cô chán ghét anh còn hơn rời xa anh vì biết anh yêu cô mà.
Anh thật không nghĩ đến, chuyện phát triển đến mức không ngờ như thế.
Lúc ban đầu anh tham luyến, bây giờ đổi thành lo lắng.
Enson có thể trở thành bạn bè với cô, cô với Enson tán gẫu rất nhiều, anh nhìn ra từ giữa những hàng chữ của cô, cô rất tin tưởng Enson, nếu cô biết rõ tất cả, Enson là Lý Tình Thâm, bạn của cô, người thứ hai làm tổn thương cô, cô có hận chết anh không!
Lý Tình Thâm không nhịn được thở dài một hơi, giơ tay lên, vuốt vuốt cái trán, trên trán hiện đầy vẻ u sầu.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Xa xa, Lăng Mạt Mạt nói chuyện với đạo diễn, đạo diễn cẩn thận nói cho Lăng Mạt Mạt một số chuyện cần chú ý, tranh thủ một lần quay thành công.
“Nhớ lấy, phải mỉm cười, phải có cảm giác hạnh phúc, lúc nhảy xuống, mặt phải hơi ngước lên, cánh tay phải mở ra.”
Lăng Mạt Mạt từng cái nghe xong, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Đạo diễn ra dấu tay “ok” một cái ở phía xa, ý bảo người dẫn Lăng Mạt Mạt lên cao.
Độ cao mười thước, bởi vì đặc biệt dùng để quay phim, cho nên, trực tiếp đi vòng qua phía sau, ngồi thang máy đi lên.
Lăng Mạt Mạt được thợ trang điểm cùng một sô nhân viên làm việc vây quanh, đi về phía cửa, một nhân viên làm việc dẫn đầu còn chưa vươn tay mở cửa, thì cửa đã từ bên ngoài bị đẩy ra.
Người đến nhìn thấy trước mặt đứng nhiều người như vậy, thì hơi nghiêng người, nhường đường, lúc Lăng Mạt Mạt với nhân viên làm việc đi qua, lơ đãng nghiêng đầu, ngay sau đó cảm thấy thế giới này thật nhỏ để cho người ta cảm thấy không kịp đề phòng như vậy.