Chương : 211
Khi Lăng Mạt Mạt tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, có thể là vì bị sốt cả đêm, cả người vẫn có chút vô lực, nhưng thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lại lười biến trở mình, nhìn thấy cốc thủy tinh cùng thuốc ở trên bàn cạnh giường, lập tức nhíu chặt lông mày, sau đó nghĩ đến hình như chạng vạng ngày hôm qua mình tĩnh lại, Enson có gửi tin nhắn cho mình, lập tức ngồi dậy, vươn tay, cầm điện thoại di động, quả đúng như thế.
Nhất thời Lăng Mạt Mạt giống như là dự cảm được cái gì, vén chăn lên, xuống giường, đi tới phòng khách liền nhìn thấy túi thực phẩm trên bàn, thì ra hôm qua có người đến thật.
Trên cái thế giới này, người duy nhất biết cô bị cảm, chỉ có Enson.
Trên cái thế giới này, cô nghĩ người có thể đến được nơi này, cũng chỉ có Enson.
Thì ra là anh.
Đầu tiên cô nói cô sợ độ cao, sau đó diễn viên đóng thế không tới, bây giờ cô ngã bệnh.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, một lời oán hận lơ đãng của cô, lại được người khác ghi nhớ trong lòng, hơn nữa cái cảm giác này lại tốt đẹp như vậy!
Lăng Mạt Mạt chân trần đứng ở trong phòng khách, đáy lòng có một loại cảm giác ấm áp chậm rãi lan tỏa ra.
Cái cảm giác này, đã lâu cô chưa cảm nhận được.
Đó là hạnh phúc.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, nhìn ra cửa sổ, vẫn là ánh nắng tươi sáng tuyệt vời, toàn bộ thế giới ánh vàng rực rỡ, không biết có phải là do tâm trạng, cô lại cảm thấy bầu trời bên ngoài đặc biệt xanh, mây đặc biệt trắng.
Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi đã phá vỡ hoàn toàn thế giới của cô, cô lâm vào một vùng sâu tâm tối, lần đầu tiên, cảm thấy sáng ngời.
Sau ánh sáng tươi đẹp như vậy, toàn bộ đều là một người ————Enson.
Anh không lãng mạng bằng Lục Niệm Ca, sẽ không ôm 999 đóa hoa hồng vào ngày Valentine đứng dưới lầy ký túc xá đợi cô, để cho cô có thể hưởng thụ được tình yêu như mộng ảo, để cho cô nhận hết tất cả ánh mắt hâm mộ của nữ sinh.
Anh không có sức tưởng tượng bằng Lục Niệm Ca, sẽ không vào ngày lễ giáng sinh tự tạo cho cô một bữa tiệc riêng thuộc về mình.
Anh không tạo được sự ngạc nhiên mừng rỡ như Lục Niệm Ca, sẽ không ở buổi dạ hội trong sân trường, công khai tỏ tình với cô, ở trên màn hình lớn của sân khấu, là ảnh anh ta chụp từng cái nhăn mày, từng nụ cười, cử chỉ của cô.
Anh không kích động bằng Lục Nam Ca, sẽ không vì một câu em muốn uống cola vào nữa đêm, liền mặc kệ bản thân đã chìm vào giấc ngủ, cũng mơ mơ màng màng rời giường, mua một lon cola ba đồng, đem đến dưới lầu ký túc xá của cô.
Anh không bằng.
Anh thật sự không có những thứ lãng mạng kia, sức tưởng tượng, sự ngạc nhiên, kích động, sẽ không có những cảnh tượng mà con gái mong muốn, nhưng mà, anh lại có một trái tim rất tinh tế.
Anh có thể để ý đến những điều mà Lục Niệm Ca không bao giờ để ý.
Những điều anh làm, là những thứ cô luôn cần.
Đơn giản lại trực tiếp đánh vào lòng của cô.
Cô vẫn cứ cho rằng, hạnh phúc của cô chỉ Lục Niệm Ca mới có thể mang lại, nhưng bây giờ, trong lúc bất chợt cô mới phát hiện, những điều Lục Niệm Ca cho cô, không gọi là hạnh phúc, mà là những ảo tưởng.
Là con gái, đều khát vọng sự lãng mạng.
Những điều Enson làm vì cô mới là hạnh phúc thật sự.
Thì ra trên thế giới này còn có một người, có thể cho cô hạnh phúc, so với những thứ mà cô tưởng rằng là hạnh phúc của Lục Niệm Ca, còn mãnh liệt hơn rất nhiều lần.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy, lòng của cô, hình như từng chút từng chút một dời từ trên người của Lục Niệm Ca sang trên người của Enson, không tự chủ được, không cách nào khắc chế dời đi.
Khóe môi Lăng Mạt Mạt hơi cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, đẹp mê người.