Chương : 82
Đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm quên mất dung mạo người thiếu niên kia, nhưng bữa cơm trưa ngày đó, cô thủy chung nhớ kỹ.
Nhất là trên mu bàn tay người thiếu niên kia có một mảnh tím bầm.
Theo tuổi tác lớn lên, cô mới dần dần phản ứng kịp, người thiếu niên kia, trong lòng hẳn là rất yêu thương Lăng Mạt Mạt!
Chỉ là. Không có biểu hiện ra ngoài thôi!
Đêm hôm ấy ở bữa tiệc “Hoàng cung”, thời điểm người đàn ông kia đẩy cửa vào, khí chất trong trẻo lạnh lùng giống như Xuất Trần. Trong nháy mắt làm cho cô liên tưởng đến người thiếu niên kia.
Rồi sau đó, biết người đàn ông kia tên là Lý Tình Thâm.
Cô mới bất giác nghĩ đến, bà cố của Lăng Mạt Mạt không phải là bà ngoại của Lý Tình Thâm sao?
Lăng Mạt Mạt kêu Lý Tình Thâm là chú nhỏ.
Thì ra, Lý Tình Thâm đúng là người thiếu niên tuyệt mỹ ấy.
Lăng Mạt Mạt chán ghét Lý Tình Thâm như vậy, hiện tại cô biết, cô ta tình nguyện làm học trò bên cạnh anh, nhất định là vì trả thù mình!
Chỉ là, cô cũng sẽ không để cho Lăng Mạt Mạt được toại nguyện!
Cô đem đĩa CD này gửi cho Lý Tình Thâm, chính là muốn cho Lý Tình Thâm xem một chút, Lăng Mạt Mạt rốt cuộc là một người như thế nào.
Cô ta ở lại bên cạnh hắn, mục đích không trong sáng!
Lý Tình Thâm, Thần Thoại. Một người đàn ông cao ngạo như vậy, nhất định sẽ không cho phép người ở bên cạnh lợi dụng mình!
Nghĩ tới đây, bên môi Giản Thần Hi gợi lên nụ cười ác liệt.
“Tiểu Hi? Tiểu Hi? Em đang ở đâu?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Lục Niệm Ca gọi ầm ĩ, Giản Thần Hi lập tức hoàn hồn. Nhanh chóng tắt máy vi tính, thuận tay cầm một quyển tạp chí trên cái bàn gần đó, mới đáp một tiếng: “Em ở đây.”
Cửa thư phòng bị Lục Niệm Ca đẩy ra. Hắn chỉ mặc áo choàng tắm, nhìn Giản Thần Hi cầm tạp chí, “Tại sao em cũng đọc những cái tạp chí bát quái này hả?”
“Rảnh rỗi nhàm chán mà!” Giản Thần Hi buông tạp chí xuống, đi tới chỗ Lục Niệm Ca.
Lục Niệm Ca vươn tay, thuận thế ôm Giản Thần Hi đi ra ngoài cửa thư phòng.
Lý Tình Thâm như cũ ngồi cạnh cửa sổ ở tầng 3 biệt thự, ngẩng đầu lên, vừa vặn có thể thấy đường xuống núi.
Kể từ khi anh trở về nước, cô trở thành học trò của anh, anh liền theo thói quen khi ở cô vắng mặt, ngồi trên cái ghế văn phòng ở đây.
Thuận tiện, lẳng lặng chờ cô đến.
Ngày hôm qua là thứ tư, cô không tới.
Trận thi đâu cô không hát, làm cho anh xấu mặt ở trước nhiều người như vậy, đáng lẽ cô nên lập tức tới nói xin lỗi!
Nhưng mà mãi vẫn chưa tới.
Anh không nhịn được, tâm tình có chút phiền não.
Lật tới lật lui quyển sách nhạc trong tay, cảm thấy vô cùng không hài lòng, nhất thời vò giấy thành hình tròn, ném vào thùng rác. Nghiêng đầu, phát hiện đường lên núi vẫn vắng vẻ.
Lý Tình Thâm ngẩn ngơ một lúc, cánh môi mím càng ngày càng chặt. Đến cuối cùng, lập tức đứng lên, đi xuống dưới lầu.
Đi vào phòng ngủ, Lý Tình Thâm tiến vào phòng tắm tắm rửa. Mới vừa thoa dầu gội đầu, lại nghe chuông cửa dưới lầu vang lên. Trong mắt Lý Tình Thâm lóe lên ánh sáng, không để ý trên đầu đầy bọt bong bóng, tùy tiện rút khăn tắm bao lấy thân thể, chạy vội ra ngoài.
【 Ngủ ngon, đã giải quyết xong chương mười hai! Viết đoạn này thời điểm, trong đầu vẽ ra một hình ảnh, chính là một tuyệt mỹ Ngạo Thế nam tử ngồi ở biệt thự cửa sổ sát đất trước, an tĩnh nhìn lầu dưới tiểu đạo, chờ đợi tim mình yêu người 】