Chương 25: Tôi Không May Mắn
“Cô Ninh.”Khi Ninh Kiều Kiều đang quan sát xung quanh, thì đột nhiên dì Lưu dừng lại và quay người lại nhìn cô.Ninh Kiều Kiều ngẩn ra: “Hả?”Dì Lưu đưa tay mở cửa phòng bên cạnh rồi nói: “Sau này phòng này chính là phòng của cô, tạm thời cô sẽ ở chỗ này. Bởi vì người thân của cô vừa mới qua đời, nếu như bây giờ để cô và Mạc thiếu ở chung thì không may mắn. Chờ qua bảy ngày thì cô có thể chuyển đến phòng của Mạc thiếu.”Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nhìn tấm vải đen trên tay áo theo bản năng, trên đó viết một chữ “Hiếu” màu trắng, đây là do cô chủ động đeo cho mẹ Trương.“Cô Ninh, có vấn đề gì không?” Dì Lưu lại hỏi.Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại và lắc đầu nói: “Không có.”Như vậy cũng tốt, tạm thời không cần phải ở chung một phòng với Úc Thiếu Mạc, cô cũng không cần phải khẩn trương, mặc dù bây giờ Úc Thiếu Mạc cũng không có ở chỗ này.“Vậy cô đi vào đi.” Dì lưu thản nhiên nói.Ninh Kiều Kiều đi vào, người giúp việc cũng bỏ vali vào rồi rời đi. Dì Lưu đứng ở cửa, trước khi rời đi còn nói: “Cô Ninh nghỉ ngơi trước đi, lát nữa bác sĩ sẽ đến điều trị cho cô.”Điều trị?Ninh Kiều Kiều hơi ngạc nhiên nhìn dì Lưu, cô có biết cô bị bệnh không?Dì Lưu cũng không định nói gì thêm, bà ta khẽ liếc qua Ninh Kiều Kiều rồi đóng cửa lại rời đi.Trong phòng im lặng, Ninh Kiều Kiều dừng một chút nhìn căn phòng cực kỳ xa hoa, sau đó mới tới mở vali ra sắp xếp lại đồ đạc.Từ hôm nay trở đi, cô chính là tình nhân của Úc Thiếu Mạc cho đến khi hợp đồng kết thúc.Ninh Kiều Kiều vừa lấy quần áo ra khỏi vali thì đột nhiên điện thoại vang lên.Ninh Kiều Kiều lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị ở trên màn hình thì bàn tay đang định nhấn nút nghe dừng lại.Là Nhiễm Văn Hiên, anh ta gọi điện thoại cho cô làm gì?Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, bên tai dường như lại vang lên giọng nói che giấu của Nhiễm Văn Hiên trong đêm đó.Ninh Kiều Kiều nhếch môi mỉa mai vừa định cúp máy thì điện thoại hiện lên cảnh báo pin yếu, sau đó màn hình liền tắt.Ninh Kiều Kiều hơi sững sờ, đây có được coi là ý trời không?“Cộc cộc…” Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Ninh Kiều Kiều quay đầu nhìn ra cửa: “Mời vào.”Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông trung niên xách hộp thuốc xuất hiện ở cửa: “Cô Ninh, tôi là bác sĩ tới trị liệu cho cô.”......Ninh Kiều Kiều ở trong biệt thự được vài ngày rồi nhưng cũng không cảm thấy bất tiện.Úc Thiếu Mạc không xuất hiện, cô chưa từng gặp lại Lục Nghiêu mà dì Lưu cũng rất ít khi nói chuyện với cô.Ninh Kiều Kiều ra ngoài làm việc như mọi khi và dì Lưu cũng không ngăn cản cô.Buổi trưa, sau khi ăn cơm cơm Ninh Kiều Kiều ngồi trên giường, xung quanh cô là các tờ báo tuyển dụng.Bây giờ cô cần phải tìm một công việc khác để có đủ học phí cho kỳ tiếp theo.Mà chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến ngày khai giảng, cho nên tìm việc làm đã trở thành chuyện khẩn cấp.Sau khi hẹn phỏng vấn ở một nhà hàng trà, Ninh Kiều Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai tiếng nữa mới đến giờ, cô có thể ngủ một giấc như vậy thì buổi tối khi tới quán bar cô mới không ngủ gật.Ninh Kiều Kiều dọn dẹp báo ở trên giường lại, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.Nửa tiếng sau, cửa phòng cô bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người mảnh khảnh đi vào không chút tiếng động.Đôi mắt như đại bàng của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhưng cô lại rất hưởng thụ!Trong phòng cũng không kéo rèm cửa sổ lại, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm màn mỏng chiếu lên người cô gái đang ngủ say trên giường, chiếu lên gương mặt chưa bôi phấn có hơi trong suốt của cô.Cơ thể nhỏ nhắn của cô cuộn tròn lại giống như một con mèo con.Chỉ nhìn cô như thế này thôi cũng khiến anh có phản ứng!Úc Thiếu Mạc nhíu mày, con ngươi lạnh như băng hiện lên một tia sáng mờ mịt, đôi chân dài bước tới đi về phía người nằm trên giường...Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, nhưng dần dần cô cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể giống như bị một tảng đá nặng nề đè lên khiến cô sắp không thở nổi!Ninh Kiều Kiều từ từ mở mắt ra, lại phát hiện là cô không nằm mơ, rõ ràng là có người thật đang đè ép cô! Nhìn cái đầu trên ngực cô, hơn nữa còn là một người đàn ông!“A!”Ninh Kiều Kiều sợ hãi hét lên, vội vàng đẩy người đàn ông đang đè lên người cô ra, dùng tay chân bò đến bên cạnh giường ôm chăn quấn chặt lấy mình, sau đó ở dưới chăn bông kéo quần áo lại, hoảng sợ nhìn sang bên kia giường!Người đàn ông vừa rồi bị cô đẩy xuống!Ninh Kiều Kiều sợ hãi, cả người run rẩy, nhìn chằm chằm vào hướng đó. Đầu tiên cô nhìn thấy cánh tay của một người đàn ông đặt lên mép giường, chỉ cần nhìn cơ bắp cân xứng kia là biết thường xuyên tập thể dục.Phải làm sao đây, có vẻ như còn là một người đàn ông mạnh mẽ!Ninh Kiều Kiều định chuẩn bị kêu cứu nhưng khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện bên kia giường lại khiến cả người Ninh Kiều Kiều sững sờ.Úc... Úc Thiếu Mạc, sao có thể là anh ấy?Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc u ám đến dọa người, đôi mắt sắc bén như đại bàng của anh nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều giống như muốn xé nát cô ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám đẩy tôi?”Cảm giác áp bức mạnh mẽ làm giảm nhiệt độ trong phòng giảm đi vài độ.Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại, nhìn Úc Thiếu Mạc với ánh mắt sợ hãi: “Anh... Sao anh lại ở đây?”Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười, tiếng cười giống như được truyền đến từ địa ngục khiến người ta không rét mà run.“Nơi này là địa bàn của tôi, tôi ở chỗ này còn cần lý do sao?” Úc Thiếu Mạc đứng dậy nhìn Ninh Kiều Kiều: “Không phải cô đã quên thân phận bây giờ của cô rồi chứ?”Cả người Ninh Kiều Kiều chấn động, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ khó chịu, cô cúi đầu cắn môi nói: “Không quên.”“Cô không ăn à? Sao tôi lại nghe giọng nói như muỗi kêu vậy!” Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nói.Ninh Kiều Kiều cắn cánh môi, anh đang cố ý làm cô xấu hổ!“Tôi nói, tôi không quên! Tôi biết tôi là tình nhân của anh!”Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.Còn muốn tự trọng làm gì, không phải là đang lấy tiền của anh sao?Úc Thiếu Mạc hài lòng với câu trả lời của Ninh Kiều Kiều, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều dần dần tối lại, lạnh giọng nói: “Rất tốt! Cô đã biết mình nên làm những rồi, bây giờ cởi nó ra cho tôi!”Cởi nó ra?Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.“Không... Không, tôi không thể! Chúng ta còn chưa thể…”Ninh Kiều Kiều nắm chặt quần áo trên người, còn chưa nói xong thì mặt cô đã đỏ như tôm luộc.Đột nhiên đôi mắt của Úc Thiếu Mạc Ưng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, cảm giác áp bức mãnh liệt bắn ra khiến người ta không thở nổi.Đầu Ninh Kiều Kiều nóng lên, cô hét lên trước khi Úc Thiếu Mạc mở miệng quát:“Chúng ta không thể làm điều đó ngay bây giờ! Bởi vì mẹ Trương vừa qua đời, tôi không may mắn!”Nói xong Ninh Kiều Kiều sợ hãi nhìn Úc Thiếu Mạc, cánh tay ôm lấy cơ thể cô cũng run rẩy.