Chương 31: Miễn Cưỡng Có Thể Nhìn
“Tôi biết anh cho tôi tiền, hơn nữa còn rất nhiều tiền.”Hình như lúc trước dì Lưu đã nói, mỗi tháng có tới mấy triệu.Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, nói: “Nhưng tôi không muốn mỗi ngày đều ở lại đây, không có việc gì để làm, ngoại trừ ăn cơm, chính là ngủ... Tôi muốn đi làm.”Giác quan thứ sáu nói với Ninh Kiều Kiều rằng cô tuyệt đối không được nói “Tôi không muốn dùng tiền của anh”.Nếu cô vẫn muốn có một cuộc sống yên bình.“Cô có thể làm tóc, làm đẹp, trang điểm, chăm sóc làn da của cô một chút!”Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc gật đầu, nói: “Được rồi, cho dù có thể làm những chuyện này, vậy sau khi làm xong thì sao? Phải làm gì đây?”Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, đôi mắt ưng lóe lên ánh sáng u ám, con ngươi đen nhánh giống như có thể nhìn thấu linh hồn của một người.Không phải cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô thật sự muốn đi làm kiếm tiền.Úc Thiếu Mạc đưa ra kết luận, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.Thật buồn cười, lại có phụ nữ mỗi tháng có mấy triệu đến tay để tiêu thoải mái lại muốn chạy tới bưng mâm rót nước cho người ta.Thế nhưng anh vẫn chưa thử ở chung với phụ nữ như vậy, nghe có vẻ còn có chút thú vị.“Được, tôi đồng ý cho cô ra ngoài làm việc!” Úc Thiếu Mạc cao cao tại thượng nhìn Ninh Kiều Kiều.Ninh Kiều Kiều sững sờ, cô không phải ôm hy vọng quá lớn, nhưng không ngờ Úc Thiếu Mạc lại đồng ý!“Thật sao?” Anh có thực sự đồng ý cho tôi ra ngoài làm việc không?” Hai mắt Ninh Kiều Kiều sáng lên.Úc Thiếu Mạc gật đầu như ban ơn, lại thêm một điều kiện phụ: “Chỉ cần cô không làm chậm trễ tôi thì cô đi làm tôi không có ý kiến!”Điều đó có nghĩa là... Khi anh muốn phát tiết dục vọng của mình, cô không thể từ chối với lý do công việc.Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Ninh Kiều Kiều đỏ lên, cắn môi gật đầu.Bây giờ, chỉ cần anh đồng ý để cho cô đi ra ngoài làm việc là được, còn chuyện này thì sau này nói sau.Hôm nay tâm trạng của Úc Thiếu Mạc cũng coi như không tệ, đôi mắt ưng nhìn Ninh Kiều Kiều: “Cô đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”Hả?Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, ra ngoài ăn cơm? Anh sẽ đưa cô ra ngoài à?Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhìn quần áo trên người, còn muốn thay quần áo sao?Giống như biết Ninh Kiều Kiều đang suy nghĩ gì, Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều, không vui nói: “Thế nào, không phải là cô muốn mặc như vậy ra ngoài với tôi chứ?”“Không thể sao?” Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc.Úc Thiếu Mạc nhíu mày chán ghét, đột nhiên giọng nói lạnh lùng: “Cô không sợ mất mặt nhưng tôi sợ mất mặt! Thay nó cho tôi!”Nhìn bộ đồ của cô kìa, còn có áo thun hoạt hình... Không biết còn tưởng rằng anh đang lừa bán thiếu nữ vị thành niên!Mặc dù trong tài liệu cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng... Đó đã là tuổi trưởng thành!Ninh Kiều Kiều bĩu môi, đi qua mở vali ra, mở quần áo của mình ra bắt đầu tìm quần áo thích hợp để đi ra ngoài…Đột nhiên từ khóe mắt thấy một bóng đen chợt lóe, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Úc Thiếu Mạc đứng trước cô, cau mày nhìn chằm chằm vào vali của cô.“Những thứ này là cái gì?” Úc Thiếu Mạc cầm lấy một bộ quần áo của cô từ trong vali lên.“Quần áo của tôi... Này! Anh đang làm gì vậy?”Ninh Kiều Kiều còn chưa nói xong, Úc Thiếu Mạc đã ném quần áo của cô ra ngoài, giống như vứt một thứ rác rưởi vậy.Sau đó, quần áo của cô đã được ném ra từng mảnh một và rơi xuống đất.Thậm chí Ninh Kiều Kiều còn không có thời gian nhặt.Ném hết quần áo xong, Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn cái vali rỗng, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều: “Cô chỉ có những bộ quần áo này sao?”Ninh Kiều Kiều nhặt mấy bộ quần áo về, nhìn Úc Thiếu Mạc nói: “Ừm, tôi chỉ có như vậy.”Cho nên cô không ăn mặc đúng khẩu vị của anh như Lục Nghiêu nói, cũng không biết cách ăn mặc... Vậy thì không cần phải ra ngoài, phải không?Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, đi tới cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, cau mày ấn vài cái, lạnh giọng nói: “Mang cho tôi một bộ quần áo thích hợp cho cô ấy!”“...”Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, Úc Thiếu Mạc đang gọi điện thoại cho ai?Rất nhanh dì Lưu đã mang quần áo đưa lên, hơn nữa còn rất ân cần không biết tìm một chuyên gia trang điểm từ đâu tới.Ninh Kiều Kiều đang gấp quần áo đột nhiên bị kéo đến ngồi trước bàn trang điểm, mấy chuyên gia trang điểm vây quanh cô, dùng bông phấn, còn có kính áp tròng chào đón cô...Phía sau Ninh Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc đá một cước vào vali của cô, lạnh giọng ra lệnh với dì Lưu: “Ném hết rác rưởi này ra ngoài cho tôi! Thay quần áo phù hợp với cô ấy! Còn có sữa tắm, tìm cho tôi loại chăm sóc da tốt nhất! Mua một chiếc điện thoại mới …”...Nửa tiếng sau, cuối cùng công trình cải tạo của Ninh Kiều Kiều cũng kết thúc.Ninh Kiều Kiều còn chưa kịp liếc mắt nhìn mình một cái, các chuyên gia trang điểm đã đưa cô đến phòng thay đồ, cầm lấy một cái hộp mở ra, lấy một chiếc váy màu xanh nhạt bên trong ra thay cho cô.“Được rồi, Ninh tiểu thư, bây giờ cô có thể đi ra ngoài.” Một chuyên gia trang điểm nói, nhìn Ninh Kiều Kiều trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.Nghe nói vị Ninh tiểu thư này chỉ mới mười tám tuổi, chỉ là vừa mới trưởng thành đã có phong thái như vậy, qua vài năm nữa sẽ động lòng người như thế nào!Ninh Kiều Kiều có chút mất tự nhiên mỉm cười với chuyên gia trang điểm, nhấc chân đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô mang giày cao gót nên có chút không quen.Người trong phòng thay đồ mở cửa ra, Ninh Kiều Kiều đi ra, giày cao gót giẫm lên thảm mềm mại, đi về phía ghế sô pha.Úc Thiếu Mạc đã thay một thân âu phục màu xanh biếc, bên trong phối hợp với áo sơ mi trắng đơn giản nhất, toát ra một loại thanh nhã khiêm tốn.Chân dài ngồi bắt chéo lên ghế sô pha, trong tay cầm một cái máy tính bảng, đôi mắt ưng đang cụp xuống nhìn chằm chằm vào nó.Ninh Kiều Kiều đi tới đối diện ghế sô pha, ngón tay xoắn lại với nhau, có chút khẩn trương nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, hỏi: “Tôi... Tôi được chứ, anh nghĩ có ổn không?”Lần đầu tiên cô ăn mặc như vậy, cũng không thể tránh khỏi căng thẳng.Nghe vậy, Úc Thiếu Mạc ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng hơi ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia sáng mờ nhạt, đứng lên đi về phía Ninh Kiều Kiều, giọng điệu lạnh lùng nói: “Miễn cưỡng còn có thể nhìn.”Không phải là vẫn có thể nhìn được, mà là... Anh chỉ muốn lột sạch cô ra! Yêu thương một lần nữa!Ninh Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, anh hài lòng là được rồi, như vậy sẽ không để chuyên gia trang điểm giày vò cô nữa.Úc Thiếu Mạc đi tới, cánh tay dài duỗi ra ôm Ninh Kiều Kiều vào lòng.Ninh Kiều Kiều theo bản năng giật mình một chút, muốn tránh ra nhưng Úc Thiếu Mạc cúi đầu, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Sao vậy?”Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, từ bỏ phản kháng, có chút miễn cưỡng nhếch môi, nói: “Không có việc gì.”Úc Thiếu Mạc cúi đầu liếc Ninh Kiều Kiều một cái, hiếm khi nhếch môi, nói: “Sao cô lại lùn như vậy?”Ninh Kiều Kiều ngẩn người, nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, lại hơi cúi đầu nhìn thoáng qua bả vai anh.Thấp chỗ nào, không phải đều vượt qua bả vai sao?Là bởi vì anh lớn lên quá cao được hay không!Căn cứ vào trực giác của Ninh Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc nhìn thế nào cũng cao khoảng một mét tám mươi tám.