Chương : 23
“Mộc Nhiên…Mộc Nhiên…cháu không sao chứ?” Quản gia đỡ lấy người cô, nhưng không thể làm gì được, tay cô đã bị sợi xích cột chặt lại.
Mộc Nhiên nghe thấy tiếng bà thì mắt khẽ mở ra, nhìn hình ảnh của bà có chút mờ nhạt rồi từ từ chìm vào bóng tối.
Quản gia sai người đến thay drap giường mới rồi đỡ cô nằm ngay ngắn lên đó, bà lau sơ người cô rồi gọi bác sĩ đến.
– “Da của cô ấy vốn mỏng, lại bị thương từ lực mạnh, cần phải được chăm sóc cẩn thận, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”
Quản gia lau nước mắt:”Vậy phiền bác sĩ giúp cô ấy rửa vết thương rồi kê thuốc cho cô ấy”.
Bác sĩ gật đầu rồi giúp cô xử lí những vết thương ở cơ thể, quản gia sai người ra ngoài mua thuốc cho cô.
Hàn Thiên Lãnh đưa Mộc Vân đi ăn rồi đến công ty, tâm tình ngày hôm nay của anh không tốt nên không ai dám đến, ngay cả Mộc Vân cũng không dám nói gì nhiều.
Còn anh, trong lòng có chút áy náy, không mờ nhạt như lần trước mà nó rất rõ nét, anh thực sự đang lo lắng cho người phụ nữ ở nhà kia.
Mộc Nhiên ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh dậy, quản gia mang cháo vào cho cô.
– “Mộc Nhiên, ăn chút cháo đi, rồi uống thuốc, vết thương cần phải chăm sóc cẩn thận nếu không sẽ để lại sẹo.”
Mộc Nhiên nhìn bà gật đầu, quản gia đến gần đút cháo cho cô rồi cho cô uống thuốc. Mộc Nhiên nhìn cổ tay bị sợi xích trói lại mà lòng càng chua xót.
Uống thuốc xong cô tiếp tục ngủ một giấc đến tối, Hàn Thiên Lãnh cùng Mộc Vân về biệt thự, anh đi lên phòng tắm rửa.
Mộc Vân tranh thủ vào nói chuyện với Mộc Nhiên.
– “Mộc Nhiên, em không sao chứ?”
Mộc Nhiên mở mắt ra, cười lạnh:”Ở đây không có ai, đừng diễn nữa.”
Cô ta cười rồi từ từ tiến về phía giường:”Thật tội nghiệp.”
– “Hết tiền rồi nên mới về sao?” Mộc Nhiên hỏi.
Mộc Vân nhún vai:”Cái gì của người ta là của người ta, cô như thế nào cũng không thể cầm lấy được. Nhanh chóng rời xa anh ấy đi.”
Mộc Nhiên cười lạnh, cô bây giờ là người muốn rời đi hơn ai hết, không cần cô ta phải nói.
– “Nếu vào nói chuyện này thì cô đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Mộc Nhiên nói rồi nhắm mắt lại.
Mộc Vân nắm chặt tay lại:”Diệp Mộc Nhiên, cô đừng mơ tưởng sẽ lấy được một đồng nào của anh ấy, nhanh chóng cút càng xa càng tốt. Hàn phu nhân là tôi, không phải cô.”
Thấy Mộc Nhiên vẫn im lặng, cô ta tức điên rồi đi ra ngoài.
Mộc Vân bước xuống nhà, cơm đã được dọn ra sẵn, cô ta gắp một miếng thịt.
– “Phi, cái tay là cái gì chứ? Cho người ăn được sao? Là ai nấu món này?”
Hàn Thiên Lãnh tắm xong đi xuống nhà, anh cau mày:”Có chuyện gì vậy?”
– “Lãnh, món này thật mặn, rõ ràng người không thể ăn được, anh mau đuổi tất cả đi.”
Hàn Thiên Lãnh nhìn bà quản gia, quản gia đáp lại ánh mắt của anh bằng ánh mắt lạnh nhạt ròi quay đi chỗ khác. Anh ngồi xuống, gắp miếng thịt lên.
– “Đừng nháo nữa, món này rõ ràng bình thường.”
Mộc Vân cau mày, cau có im lặng tiếp tục ăn. Đến khuya, anh làm việc xong, Mộc Vân nằm trong phòng đợi anh. Nhưng anh lại đi vào phòng Mộc Nhiên.
Ngủ cả một ngày nên bây giờ Mộc Nhiên không ngủ được, thấy tiếng động cô liền nhắm mắt lại.
Anh ngồi xuống cạnh giường cô, muốn đưa tay xoa gương mặt cô nhưng cánh tay đến không trung rồi dừng lại, anh im lặng ngắm nhìn gương mặt cô.
Cô rất gầy, chỉ mới một tháng trôi qua nhìn cô càng xanh xao và gầy đi, thân hình vốn mảnh khảnh nay lại càng mảnh khảnh hơn.
Mộc Nhiên bất ngờ mở mắt ra nhìn anh:”Có thể rời đi cho tôi ngủ chứ?”
– “Còn đau không?” Anh hỏi.
Mộc Nhiên quay đầu sang một bên:”Cảm ơn, lúc đó anh nhẹ tay quá nên giờ tôi thấy rất bình thường.”
Anh bóp cằm cô xoay mặt về phía mình:”Đừng ngoan cố nữa, tôi đã nói…”
– “Đừng chống đối, nếu không người đau khổ nhất sẽ là tôi.” Cô tiếp lời.
Hàn Thiên Lãnh im lặng, Mộc Nhiên nói:”Anh có thể cởi trói cho tôi chứ? Tôi sẽ không đi đâu, nếu anh không tin thì hãy đi khỏi nơi này đi.”
Hàn Thiên Lãnh thở dài rồi cởi trói cho cô:”Nếu cô thật sự rời đi, tôi sẽ khiến cho cô hối hận không thôi.”
Mộc Nhiên xoa xoa cổ tay thâm tím của mình, cô nói:”Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lúc này, quản gia mang thuốc vào.
– “Thiếu gia.” Bà không ngờ anh sẽ trong đây.
Anh gật đầu rồi nhìn những lọ thuốc trong tay bà:”Đưa tôi.”
– “Chuyện này…” Bà khó xử nhìn anh.
Anh cầm lấy rồi đóng cửa lại, bước đến cạnh giường cô, anh kéo chiếc chăn đang bao quanh người cô ra.
– “Đừng đắp chăn, không có không khí vết thương sẽ càng khó lành.”
Mộc Nhiên cười lạnh:”Không phải anh là người gây ra chúng sao? Tôi đã nói anh ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi.”
Hàn Thiên Lãnh ngồi xuống đổ ít thuốc ra miếng bông, anh cầm lấy cánh tay cô, Mộc Nhiên bất ngờ rụt tay lại nhưng bị anh nắm chắc lấy.
Anh chạm nhẹ lên vết thương của cô, Mộc Nhiên đau đớn cau mày lại, anh thấy vậy có chút xót, vừa thổi nhẹ vừa bôi thuốc cho cô.
– “Anh đây là vừa đánh vừa xoa sao?” Mộc Nhiên hỏi đầy mỉa mai.
Hàn Thiên Lãnh vẫn im lặng, cô rụt tay lại, nhích người sang một bên:”Anh đi đi.”
Hàn Thiên Lãnh vẫn cố chấp đòi bôi thuốc cho cô, Mộc Nhiên tức giận:”Được, nếu anh không đi, tôi sẽ đi.”
Cô bước xuống khỏi giường, anh ôm lấy cô quăng mạnh lên giường:”Nghỉ ngơi cho tốt.”