Chương 2: Lần đầu nhìn thấy Diêm Vương!
Ngọc Trúc bị âm thanh trầm khàn kéo ra khỏi mớ bồng bông trong đầu. Cô ngước nhìn lên phía trên cánh cửa lớn trước mặt. Có một cái bảng to được chạm khắc tinh xảo được treo phía trên cửa. Lại là những nét chữ cổ xưa ấy. Nét chữ có vài phần uyển chuyển nhưng lại toát lên vẻ nghiêm trang.
Ngọc Trúc chỉ tay về phía chữ vết trên tấm bảng, hỏi người phía trước: " Trên đó viết cái gì vậy? "
Hắn nhìn cô một lúc, ánh mắt thoáng lên tia ngạc nhiên, nhưng vài giây sau đó đã nhanh chóng bình ổn lại. Giọng nói nhỏ đi vài phần:
" Nơi xét xử! "
" Nơi xét xử? Đừng nói là? " - Ngọc Trúc hoảng hốt khi nghe đến ba chữ này. Làm gì có ai không biết rằng khi chết đi, sẽ bị đưa đến trước mặt Diêm Vương để đưa ra bản án cho những hành động sai trái khi còn sống chứ. Mặc dù biết rõ là như vậy, nhưng thử hỏi có mấy ai là không sợ khi đến trước nơi này chứ?
Làm gì có ai mà không có tội? Chỉ là xem coi tội nặng hay nhẹ mà thôi.
Ngọc Trúc đã đến nơi, nhưng phải đứng chờ một khoảng thời gian. Bởi vì bên trong đang xét xử người khác. Cho dù đứng bên ngoài, nhưng cô vẫn nghe rõ những gì diễn ra bên trong.
Bởi vì nơi này rất tĩnh lặng, cho nên chỉ cần một âm thanh nhỏ phát ra, người khác đều sẽ nghe thấy được.
Ở bên trong, Diêm Vương ngồi chểnh chệ trên ghế cao. Đứng bên cạnh là Lưu Phán Quang đang không ngừng ghi chép những án phạt mà Diêm Vương đưa ra.
Diêm vương có số tuổi mà không ai có thể đoán ra được. Bao lâu nhỉ? Có lẽ thời gian mà hắn ngồi trên chiếc ghế đó lâu đến nỗi không ai còn nhớ rõ được nữa.
Khuôn mặt già nua, những nét nhăn chi chít trên khuôn mặt. Đôi mắt tinh anh toát lên vẻ nghiêm nghị khiến người khác phải khiếp sợ. Hắn đưa tay lên vuốt chùm râu đã bạc trắng của mình, tay còn lại gõ nhịp xuống chiếc bàn được làm bằng ngọc thạch. Trên người hắn khoác áo bào màu đen được thêu bằng chỉ bạc. Toát lên vẻ uy nghiêm vốn có của một người đứng đầu âm giới.
Trái ngược với vẻ già nua, nghiêm trang của người ngồi bên cạnh. Lưu Phán Quang lại mang lên mình một bộ đồ màu xanh ngọc, điểm thêm một chiếc thắt lưng màu trắng đơn giản, bên hông treo một miếng ngọc bội khắc hình đóa hoa sen, ở giữa đề một chữ " Lưu ". Toàn thân toát lên khí chất nho nhã thanh tao, hoàn toàn không giống một người chuyên sống ở nơi tăm tối như âm giới.
Nếu hỏi ai là người đẹp nhất âm giới này, không cần phải suy nghĩ chi cho mất thì giờ, mọi người đều biết rõ đó là Lưu Phán Quang. Gương mặt tuấn tú, từng đường nét trên mặt đều đẹp đến mức như được ai đó chạm khắc mà ra. Trên mặt lúc nào cũng mang theo ý cười, làm cho người khác khi ở bên cạnh đều có cảm giác thoải mái,tin tưởng.
Mái tóc của Lưu Phán Quang rất dài, dài đến tận eo, nhưng chưa ai thấy hắn xã tóc ra bao giờ. Lúc nào cũng được cột thờ ở một bên vai, khiến hắn có vài phần lãng tử.
Lưu Phán Quang cầm trên tay một cuốn sách dày, ngón tay thon dài lật nhẹ từng trang sách. Ánh mắt thoáng chốc hiện lên vài tia sắc lạnh, giọng cũng theo từng chữ trong sách mà dần lạnh lẽo theo:
" Lúc mười tuổi thì bắt đầu hành nghề trộm cướp. Lớn lên thì giết người. Đánh đập vợ con, thậm chí còn ra tay bóp cổ đứa con vừa mới sinh được ba tháng của mình cho đến chết!..."
Ngọc Trúc ở bên ngoài nghe từng tội được nêu lên của người đàn ông ở trong mà không khỏi tức giận. Trên đời này thật sự tồn tại loại người như vậy sao? Thật độc ác!
Người bên trong vậy mà lại không cam tâm, hắn gào hét, cố gắng giãy dụa muốn thoát ra khỏi xiềng xích.
" Là nó đáng chết! Nó không phải là con của tôi! Chính con mụ *** lòa ấy đã lừa tôi! Nó là con của thằng khác! "
Mặt Lưu Phán Quang vẫn không biến sắc, nhưng nếu nhìn rõ hơn chút nữa, trong mắt vẫn là hiện lên sự tức giận:
" Làm sao ngươi biết đứa trẻ đó không phải là con của ngươi? "
Tên đàn ông bên dưới giọng cười cợt: " Tất nhiên là mấy thằng bạn của tôi nói cho tôi biết rồi! Lúc chúng tôi đang nhậu với nhau, nó nói với tôi rằng chính mắt nó nhìn thấy vợ tôi đang qua lại với một người đàn ông khác! "
Lưu Phán Quang lúc này lại tỏ ra ý cười, nhưng nụ cười này chính là cười khinh bỉ vào mặt của người phía dưới. Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang một tên quỷ sai gần đó. Như hiểu được ý của hắn, tên quỷ sai lập tức đẩy đến một cái kính hình tròn to bằng ba người cộng lại.
Lưu Phán Quang chỉ tay về tấm kính: " Tấm kính này có tên là Thấu Kính! Nó sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc đứa trẻ đó có phải là con của ngươi hay không! "
Lập tức, trên mặt kính xuất hiện hình ảnh vợ của tên đàn ông phía dưới cùng tên bạn nhậu của hắn ta đang dằn co với nhau.
Tên bạn nhậu đó nhân cơ hội người đàn ông không có ở nhà mà muốn ra tay cưỡng hiếp vợ của anh ta nhưng bị cô ta kháng cự, lấy cái chết để giữ gìn trinh tiết. Vì ý đồ không thành, người bạn nhậu ấy đã đặt điều, nói xấu cô ta khiến cho người chồng hiểu lầm. Khi ý thức bị men rượu làm cho không còn tỉnh táo, người chồng đã ra tay bóp chết đứa con vừa mới chào đời được ba tháng của ông ta. Người vợ chứng kiến cảnh này đau lòng đến mức tự sát đi theo con của mình! "
Người đàn ông phía dưới sau khi xem được cảnh này thì nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Bây giờ ông ta có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Ông ta không lên tiếng phản bác nữa, chỉ quỳ đó, gục đầu khóc nức nở.
Ngọc Trúc chỉ tay về phía chữ vết trên tấm bảng, hỏi người phía trước: " Trên đó viết cái gì vậy? "
Hắn nhìn cô một lúc, ánh mắt thoáng lên tia ngạc nhiên, nhưng vài giây sau đó đã nhanh chóng bình ổn lại. Giọng nói nhỏ đi vài phần:
" Nơi xét xử! "
" Nơi xét xử? Đừng nói là? " - Ngọc Trúc hoảng hốt khi nghe đến ba chữ này. Làm gì có ai không biết rằng khi chết đi, sẽ bị đưa đến trước mặt Diêm Vương để đưa ra bản án cho những hành động sai trái khi còn sống chứ. Mặc dù biết rõ là như vậy, nhưng thử hỏi có mấy ai là không sợ khi đến trước nơi này chứ?
Làm gì có ai mà không có tội? Chỉ là xem coi tội nặng hay nhẹ mà thôi.
Ngọc Trúc đã đến nơi, nhưng phải đứng chờ một khoảng thời gian. Bởi vì bên trong đang xét xử người khác. Cho dù đứng bên ngoài, nhưng cô vẫn nghe rõ những gì diễn ra bên trong.
Bởi vì nơi này rất tĩnh lặng, cho nên chỉ cần một âm thanh nhỏ phát ra, người khác đều sẽ nghe thấy được.
Ở bên trong, Diêm Vương ngồi chểnh chệ trên ghế cao. Đứng bên cạnh là Lưu Phán Quang đang không ngừng ghi chép những án phạt mà Diêm Vương đưa ra.
Diêm vương có số tuổi mà không ai có thể đoán ra được. Bao lâu nhỉ? Có lẽ thời gian mà hắn ngồi trên chiếc ghế đó lâu đến nỗi không ai còn nhớ rõ được nữa.
Khuôn mặt già nua, những nét nhăn chi chít trên khuôn mặt. Đôi mắt tinh anh toát lên vẻ nghiêm nghị khiến người khác phải khiếp sợ. Hắn đưa tay lên vuốt chùm râu đã bạc trắng của mình, tay còn lại gõ nhịp xuống chiếc bàn được làm bằng ngọc thạch. Trên người hắn khoác áo bào màu đen được thêu bằng chỉ bạc. Toát lên vẻ uy nghiêm vốn có của một người đứng đầu âm giới.
Trái ngược với vẻ già nua, nghiêm trang của người ngồi bên cạnh. Lưu Phán Quang lại mang lên mình một bộ đồ màu xanh ngọc, điểm thêm một chiếc thắt lưng màu trắng đơn giản, bên hông treo một miếng ngọc bội khắc hình đóa hoa sen, ở giữa đề một chữ " Lưu ". Toàn thân toát lên khí chất nho nhã thanh tao, hoàn toàn không giống một người chuyên sống ở nơi tăm tối như âm giới.
Nếu hỏi ai là người đẹp nhất âm giới này, không cần phải suy nghĩ chi cho mất thì giờ, mọi người đều biết rõ đó là Lưu Phán Quang. Gương mặt tuấn tú, từng đường nét trên mặt đều đẹp đến mức như được ai đó chạm khắc mà ra. Trên mặt lúc nào cũng mang theo ý cười, làm cho người khác khi ở bên cạnh đều có cảm giác thoải mái,tin tưởng.
Mái tóc của Lưu Phán Quang rất dài, dài đến tận eo, nhưng chưa ai thấy hắn xã tóc ra bao giờ. Lúc nào cũng được cột thờ ở một bên vai, khiến hắn có vài phần lãng tử.
Lưu Phán Quang cầm trên tay một cuốn sách dày, ngón tay thon dài lật nhẹ từng trang sách. Ánh mắt thoáng chốc hiện lên vài tia sắc lạnh, giọng cũng theo từng chữ trong sách mà dần lạnh lẽo theo:
" Lúc mười tuổi thì bắt đầu hành nghề trộm cướp. Lớn lên thì giết người. Đánh đập vợ con, thậm chí còn ra tay bóp cổ đứa con vừa mới sinh được ba tháng của mình cho đến chết!..."
Ngọc Trúc ở bên ngoài nghe từng tội được nêu lên của người đàn ông ở trong mà không khỏi tức giận. Trên đời này thật sự tồn tại loại người như vậy sao? Thật độc ác!
Người bên trong vậy mà lại không cam tâm, hắn gào hét, cố gắng giãy dụa muốn thoát ra khỏi xiềng xích.
" Là nó đáng chết! Nó không phải là con của tôi! Chính con mụ *** lòa ấy đã lừa tôi! Nó là con của thằng khác! "
Mặt Lưu Phán Quang vẫn không biến sắc, nhưng nếu nhìn rõ hơn chút nữa, trong mắt vẫn là hiện lên sự tức giận:
" Làm sao ngươi biết đứa trẻ đó không phải là con của ngươi? "
Tên đàn ông bên dưới giọng cười cợt: " Tất nhiên là mấy thằng bạn của tôi nói cho tôi biết rồi! Lúc chúng tôi đang nhậu với nhau, nó nói với tôi rằng chính mắt nó nhìn thấy vợ tôi đang qua lại với một người đàn ông khác! "
Lưu Phán Quang lúc này lại tỏ ra ý cười, nhưng nụ cười này chính là cười khinh bỉ vào mặt của người phía dưới. Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang một tên quỷ sai gần đó. Như hiểu được ý của hắn, tên quỷ sai lập tức đẩy đến một cái kính hình tròn to bằng ba người cộng lại.
Lưu Phán Quang chỉ tay về tấm kính: " Tấm kính này có tên là Thấu Kính! Nó sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc đứa trẻ đó có phải là con của ngươi hay không! "
Lập tức, trên mặt kính xuất hiện hình ảnh vợ của tên đàn ông phía dưới cùng tên bạn nhậu của hắn ta đang dằn co với nhau.
Tên bạn nhậu đó nhân cơ hội người đàn ông không có ở nhà mà muốn ra tay cưỡng hiếp vợ của anh ta nhưng bị cô ta kháng cự, lấy cái chết để giữ gìn trinh tiết. Vì ý đồ không thành, người bạn nhậu ấy đã đặt điều, nói xấu cô ta khiến cho người chồng hiểu lầm. Khi ý thức bị men rượu làm cho không còn tỉnh táo, người chồng đã ra tay bóp chết đứa con vừa mới chào đời được ba tháng của ông ta. Người vợ chứng kiến cảnh này đau lòng đến mức tự sát đi theo con của mình! "
Người đàn ông phía dưới sau khi xem được cảnh này thì nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Bây giờ ông ta có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Ông ta không lên tiếng phản bác nữa, chỉ quỳ đó, gục đầu khóc nức nở.