Chương 31: Xin Lỗi Em Dâu
Cao Tuấn và Hạo Hiên vừa nghe hết cầu nói từ chính miệng Phong Thần Vũ liền bất ngờ mắt chữ A mồm chữ O, vậy mà Phong Thần Vũ là lại nói chưa từng động vào họ
Vậy mà lúc trước anh chỉ cần một tay thôi, đã hạ gục hai người cùng một lúc trên sàn đấu, hai anh ấy phải nhập viện hai tuần để dưỡng thương, một người gãy tay, một người bong gân chân
Sự thật là anh chưa từng động vào họ thật:)))
"Này này, cậu nói có biết ngượng mồm không hả.." Cao Tuấn ngồi xuống sofa mà nói
"Các cậu có ý kiến gì à.."
"Cậu ta nói chứ tôi không nói à nha" Hạo Hiên liền đứng nép sang một bên, để lộ ra thân hình người đàn ông đang ngồi gác chân ngay sofa cạnh bàn làm việc Phong Thần Vũ
"Ủa gì vậy, cậu bán đứng tôi.." Cao Tuấn không phục mà đứng dậy liếc anh ấy mà hỏi
"Cậu xem cậu làm gì một cô bé mới cấp ba, mà để cô bé tới tận công ty tìm vậy hả" Hạo Hiên nhìn anh nói
"Người ta sinh viên năm cuối của chuyên ngành sân khấu điện ảnh rồi đó, ai nói em là học sinh cấp ba vậy hả" Hạ Như Ân hùng hồn nói
"Hả, nhìn nhỏ nhắn đáng yêu như này, chả ai nghĩ sinh viên năm cuối
"Kệ người ta các cậu lắm mồm vậy.
"Có đâu
"Anh xem anh làm hai anh ấy sợ rồi kìa" Hạ Như Ân nhìn anh tay véo nhẹ lên má anh
"Có đâu, bọn họ giả bộ đấy, sao lại tới tìm tôi, nói tôi nghe xem, muốn xin xỏ gì đây..
"Ờ thì không có" Hạ Như Ân liền nhìn anh và nhìn sang hai anh đang ngồi ngay sofa, Cao Tuấn và Hạo Hiên hiểu ý liền đứng dậy ra ngoài.
Phong Thần Vũ bế cô ngồi lên bàn làm việc anh ngồi xuống chiếc ghế, tay dịnh lấy eo cô mà nói
"Sao muốn xin gì đây..
"Haizzz.." Hạ Như Ân thở dài, gương mặt lại chở nên nũng nịu..
"Đầu tuần sau tôi có chụp poster đại diện hình ảnh cho trường, chụp cùng con trai với trường có tổ chức đi dã ngoại cho sinh viên năm cuối..
"Em chụp cùng ai..
"Ừm, đàn anh cũ..
"Lại là cái tên Dương Kỳ đó à.." Anh cau mài lại giọng hơi tức giận hỏi..
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu anh không thích thì để tôi tìm cách từ chối vậy.." Hạ Như Ân cúi gầm mặt xuống mà nắm chặt lấy tay mình
"Được rồi, tôi không phải không cho em chụp cùng hắn, nhưng chỉ được chụp thôi không được thân thiết, đi dã ngoại thì tôi sẽ đi cùng em, được không..
"Được tôi đồng ý, chốt kèo " Hạ Như Ân vui vẻ móc nghoé tay với anh, anh bế cô ngồi đặt lên đùi mình.
"Chỉ vậy thôi mà chạy tới đây tìm tôi đấy à.." Phong Thần Vũ tựa vào hõm cổ của cô, hơi thở ấm phà nhẹ vào chiếc cổ trắng nõn của cô
"Ừm, lỡ đâu tôi chọc anh giận lúc nào rồi xin xỏ không được thì sao..
"Quỷ nhỏ.." Phong Thần Vũ chóp nhẹ vào mũi cô
"Anh hung dữ hơn rồi đó, tức giận là quăng đồ lung tung, sưng trán tôi một cục rồi, sao ngày mai chụp ảnh được đây
"Lát tối tôi sức thuốc sẽ hết nhanh thôi không sao" Anh hôn nhẹ lên má vỗ dành cô
"Nhưng trường tôi không cho ngừoi lạ đi..
"Tôi sẽ có cách không sao, em nghĩ chồng em là ai mà không đi được hả
"Ai biết được, mà khoan chồng gì mà chồng, cưới đâu mà chồng
"Vậy mình kết hôn đi
"Xía, ai thèm
Phong Thần Vũ chọt lý khiến cô cười nghiêng ngã
Bắc Văn vào phòng quên mất phải goc cửa vì anh sợ Phong Thần Vũ sẽ xé xác anh như anh từng đánh Cao Tuấn và Hạo Hiên..
"Tôi mua thuốc về rồi" Bắc Văn vào thì thấy tay anh đang ôm lấy eo cô rất tình tứ, Bắc Văn vội quay lưng lại, từ từ đi lùi lại phía sau.
"Cứ xem như tôi chưa thấy gì, hai ngừoi cứ tiếp tục, thuốc tôi để đây, còn nữa, anh xin lỗi em dâu…" Bắc Văn vừa nói xong câu xin lỗi đã vội chạy ra ngoài một mạch không dám xoay đầu lại nhìn dù chỉ một cái
Bắc Văn vừa chạy ra khỏi phòng, Cao Tuấn và Hạo Hiên liền vỗ vai nhau lắc đầu mà cười.
"Ngại quá, lại để anh ấy thấy trong tư thế như này
"Có gì đâu, quay lại đây tôi sức thuốc cho em..
Hạ Như Ân ngoan ngoãn quay đầu lại, để anh bôi thuốc cho mình, vừa đụng vào đã tất đau, khiến cô toát cả mồ hôi trán
"A, nhẹ một chút.." Hạ Như Ân đau đớn la lên, khiến anh rất đau lòng và xót cho cô, anh tự trách bản thân tại sao lại quăng cuốn tài liệu
Hạ Như Ân ngồi chờ anh trong nghĩ của anh trong chính căn phòng làm việc của anh, trong căn phòng ấy có đầy đủ tiện nghi, có cả phòng tắm, cô nằm lăn lộn trên giường bật tivi lên xem, cảm thấy nhàm chán để cô đã thiếp đi, khi tan làm, anh vào phòng thì thấy cô đã ngủ, nên cũng không đưa cô về
Phong Thần Vũ vừa tắm xong đi ra thì thấy cô đã dậy đang nằm coi điện thoại cười (ha,hả)
"Sao lại dậy rồi.." Hạ Như Ân nghe thấy tiếng nói của anh liền xoay qua nhìn.
"Ủa tôi tường anh còn làm việc, đợi anh tan làm rồi đi về, sao lại đi tắm..
"Tôi thấy em ngủ, nên tối nay sẽ ngủ lại đây…" Tronh căn phòng xuyên khấu đấy, từ chiếc giường ngủ có thể nhìn ra thấy toàn cảnh thành phố xa hoa bật nhất, nhìn lên trần nhà là một bầu trời đầy sao.
"Ngủ ở đây á, nhìn căn phòng chả có chút riênh tư nào, sao dám ngủ" Hạ Như Ân ngây ngô hỏi, anh liền phì cươờ
"Em nghĩ gì trong đầu vậy hả, chúng ta nhìn ra thì thấy nhưng từ ngoài nhìn vào thì không tháy gì cả, em yên tâm dù toi và em có làm đến tận sáng thì cũng chả ai thấy được ngoài hai chúng ta đâu.." Hạ Như Ân liền nhíu mày lại
"Làm gì.."
"Làm tình.." Giọng nói đầy biến thái của anh vang bên tai cô, cô đỏ cả mặt tía tai
"Tôi đi tắm..
Vậy mà lúc trước anh chỉ cần một tay thôi, đã hạ gục hai người cùng một lúc trên sàn đấu, hai anh ấy phải nhập viện hai tuần để dưỡng thương, một người gãy tay, một người bong gân chân
Sự thật là anh chưa từng động vào họ thật:)))
"Này này, cậu nói có biết ngượng mồm không hả.." Cao Tuấn ngồi xuống sofa mà nói
"Các cậu có ý kiến gì à.."
"Cậu ta nói chứ tôi không nói à nha" Hạo Hiên liền đứng nép sang một bên, để lộ ra thân hình người đàn ông đang ngồi gác chân ngay sofa cạnh bàn làm việc Phong Thần Vũ
"Ủa gì vậy, cậu bán đứng tôi.." Cao Tuấn không phục mà đứng dậy liếc anh ấy mà hỏi
"Cậu xem cậu làm gì một cô bé mới cấp ba, mà để cô bé tới tận công ty tìm vậy hả" Hạo Hiên nhìn anh nói
"Người ta sinh viên năm cuối của chuyên ngành sân khấu điện ảnh rồi đó, ai nói em là học sinh cấp ba vậy hả" Hạ Như Ân hùng hồn nói
"Hả, nhìn nhỏ nhắn đáng yêu như này, chả ai nghĩ sinh viên năm cuối
"Kệ người ta các cậu lắm mồm vậy.
"Có đâu
"Anh xem anh làm hai anh ấy sợ rồi kìa" Hạ Như Ân nhìn anh tay véo nhẹ lên má anh
"Có đâu, bọn họ giả bộ đấy, sao lại tới tìm tôi, nói tôi nghe xem, muốn xin xỏ gì đây..
"Ờ thì không có" Hạ Như Ân liền nhìn anh và nhìn sang hai anh đang ngồi ngay sofa, Cao Tuấn và Hạo Hiên hiểu ý liền đứng dậy ra ngoài.
Phong Thần Vũ bế cô ngồi lên bàn làm việc anh ngồi xuống chiếc ghế, tay dịnh lấy eo cô mà nói
"Sao muốn xin gì đây..
"Haizzz.." Hạ Như Ân thở dài, gương mặt lại chở nên nũng nịu..
"Đầu tuần sau tôi có chụp poster đại diện hình ảnh cho trường, chụp cùng con trai với trường có tổ chức đi dã ngoại cho sinh viên năm cuối..
"Em chụp cùng ai..
"Ừm, đàn anh cũ..
"Lại là cái tên Dương Kỳ đó à.." Anh cau mài lại giọng hơi tức giận hỏi..
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu anh không thích thì để tôi tìm cách từ chối vậy.." Hạ Như Ân cúi gầm mặt xuống mà nắm chặt lấy tay mình
"Được rồi, tôi không phải không cho em chụp cùng hắn, nhưng chỉ được chụp thôi không được thân thiết, đi dã ngoại thì tôi sẽ đi cùng em, được không..
"Được tôi đồng ý, chốt kèo " Hạ Như Ân vui vẻ móc nghoé tay với anh, anh bế cô ngồi đặt lên đùi mình.
"Chỉ vậy thôi mà chạy tới đây tìm tôi đấy à.." Phong Thần Vũ tựa vào hõm cổ của cô, hơi thở ấm phà nhẹ vào chiếc cổ trắng nõn của cô
"Ừm, lỡ đâu tôi chọc anh giận lúc nào rồi xin xỏ không được thì sao..
"Quỷ nhỏ.." Phong Thần Vũ chóp nhẹ vào mũi cô
"Anh hung dữ hơn rồi đó, tức giận là quăng đồ lung tung, sưng trán tôi một cục rồi, sao ngày mai chụp ảnh được đây
"Lát tối tôi sức thuốc sẽ hết nhanh thôi không sao" Anh hôn nhẹ lên má vỗ dành cô
"Nhưng trường tôi không cho ngừoi lạ đi..
"Tôi sẽ có cách không sao, em nghĩ chồng em là ai mà không đi được hả
"Ai biết được, mà khoan chồng gì mà chồng, cưới đâu mà chồng
"Vậy mình kết hôn đi
"Xía, ai thèm
Phong Thần Vũ chọt lý khiến cô cười nghiêng ngã
Bắc Văn vào phòng quên mất phải goc cửa vì anh sợ Phong Thần Vũ sẽ xé xác anh như anh từng đánh Cao Tuấn và Hạo Hiên..
"Tôi mua thuốc về rồi" Bắc Văn vào thì thấy tay anh đang ôm lấy eo cô rất tình tứ, Bắc Văn vội quay lưng lại, từ từ đi lùi lại phía sau.
"Cứ xem như tôi chưa thấy gì, hai ngừoi cứ tiếp tục, thuốc tôi để đây, còn nữa, anh xin lỗi em dâu…" Bắc Văn vừa nói xong câu xin lỗi đã vội chạy ra ngoài một mạch không dám xoay đầu lại nhìn dù chỉ một cái
Bắc Văn vừa chạy ra khỏi phòng, Cao Tuấn và Hạo Hiên liền vỗ vai nhau lắc đầu mà cười.
"Ngại quá, lại để anh ấy thấy trong tư thế như này
"Có gì đâu, quay lại đây tôi sức thuốc cho em..
Hạ Như Ân ngoan ngoãn quay đầu lại, để anh bôi thuốc cho mình, vừa đụng vào đã tất đau, khiến cô toát cả mồ hôi trán
"A, nhẹ một chút.." Hạ Như Ân đau đớn la lên, khiến anh rất đau lòng và xót cho cô, anh tự trách bản thân tại sao lại quăng cuốn tài liệu
Hạ Như Ân ngồi chờ anh trong nghĩ của anh trong chính căn phòng làm việc của anh, trong căn phòng ấy có đầy đủ tiện nghi, có cả phòng tắm, cô nằm lăn lộn trên giường bật tivi lên xem, cảm thấy nhàm chán để cô đã thiếp đi, khi tan làm, anh vào phòng thì thấy cô đã ngủ, nên cũng không đưa cô về
Phong Thần Vũ vừa tắm xong đi ra thì thấy cô đã dậy đang nằm coi điện thoại cười (ha,hả)
"Sao lại dậy rồi.." Hạ Như Ân nghe thấy tiếng nói của anh liền xoay qua nhìn.
"Ủa tôi tường anh còn làm việc, đợi anh tan làm rồi đi về, sao lại đi tắm..
"Tôi thấy em ngủ, nên tối nay sẽ ngủ lại đây…" Tronh căn phòng xuyên khấu đấy, từ chiếc giường ngủ có thể nhìn ra thấy toàn cảnh thành phố xa hoa bật nhất, nhìn lên trần nhà là một bầu trời đầy sao.
"Ngủ ở đây á, nhìn căn phòng chả có chút riênh tư nào, sao dám ngủ" Hạ Như Ân ngây ngô hỏi, anh liền phì cươờ
"Em nghĩ gì trong đầu vậy hả, chúng ta nhìn ra thì thấy nhưng từ ngoài nhìn vào thì không tháy gì cả, em yên tâm dù toi và em có làm đến tận sáng thì cũng chả ai thấy được ngoài hai chúng ta đâu.." Hạ Như Ân liền nhíu mày lại
"Làm gì.."
"Làm tình.." Giọng nói đầy biến thái của anh vang bên tai cô, cô đỏ cả mặt tía tai
"Tôi đi tắm..