Chương 3: Hình bóng quen thuộc
Cốc! Cốc!
“ Boss, đây là một sô văn kiện đều từ nước A gửi đến trong tuần này.”
“ Cứ đặt đó đi... lát nữa tôi sẽ xem.”
“Vâng.” Người đàn ông bận vest đen cúi đầu tuân theo.
Ngay vừa khi anh ta mở cửa căn phòng này, mùi thuốc lá đã nhanh chóng tấn công vào khoang mũi như muốn ngợp chết anh, người đàn ông bị sặc bởi thuốc phát ra vài tiếng ho khan. Lẽ ra cửa sổ trong phòng phải được mở toang cả ra, thì mùi thuốc mới không ứ đọng nồng nặc đến vậy.
Giữa căn phòng rộng lớn ấy là một người đàn ông chạc tuổi 30, ngồi ngã người ra chiếc sofa, dáng vẻ tiều tụy khiến người nhìn xót xa. Ngón tay thon dài của hắn giữ chặt điếu thuốc King of Demark, một thương hiệu xì gà xa xỉ đến từ Altria, loại thuốc lá này có từ những năm bảy hai, mỗi ngày họ chỉ sản xuất duy nhất ba mươi điếu vì vậy rất hiếm để nhìn thấy chúng và cứ như vậy người mua phải bỏ ra 4.500 USD để sở hữu một điếu thuốc. Nêu vậy thì người đàn ông này đã tiêu hết 13.500 USD trong ngày cho việc này.
“ Mạc Nhiên! Cậu giúp tôi gọi người mang vào một tách cafe.”
“ Được.” Đột nhiên nhớ ra: “ À phải rồi, bên phía đối tác của chúng ta vừa gửi cho ngài một bưu kiện. Có vẻ là gửi lời mời dự...”
Chưa nói hết câu Hàn Thiên Ngạo, thảng nhiên từ chối lời mời không cần suy nghĩ: “ Gửi mail cảm ơn rồi khéo từ chối giúp tôi.”
“ Nhưng lần này nghe đâu có Lục thị đến tham dự. Không phải là chúng ta cũng nên đi hay sao, biết đâu được có cơ hội nối lại tình xưa. Đây chẳng phải là điều mà bấy lâu bà luôn mong muốn.” Mạc Nhiên cố gắng thuyết phục anh, đã một thời gian rồi, Hàn Thiên Ngạo nhiều lần bỏ bê công việc kể từ khi... bi kịch đó xảy đến.
“ Tôi biết. Chuyện đó tôi sẽ xem xét lại sau, cậu làm việc của mình đi.”
“ Vậy tôi ra ngoài, khi nào có cafe sẽ lại vào đem đến cho cậu. Đừng nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, Thiên Ngạo cậu chưa từng thế này.” Mạc Nhiên quay lưng rời khỏi.
Tiếng cửa đóng sầm lại, căn phòng ấy chỉ tồn tại hình bóng của một người đàn ông với dáng vẻ đau đớn, vô hồn càng khiến xung quanh trở nên lạnh lẽo, u sầu. Không còn việc gì làm, anh cầm phong kiện trước bàn lên nghịch. Mở niêm phòng ra, đột nhiên anh phát hiện hình ảnh của người con gái anh không thể nào quên được, người phụ nữ anh yêu đến tận xương tủy nhưng không phải người ấy đã ra đi bỏ lại anh từ vài tháng trước, nay sao lại có thể xuất hiện ở đây.
“ Không! Không! Nhìn nhầm thôi.” Anh dụi mắt nhiều lần rồi một lần nữa đưa đến trước mắt. Kết quả vẫn là gương mặt Lục Mạn Y cười rạng rỡ ở trong bức hình ấy. Chuyện này là thế nào?
Anh quyết định rồi, anh sẽ bay sang đó và tham gia vào show diễn lần này, chí ít cũng sẽ có thể gặp được người phụ nữ giống “cô ấy”.
Ngay lập tức anh nhấc máy gọi đến cho Mạc Nhiên thu hồi mail và gửi lại lời đồng ý giúp anh. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“ Mạc Nhiên, đã gửi mail chưa? Nếu rồi thì mau thu hồi lại. Sau đó gửi lại với nội dung đồng ý tham dự đến họ.”
Bên này vẫn đang load nhẹ???
“ Đâu rồi? Có vấn đề gì à?”
“ Không! Chỉ là đột nhiên cậu lại muốn đi.”
“ Hứng thú thôi.”
“ Tên dở hơi này! Cậu bị hâm nữa rồi à!” Mạc Nhiên thầm mắng. Cái tính khó chiều từ bé đến lớn này vẫn không chịu thay đổi, lúc thì nắng lúc thì mưa. Làm bạn với thằng này còn chưa đủ khổ hay sao? Giờ cậu ta còn không buông tha, muốn anh mỗi ngày làm việc cùng. Đúng là số anh thảm quá rồi mà!
Không thấy đầu bên kia có dấu hiệu hồi đáp, Hàn Thiên Ngạo nhắc nhẹ: “ Này! Cậu chết rồi đấy à?”
“ Không! Chị vẫn khỏe và đẹp bé ơi!”
Hít một hơi sâu thật sâu, tay anh chuyển thành quả đấm, anh giữ cho mình không tuông ra những từ kém văn hóa: “ Mạc Nhiên cậu ngứa đòn rồi đúng không? Vào phòng tôi NGAY LẬP TỨC!”
Mạc Nhiên bên này vô cùng đắc ý, anh thừa bây giờ vào phòng cậu ta thì ắt hẳn không còn đường về vì thế ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
“ Nếu đã đổi ý vậy giờ tôi liền chạy đến chỗ hai người Louis với Uyển Ninh chuẩn bị quần áo giúp cậu. Tan làm nhớ đến thử đồ đấy nhé! Em đi trước đây đại ca...Ahahah!”
Vẫn là anh hiểu Mạc Nhiên nhất, giúp anh là một còn gặp ai kia là mười. Dạo gần đây anh nhận ra tên quái gở này có chút lạ, cứ mỗi lần có chút thời gian rảnh rỗi lại chạy qua công ty bên kia chơi, mồm thì bảo đi khảo sát thị trường nhưng thực chất là đi tán gái.
...........Còn tiếp......................
“ Boss, đây là một sô văn kiện đều từ nước A gửi đến trong tuần này.”
“ Cứ đặt đó đi... lát nữa tôi sẽ xem.”
“Vâng.” Người đàn ông bận vest đen cúi đầu tuân theo.
Ngay vừa khi anh ta mở cửa căn phòng này, mùi thuốc lá đã nhanh chóng tấn công vào khoang mũi như muốn ngợp chết anh, người đàn ông bị sặc bởi thuốc phát ra vài tiếng ho khan. Lẽ ra cửa sổ trong phòng phải được mở toang cả ra, thì mùi thuốc mới không ứ đọng nồng nặc đến vậy.
Giữa căn phòng rộng lớn ấy là một người đàn ông chạc tuổi 30, ngồi ngã người ra chiếc sofa, dáng vẻ tiều tụy khiến người nhìn xót xa. Ngón tay thon dài của hắn giữ chặt điếu thuốc King of Demark, một thương hiệu xì gà xa xỉ đến từ Altria, loại thuốc lá này có từ những năm bảy hai, mỗi ngày họ chỉ sản xuất duy nhất ba mươi điếu vì vậy rất hiếm để nhìn thấy chúng và cứ như vậy người mua phải bỏ ra 4.500 USD để sở hữu một điếu thuốc. Nêu vậy thì người đàn ông này đã tiêu hết 13.500 USD trong ngày cho việc này.
“ Mạc Nhiên! Cậu giúp tôi gọi người mang vào một tách cafe.”
“ Được.” Đột nhiên nhớ ra: “ À phải rồi, bên phía đối tác của chúng ta vừa gửi cho ngài một bưu kiện. Có vẻ là gửi lời mời dự...”
Chưa nói hết câu Hàn Thiên Ngạo, thảng nhiên từ chối lời mời không cần suy nghĩ: “ Gửi mail cảm ơn rồi khéo từ chối giúp tôi.”
“ Nhưng lần này nghe đâu có Lục thị đến tham dự. Không phải là chúng ta cũng nên đi hay sao, biết đâu được có cơ hội nối lại tình xưa. Đây chẳng phải là điều mà bấy lâu bà luôn mong muốn.” Mạc Nhiên cố gắng thuyết phục anh, đã một thời gian rồi, Hàn Thiên Ngạo nhiều lần bỏ bê công việc kể từ khi... bi kịch đó xảy đến.
“ Tôi biết. Chuyện đó tôi sẽ xem xét lại sau, cậu làm việc của mình đi.”
“ Vậy tôi ra ngoài, khi nào có cafe sẽ lại vào đem đến cho cậu. Đừng nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, Thiên Ngạo cậu chưa từng thế này.” Mạc Nhiên quay lưng rời khỏi.
Tiếng cửa đóng sầm lại, căn phòng ấy chỉ tồn tại hình bóng của một người đàn ông với dáng vẻ đau đớn, vô hồn càng khiến xung quanh trở nên lạnh lẽo, u sầu. Không còn việc gì làm, anh cầm phong kiện trước bàn lên nghịch. Mở niêm phòng ra, đột nhiên anh phát hiện hình ảnh của người con gái anh không thể nào quên được, người phụ nữ anh yêu đến tận xương tủy nhưng không phải người ấy đã ra đi bỏ lại anh từ vài tháng trước, nay sao lại có thể xuất hiện ở đây.
“ Không! Không! Nhìn nhầm thôi.” Anh dụi mắt nhiều lần rồi một lần nữa đưa đến trước mắt. Kết quả vẫn là gương mặt Lục Mạn Y cười rạng rỡ ở trong bức hình ấy. Chuyện này là thế nào?
Anh quyết định rồi, anh sẽ bay sang đó và tham gia vào show diễn lần này, chí ít cũng sẽ có thể gặp được người phụ nữ giống “cô ấy”.
Ngay lập tức anh nhấc máy gọi đến cho Mạc Nhiên thu hồi mail và gửi lại lời đồng ý giúp anh. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“ Mạc Nhiên, đã gửi mail chưa? Nếu rồi thì mau thu hồi lại. Sau đó gửi lại với nội dung đồng ý tham dự đến họ.”
Bên này vẫn đang load nhẹ???
“ Đâu rồi? Có vấn đề gì à?”
“ Không! Chỉ là đột nhiên cậu lại muốn đi.”
“ Hứng thú thôi.”
“ Tên dở hơi này! Cậu bị hâm nữa rồi à!” Mạc Nhiên thầm mắng. Cái tính khó chiều từ bé đến lớn này vẫn không chịu thay đổi, lúc thì nắng lúc thì mưa. Làm bạn với thằng này còn chưa đủ khổ hay sao? Giờ cậu ta còn không buông tha, muốn anh mỗi ngày làm việc cùng. Đúng là số anh thảm quá rồi mà!
Không thấy đầu bên kia có dấu hiệu hồi đáp, Hàn Thiên Ngạo nhắc nhẹ: “ Này! Cậu chết rồi đấy à?”
“ Không! Chị vẫn khỏe và đẹp bé ơi!”
Hít một hơi sâu thật sâu, tay anh chuyển thành quả đấm, anh giữ cho mình không tuông ra những từ kém văn hóa: “ Mạc Nhiên cậu ngứa đòn rồi đúng không? Vào phòng tôi NGAY LẬP TỨC!”
Mạc Nhiên bên này vô cùng đắc ý, anh thừa bây giờ vào phòng cậu ta thì ắt hẳn không còn đường về vì thế ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
“ Nếu đã đổi ý vậy giờ tôi liền chạy đến chỗ hai người Louis với Uyển Ninh chuẩn bị quần áo giúp cậu. Tan làm nhớ đến thử đồ đấy nhé! Em đi trước đây đại ca...Ahahah!”
Vẫn là anh hiểu Mạc Nhiên nhất, giúp anh là một còn gặp ai kia là mười. Dạo gần đây anh nhận ra tên quái gở này có chút lạ, cứ mỗi lần có chút thời gian rảnh rỗi lại chạy qua công ty bên kia chơi, mồm thì bảo đi khảo sát thị trường nhưng thực chất là đi tán gái.
...........Còn tiếp......................