Chương 147
Tạ Mẫn Tây: “Đi thôi chị, chúng ta cùng về nhà ăn cơm.”Mấy người trong nhà ăn nhìn ra ngoài cửa số, trong lòng đều có cùng một cảm xúc: Âm áp.Đèn sao ấm áp như ngọn lửa nhỏ của mỗi người, môi lần lập loè một chút, lại làm lòng người trong nhà âm áp thêm một phân…Tạ Mẫn Hành phản ứng lại đầu tiên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đứng dậy đi ra cửa.Tạ phu nhân: “Mẫn Hành, con đi đâu đó?”Tạ Mẫn Hành: “Bên ngoài trời tối, dưới đấy đều là sườn núi, con không yên tâm nên đi đón hai người họ.”Trên đường Vân Thư và Tạ Mẫn Hành xuông núi, trong lòng vui sướng, đèn ngôi sao lập loè bên tai hai người, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vẫn luôn khen ngợi lẫn nhau.Tạ Mẫn Hành gặp hai người họ ở giữa sườn núi, anh đi lên ủ âm đôi bàn tay Vân Thư, tay cô cũng r rất lạnh, một tay Tạ Mẫn Hành ủ âm cho em gái, một tay ủ âm cho vợ, hỏi: “Có lạnh lăm không?”Tạ Mẫn Tây cười làm nũng: “Anh trai, mau khen em với chị dâu đi.”Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư nói: “Chị dâu em lát về phòng anh khen sau.”Mặt Vân Thư đỏ ửng.Trở lại nhà ăn, ông nội Tạ đi đến, búng vào trán mỗi người một cái: “Hai đứa toàn nghịch linh tỉnh.”Vân Thư: “Ông nội nói bọn con nghịch, vậy ông có thích không?”Ông nội Tạ cười lớn: “Thích, ông nội thích còn không hết. Được rồi, mau rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”: Trên truyền hình đang chiếu tiểu phẩm đêm xuân, trên bàn cơm toàn là món Hoa, Vân Thư nhìn chằm vào mâm cơm, nói: “May bữa sáng với bữa trưa đều không ăn no, để bụng để ăn bữa tối, ha ha.”Tạ Mẫn Hành: “Ăn cái gì, tôi gắp cho em.”Vân Thư chỉ vào hàng tôm phú quý cô không với tới, miệng vừa ăn cánh gà vừa nói: “Lấy cho em món kia, tôm phú quý ấy.”Tạ Mẫn Hành vươn tay gắp cho cô hai con, Vân Thư lập tức bỏ Xương.cánh gà ra, bắt đầu ăn tôm phú quý.Tạ phu nhân nhìn con trai với con dâu hòa thuận ngồi cạnh nhau, trong lòng cũng yên tâm thêm vài phản.Nhà ăn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, trên truyện hình vân là tiếng chương trình mừng xuân, cả nhà đều ở bên nhau, ngậu nhiên, mọi người lại nói chuyện vê các nam nữ diên viên, ca sĩ, còn so sánh ai diễn tốt, ai khiêu vũ tốt, ai đen đủi nhất, ai đáng thương…Người một nhà nói cái gì cũng có. Nói đều là mây tin tức nhỏ mà mình biết được, so với gia đình thương nhân bình thường cũng chẳng khác là bao.Đang ăn, chuông điện thoại của ông Tạ vang lên, ông Tạ đi ra ngoài nghe điện thoại.Vân Thư chỉ lo ăn, không chú ý đến biêu cảm của Tạ phu nhân.Ông Tạ nghe điện thoại một lúc, rất nhanh đã quay lại.Những năm trước Tạ Mân Hành đêu chán ghét không thèm nhìn ông Tạ, nhưng năm nay anh chăng còn quan tâm nữa Bởi vì đĩa của Vân Thư lại hết thịt.Ăn cơm xong, mọi người lại cùng nhau ngôi trên sô pha xem truyện hình, nói qua nói lại, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lại phát hiện một điểm giống nhau là liêu thích Bạch Phàm!