Chương 156
Tạ Mẫn Thận ôm vai Tạ Mẫn Hành: “Anh, yên tâm đi.”Hai ngày sau, tại sân bay, chia tay luôn là thương cảm.Tạ Mẫn Thận mặc quân trang, đứng thẳng lưng, tóc lại lần nữa được cạo đi, đeo hành lý, toàn bộ nhà họ Tạ đi tiễn Tạ Mẫn Thận.Mắt Tạ Mẫn Tây suốt dọc đường đều đỏ hồng: “Anh hai, bao giờ anh mới xuât ngũ. Em không muôn anh đi.”Tạ Mẫn Thận xoa đầu Tạ Mẫn Tây: “Em nên thấy tự hào vì anh hai.”Tạ phu nhân đang cảm thấy may mãn, an ủi Tạ Mẫn Tây: “Đừng khóc, lần này anh hai con, chỉ đi nửa năm, nửa năm sau có thể trở về. Máy năm vừa rồi đều đi một năm, con còn đợi được mà.”Tạ Mẫn Tây vẫn còn khóc, chỉ là không tàn nhẫn như vậy, ôm chặt lấy Tạ Mẫn Thận, chỉ sợ buông ra thì anh ấy biến mắt.Tạ Mẫn Hành và ông nội Tạ cái gì cũng biết, ông nội Tạ lây làm vinh dự vì Tạ Mẫn Thận, Tạ Mẫn Hành thì mím môi, Vân Thự lén nhìn mắt Tạ Mẫn Hành, với hiểu biết của cô đồi với Tạ Mẫn Hành, thì anh đang lo lắng.Vân Thư nghĩ: Anh ấy đang lo lắng cái gì?Vân Thư đã hai ngày không phản ứng với Tạ Mẫn Hành.Tạ Mẫn Thận sắp lên máy bay, Tạ phu nhân dặn dò: “Nhất định phải chú ý an toàn, tiện không đủ tiêu thì ba mẹ sẽ chuyến cho con.”Tạ Mẫn Thận cười đồng ý.Ông Tạ: “Con trai, giữ gìn sức khỏe, thường xuyên gọi điện thoại về nhà.”Ông nội BS? “Ông nội đợi con ở nhà.”Tạ Mẫn Tây: “Anh, chú ý an toàn.”Tạ Mẫn Hành: “Đợi em trở về, an toàn hàng đầu.”Mỗi người đều nói một câu với Tạ Mẫn Thận, chỉ còn lại Vân Thư.Tạ Mẫn Thận mong chờ nhìn Vân Thư: “Của chị đâu?”Tạ Mẫn Hành nhìn ánh mặt mong chờ của Vân Thự, anh bước qua đặt tay lên vai Vân Thư, ôm cô vào lòng nói: “Mẫn Thận sắp đi rồi, em là chị dâu, cũng nên nói câu tốt lành đi.”Vân Thư nghĩ rất lâu, bỗng nhiên giãn hàng lông mày cười nói với Tạ Mân Thận: “Đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, tính mạng là quan trọng nhất, còn phải an toàn đề trỏ về, em vẫn chưa cưới vợ đó.”Tạ Mẫn Hành cười nhìn anh cả nói: “Anh, em đi đây.”Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.Tạ Mẫn Thận lại ôm mẹ với em gái, rồi câm mũ lên quay người lên máy bay.Về đến nhà, Vân Thư ngồi trong mái đình gọi điện thoại cho ông bà Vân, biết được bọn họ đi chơi rất vui vẻ, trên đường, không gặp chuyện gì không thoải mái cả nên lập tức yên tâm.Tạ Mẫn Hành cũng bước vào mái đình.Vân Thư không biết nên ở lại hay là đi.Tạ Mẫn Hành chủ động mở miệng: “Ba mẹ sao rồi?”Vân Thư: “Rất ồn.”