Chương 167
Nara đứng bên cạnh Vân Thư: “Vân Thư, lát nữa cô đi đâu?”Vân Thư: “Ừm, tôi về nhà.”Nara: “Về thế nào?”Lúc này điện thoại của Vân Thư vang lên, Văn Thư nhìn màn hình điện thoại hiền thị ‘Ông xã”, Vân Thư lắc lắc điện thoại với Nara: “Chồng tôi đến đón tôi.”Vân Thư đi qua bên cạnh nghe điện thoại.“Đi thang máy tổng giám đốc xuống đi.”Vân Thư: “Không được, hôm nay em đã rất đặc biệt rôi, đã có nhân viên của bộ phận bắt đầu nghỉ ngờ em.”Giọng điệu Tạ Mẫn Hành đều là ý cười: “Ai có mắt nhìn bắt đầu nghi ngờ vợ tôi như vậy chứ?”Vân Thư: “Lát nữa lên xe em sẽ nói cho anh nghe, anh đợi em ở đâu vậy?”“Ở cửa.Vân Thư cúp điện thoại, Nara gọi CÔ: “Vân Thư, thang máy đến rồi.”Vân Thư: “Tới liền.”Hai người họ chen vào thang máy.Nara: “Vân Thư, chồng cô đón cô ở đâu?”Vân Thư: “Ở cổng.”Ra khỏi thang máy, Vân Thư và Nara kéo nhau ra ngoài, Nara: “Sao không thấy chồng cô đâu vậy?”Vân Thư chỉ tay vào chiếc xe màu đen cách đó không xa: “Ở đấy.”Vân Thư vẫy tay với Nara nói: “Nara, tôi đi trước nha, mai gặp lại.”Vân Thư chạy đến ghế phụ mở cửa xe ngôi lên.Nara nhìn Vân Thư, càng xác định răng cô là người giàu có.Vân Thư vừa lên xe đã ôm Tạ Mẫn Hành kích động: “Chồng à, anh đúng là con giun đũa trong bụng em, em còn lo lăng sao tan làm sóm, anh chính là cơn mưa đúng lúc, à đâu, anh là một viên gạch, ở đâu cần thì bê đến đó.”Tạ Mẫn Hành vui vẻ thắt dây an toàn cho Vân Thư, hỏi: “Hôm nay thế nào?”Vân Thư chỉ chỉ tay nghiêm túc nói: “Em đã gặp một vài đông nghiệp, tuy An Kỳ không nói nhiêu nhưng làm việc rât chăm chỉ, Nara nhìn có vẻ tự phụ, nhưng cô ấy là người tốt, Triệu Vũ, còn có Chu Tuần, Lâm Dương nữa.”Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ, anh không khỏi âu yếm xoa đầu Vân Thư: “Đi ăn gì nào?”Hả?“Không về nhà ăn sao?”Tạ Mẫn Hành: “Về nhà ăn hơi trễ, buồi trưa em cũng chưa ăn no, chúng ta sẽ không về nhà, ăn cơm ở bên ngoài.”Vân Thư: ‘ “Em muốn ăn một bữa thịnh soạn.”Nói đến ăn uống, Vân Thư thật sự rất đói bụng, lúc này trong mắt Vân Thư đầy thịt là thịt, chính là kiểu trái tim lan tỏa.