Chương 169
Phần còn lại toàn là phụ kiện xa xỉ mà Tạ Mẫn Hành mua cho cô như giày dép, nước hoa, túi xách…Tạ Mẫn Hành tìm thấy niềm vui: Đó là tiêu tiền cho Vân Thư!Trên đường trở về, Vân Thư không cam lòng hỏi Tạ Mẫn Hành: “Sao Si không cho em mua son môi?”*Ở nhà còn nhiều, đủ xài rồi.”“Son môi đối với con gái không bao giờ là đủ cả.”Tạ Mẫn Hành nhìn chiếc xe rồi quay đậu lại liếc nhìn Vân Thư: “Màu môi vốn có của em thật đẹp, nhìn hồng hào nhàn nhạt.”Vân Thư: “Nhưng em vẫn muốn son môi.”Tạ Mẫn Hành: “Toàn là chất độc hại, sẽ không tốt cho sức khỏe của em.”“Không phải đâu, anh không muốn cho em mua thì có.”Tạ Mẫn Hành: “Mua mua, mai mua cho em.”Lúc lên núi, Vân Thư chọt nhớ ra, hỏi: “Chúng ta thực sự có một ngôi nhà mới sao?”Tạ Mẫn Hành: “Ừm, có.”“Sao anh không kể em nghe?”“Nó vẫn chưa được cải tạo, . nhưng sẽ nhanh thôi, sau hai ¡ tháng nữa chúng ta có thể chuyển đến ở.”Vân Thư: “ Cải tạo nhanh đến vậy sao, không phải làm cầu thả đó chứ?”“Em phải. biết chỉ cần có tiền, bất kể vận đề nào đều không còn là vấn đề nữa.”Vân Thư nhướng mày: “Xuống xe anh xách đô.”Về đến nhà, Tạ phu nhân bước tới hỏi: “Hai đứa con đi đâu vậy?”Vân Thư: “Mẹ, tụi con ra ngoài ăn, rồi mua săm một chút.”Tạ phu nhân: “ Lần sau nhớ gọi điện thoại vê nhà.”Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh chưa gọi điện thoại về sao?”Tạ Mẫn Hành phót lờ câu hỏi của Vân Thự, trả lời với Tạ phu nhân: “Con biết rồi, mẹ.”Trở lại phòng ngủ, Tạ Mẫn Tây bước tới: “Chị dâu, chị đã đi đâu đó?”Vân Thư: “Chị đi công việc.”Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, bài tập của chị thì sao?”Vân Thư đột nhiên nhớ tới: “Đúng vậy, mình quên mắt chuyện này.” Suýt nữa thì tự thủ tiêu bản thân.Vân Thư liếc mắt nhìn thời gian, còn một tuần nữa là đến trường, bây giờ mà chuẩn bị thì đã quá muộn, cho nên cô liều lĩnh giao chuyện cho bạn cùng phòng, không tận tay xử lý. Vân Thư đi ra ngoài gọi cho gia sư của mình đề giải thích tình hình, cô sẽ nghỉ học trong một năm.Lúc giáo viên hướng dẫn hỏi lý do, Vân Thư nói thật: Gia đình em có một khoản nợ nước ngoài, em phải trả.Quan hệ giữa giáo viên hướng dẫn và Vân Thư rât tốt, người đó là một trong sô ít giáo viên biệt đến gia đình của Vân Thư, ngạc nhiên: “Những chẳng phải nhà họ Vân khá giả sao?”“Chỉ là do em vay tiền nên mới khá giả.”