Chương 174
Cao Duy Duy đang mặc đồ ngủ, quay sang phía Bạch Phàm: “Chúng ta nói chuyện được không?”Bạch Phàm trao cho Cao Duy Duy một nụ cười quyên rũ, nhưng Cao Duy Duy chỉ cảm thấy buôn nôn.Cao Duy Duy đứng dậy, ngồi trên ghế SÔ pha: “Anh muốn gì?”“Em biết mà.” Bạch Phàm ngồi xuống ghê sô pha.Cao Duy Duy: “Tôi đã trao nó cho anh.”Bạch Phàm đặt chai nước xuống: “Sao đủ?”Cao Duy Duy tức giận: “Chúng ta đều là nhân vật có tiếng tăm. Nếu tôi kiện anh, anh nghĩ mình có cơ hội trở lại màn ảnh rộng không?”Bạch Phàm cười to: “Duy Duy, tôi không thê quay lại màn Enh rộng, em thì được sao? Cho dù có thể, em còn có thề ngắng đầu làm người sao?Còn bạn trai của em còn cần đến em sao? Lần đầu tiên của em…” Nói xong, anh ta liếc nhìn Cao Duy Duy đây ân ý.Cao Duy Duy siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.“Cho nên anh còn muốn làm gì?”Bạch Phàm làm nũng nhìn Cao Duy Duy, ngón trỏ không ngừng xoa xoa môi dưới: “Bí mật? Suy nghĩ thử xem?”“Không nghĩ còn hơn.”Bạch Phàm xua tay: “Vậy thì chịu rồi.”Nửa đêm, Vân Thư khát nước, dậy đi lây nước uông.Đi ngang qua phòng Tạ Mẫn Tây, đèn vẫn sáng.Vì vậy, cô gõ cửa bước vào: “Tạ Mẫn Tây, em đang làm gì vậy?”“Làm bài tập, chị dâu. Ba ngày nữa tựu trường nôi.”“Chuyện học hành nói thế nào rồi?”Tạ Mẫn Tây: “Người ta tính có thể chuyên trở lại vào năm thứ ba trung học.”Vân Thư: “Chị không thệ giúp em, anh trai và ba của em đều muốn em chịu phạt, xin lỗi Mẫn Tây.”Tạ Mẫn Tây: “Không sao, chị dâu. Chị đi lấy nước sao? Lây giùm cho em một ly nha.”Vân Thư xuống lầu lầy hai ly nước rồi quay lại phòng của Tạ Mẫn Tây.Tạ Mẫn Tây vẫn còn rất nhiều bài tập vê nhà, Vân Thư trông có vẻ đau lòng: “Mẫn Tây, đưa chị bài tập những môn sở trường của em, chị việt cho.”Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.Tạ Mẫn Tây vui vẻ ôm lấy Vân Thư: “Em biết chị dâu là thân với em nhát.”Vân Thư nói: “Nhanh lên.”Tối hôm đó, cả hai điên cuồng làm bài tập.Rạng sáng, Tạ Mẫn Hành đã dậy.sớm, hôm nay lại không có người ở bên giường.Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành ôm nhiều lần trong âm thầm, bản thân cô cũng không ngang bướng, vừa năm trên giường đã ngủ, Tạ Mẫn Hành hài lòng, Sáng nay không có người, trên sô pha cũng không có người?