Chương 189
Có cô vợ nào suốt ngày bị chồng mình mê hoặc đến ngây ngôc không, ngoại trừ cặp vợ chồng này thì đúng là không có ai.Tạ Mẫn Hành rát hài lòng, giả vờ cũng phải giả vờ đến cùng, Vân Thư mơ màng một lúc thì lấy lại tinh thần, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, câm áo quân đi xuông lâu tăm rửa.Nhà họ Trạch, sau khi ông Tạ trở về thì thấy trong nhà không có bọn trẻ, chỉ có Tạ phu nhân đang ngồi cắm hoa.Ông Tạ: “Bọn trẻ đâu rồi?”Tạ phu nhân: “Đêm nay Tạ Mẫn Hành và Vân Thư ở nhà ngoại, không trở VỀ.Ông Tạ điềm nhiên gật đầu.“Ăn cơm chưa?” Tạ phu nhân hỏi.Ông Tạ: “Rồi.”Ông ấy đã ăn bữa tối, một mình Tạ phu nhân lại không có khẩu vị nên đi căm hoa.Rõ ràng vợ chồng là người có quan hệ thân mật nhất thế giới, mà hai người họ chỉ nói chuyện khi có bọn trẻ, lúc không có ai chỉ như người lạ qua đường hỏi thăm mây câu.Phòng sách, ông Tạ nhận một cuộc điện thoại.“Lúc nào thì anh qua đây?”Ông Tạ: “Anh đang ở nhà. Có việc gì sao?”*Ừm, nhớ anh rồi, hôm nay qua đây với em được không?”Ông Tạ: “Muộn chút anh sẽ qua.”“Được. Em đợi anh.”Ông Tạ cúp điện thoại, cảm \ thầy ở nhà cũng ngại ngùng nên câm lây áo khoác vùa cỏi ra, đi xuống lầu.Người giúp việc bưng bữa tối ra: “Thưa ngài, có thê dùng bữa chưa?”Ông Tạ: “Tôi ăn rồi. Phu nhân đâu?”Sau khi về nước nhà họ Tạ mới thuê người giúp việc, nên họ vốn không biệt gì về việc của nhà họ Tạ giỗng Vân Thư.“Phu nhân đến lều hoa rồi. Ngài đi đâu vậy? Có cần nói với phu nhân không?”Ông Tạ: “Không cần. Mọi người ăn trước đi.”“Bọn tôi đã ăn rồi, đây là chuẩn bị cho ngài và phu nhân.”Ông Tạ gài nút áo lại hỏi: “Phu nhân chưa ăn sao?”Người giúp việc lắc đầu: “Chưa, luôn đợi ngài.”Ông Tạ dừng động tác gài nút lại, trong lòng rung động.Người giúp việc đích thân lui xuộng, ông ây nhìn vệ phương hướng lêu hoa, sau đó dặn dò người giúp việc: “Làm nóng lại thức ăn đi, đợi phu nhân ra rồi múc ra.”Còn bản thân ông ấy lại ngồi trong xe, khỏi động xe chuẩn bị xuông núi.Tử Kinh Sơn bây giờ là ban đêm, đèn sao trên núi lâp lánh.Giống như ánh sáng của ngôi nhà, mà đây mới chính là nhà.