Chương 191
“Bà cũng rất tinh tế.” Ông, Tạ đứng bên cạnh Tạ phu nhân, “đây lưng Tạ phu nhân ra ngoài: “Đi ăn cơm trước, ăn cơm xong rôi tinh tế.”“Không phải, tôi cảm thây hai đứa nó nói rất có đạo lý, trước khi giảm cân là táo, sau khi giảm cân sẽ biến thành trân châu, trực quan kém rất nhiều.”“Có người thích ăn táo.”Tạ phu nhân bị ông Tạ đầy ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc đã bưng thức ăn vào.Tạ phụ nhân từ bỏ ý định: “Ông có biết giảm cân tương đương với phẫu thuật thâm mỹ không.”“Phẫu thuật thầm mỹ đâu dễ dàng như vậy, nêu phẫu thuật thẳm Ôn thật sự dễ dàng thì còn cần làm gì nữa.”Trong lúc nói chuyện Tạ phu nhân đã ngồi trên ghé, nhìn thức ăn nóng hồi trước mặt, lại nhìn người đàn ông đối diện, trái tim nghẹn ngào nói: “Đàn ông không hiểu.”“Bà là phụ nữ, bà hiểu là được.” Ông Tạ đặt đũa xong: “Được rôi, mau ăn đi. Tôi đi vào tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn.”Ông Tạ nói xong bắt đầu cởi nút áo.Tạ phu nhân vốn đói bụng, cầm đũa bắt đầu ăn bữa tối hôm nay.Sáng sớm, Vân Thư thoải mái lăn lộn trên giường, lúc này mới ý thức được bên giường không có ai.Vân Thư đã quen với việc này.Nếu buổi sáng rời giường còn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành thì cô mới bất ngờ.Bà Vân gõ cửa: “Con mau dậy đi, ba và Mẫn Hành đều ở dưới lầu chờ con đó.”“ii?Vân Thư duỗi chân đá văng chăn ra, duỗi thất lưng nhảy xuống từ trên giường.Mười phút sau, người xuất hiện trong phòng khách.Ông Vân: “Dô, xem như đã tỉnh rồi.”Vân Thư: “Ba, con dậy đủ sớm, bây giò vẫn chưa đến tám giờ.”Ông Vân cười nói: “Sáng sớm Mẫn Hành đã chạy bộ với ba, chưa đến sáu giờ mẹ con đã tỉnh dậy, con còn sớm sao? Nói ra có mắt mặt không đó”Vân Thư cũng không khách sáo: “Mát mặt gì chứ, hơn nữa đều là người một nhà, mắt mặt cũng chỉ có người một nhà chúng ta biệt.”Sau đó cô nhìn xung quanh một vòng: “Hả? Cơm đâu, ăn gì vậy?”Bà Vân bước ra khỏi nhà bếp: “Được rôi, hai ba con im lặng một lÚê đi, đã đến lúc ăn cơm rôi.“Wow, mẹ đích thân xuống bếp.” Vân Thư chạy tới dán lên người bài Vân: “Me ơi, con yêu mẹ rất nhiều, hôm nay có cháo thịt nạc trứng gà mà con yêu thích không?”Bà Vân lắc đầu: “Buổi sáng đừng ăn mặn, cháo gạo trắng và vài đĩa rau là được.”Vân Thư hơi mất mát: “Được rồi.”Nhưng chỉ trong chốc lát, Vân Thư lại ầm ï: Mẹ, hôm qua hai người ngủ thế nào? Có quen không?”Bà Vân: “Nhà đã ở máy chục năm, chắc chắn là quen rôi, đêm qua ba với mẹ con ngủ chung một cái gôi nữa đó.”“Vậy thì được.”