Chương 245
Mộng Kỳ vừa ngồi trên ghé sô pha, Bạch Phàm đứng thẳng dây: “Tôi đi đây, nêu cô còn ở đây nhất định phải ăn mặc chỉnh tè.”Bạch Phàm lái xe tới dưới nhà Cao Duy Duy ở, thây bãi đậu xe đây phóng viên, anh ta không còn cách nào khác, đành rời đi trước.Những bức ảnh không đứng đắn của Cao Duy Duy bị tung lên mạng đến năm giờ sáng, đột nhiên, tất cả ảnh mọi người lưu lại đều bị xoá, thậm chí có nhiêu người vừa ngủ dậy chưa thấy ảnh, ảnh được gửi vào nhóm chạt cũng bị gỡ, ảnh của blogger gốc “Tiểu Nhị thích tám chuyện” cũng chuyền sang màu xám.Tạ Mẫn Hành trả lời điện thoại ở khu, vườn sau nhà anh: “Đã xử lý xong hết chưa?”“Cậu chủ, xóa hết rồi.”Tạ Mẫn Hành: “Bảo vệ cho tót.”“Vâng.”Cao Duy Duy đang ngôi bên cửa sô, nhìn dòng xe cộ tập nập dưới nhà, thầm nghĩ, hay là nhảy xuông dưới?Kết thúc tất cả.Quản lý gọi cho Cao Duy Duy với vẻ kích động: “Duy Duy, ảnh bị xóa rồi, ảnh cũng biến mắt rồi.”Cao Duy Duy không nói tiếng nào, cúp điện thoại thì thấy trên VWeibo không còn ảnh, Baidu cũng không, web news đều không có ảnh, thậm chí ảnh mà cô ta lưu lại cũng thành màu xám.Cô ta yếu ớt đặt điện thoại xuống: “Hựt”Bạch Phàm thấy ảnh bị gỡ hết, anh ta thở phào.Mộng Kỳ mặc quần áo của mình, xuất hiện phía sau Bạch Phàm.Bạch Phàm đứng dậy nói: “Cô đi đỉ, Cao Duy Duy đã nhận hình phạt mà cô ta đáng phải chịu, Mộng Kỳ, về nhà đi.Mộng Kỳ lắc đầu bước lên trước ôm eo Bạch Phàm nói: “Em không muôn rời đi, em không muốn rời xa anh.”Bạch Phàm kéo tay cô ta ra nói: “Mộng Kỳ, đừng quá đáng.”Bạch Phàm biết Mộng Kỳ sẽ không rời khỏi nhà mình, vì vậy Bạch Phàm dứt khoát rời đi.Bạch Phàm ngồi trong xe châm điều thuốc, nhưng anh ta không hút, cứ để nó cháy.Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Cao Duy Duy, anh ta đã lên kế hoạch từ trước, anh ta vẫn nhớ khi xem những ảnh Mộng Kỳ bị một ông già ghê tởm xâm hại, bị uy hiệp, Bạch Phàm phát điên hỏi Mộng Kỳ là ai.Khi đó, nữ thần của anh ta cũng là Cao Duy Duy, mọi người trong showbiz đều biết Cao Duy Duy đã có bạn trai, nhưng anh ta không biết đó là ai.“Là nữ thần của các người, cao cao tại thương không hề cứu em, là cô ta hại em. ” Mộng Kỳ khóc lóc với anh ta.“Em là nghệ sỹ tuyên mười tám, em làm gì có cơ hội quen biết người có tiền hầu rượu họ, là cô ta dân em đi.Em không biết đồ uống của mình đã bị đánh thuốc mê. Em bị đưa đi, xin cô ta giúp đỡ, cô ta lại đẩy em vào người đàn ông đó, em không bằng lòng, em bị hãm hại. Em muôn yên tĩnh làm việc vặt trong đoàn làm phim, mỗi ngày được gặp anh em đều rất vui, em không muôn nồi ¡ tiếng thành ngôi sao, em không muôn, em không muốn nồi tiếng nhờ vào cơ thế!”Những lời nói của Mộng Kỳ luôn bám theo anh ta, suốt thời gian đó, Mộng Kỳ được anh ta dẫn dất.