Chương 7
Nụ cười của Tạ Mẫn Hành càng lớn, anh che chén trà bên miệng, thôi sóng gợn bề mặt, khẽ nhấp một ngụm: Không tồi, rất thơm, nhưng nguội rôi thì không dễ uống đâu.”Giờ phút này, ông nội Tạ hơi bất mãn với đứa cháu dâu này: “Tiểu Thư, con không thấy sao?”Vân Thư nhìn thẳng vào mắt ông nội Tạ, trong giọng nói lộ ra vẻ trâm ôn: “Ống nội, con không thầy. Nhưng mấy người lại không tin.”Tạ phu nhân thầy thái độ này của Vân Thư, cũng không muốn uống chén trà này của con dâu nữa, đứng dậy lập tức rời đi.Ông Tạ nhìn Tạ Mẫn Hành thật sâu rôi cũng đi theo.Vân Thư thấy mọi người đều không tin cô, cho nên cô càng ra sức giải thích: “Chẳng phải hoa viên có camera sao, có thê xem camera.”Không ai đề ý đến cô, ông nội Tạ cũng được quản gia đỡ vào phòng của mình.Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành, vẫn muốn giải thích: “Em…” Đột nhiên Vân Thư câm miệng, cô nhìnxung quanh, chỉ còn lại Tạ Mẫn Hành, chắc tiên anh cũng không tin mình. Vân Thư phát hiện giờ phút này đã không cân phải giải thích gì nữa, mọi người đều đã đi rồi, cô nhìn chỗ trông trước mắt, mọi người đều không tin cô, đều đang trách cô, Vân Thư chậm rãi lùi về phía sau, cô trừng mắt nhìn đám người giúp việc đang cúi đầu, trong mặt không có tiền đỏ, tích tụ nước mắt, không đối mặt với họ mà xoay người rời đi.Nhìn bóng lưng Vân Thư rời đi, trong lòng Tạ Mẫn Hành hiện lên tia không đành lòng, cô gả vào nhà họ Tạ cô độc không nơi nương tựa, mình không phải. quân tử nhưng chưa từng làm chuyện tiêu nhân, hôm nay… CÓ lẽ anh là người thân nhất của. Vân Thư ở nhà họ Tạ, nghĩ vậy, nỗi khổ trong lòng Tạ Mẫn Hành lan tràn đến ngực.Không thể thương hại cô, Tạ Mẫn Hành chỉ mêm lòng một chút, anh nghĩ đến mục đích của mình, ánh mắt nhìn chỗ ông Tạ vừa ngôi, nội tâm mềm mại của anh lần nữa cường ngạnh.Vân Thư đã đi mất bóng, Tạ Mẫn Hành bình tĩnh lại khác thường, xem xong một vở kịch hay, một ngụm uống trà xanh: “Trà ngon như Vậy, cũng không thể lãng phí được.” Tâm trạng anh rất tốt, đi thăng đến phòng camera giám sát dặn dò: “Xóa video giám sát từ sáu giờ sáng nay đến giờ Giả Mới sáng sớm Vân Thư đã gặp phải chuyện như vậy, nhưng cô rất bướng bỉnh không chịu cúi đâu.Sáng sớm, mọi người vẫn chưa ăn.Cho đến giờ ăn trưa, mọi người im lặng không. nói gì trên bàn ăn, Tạ phu nhân thây ông nội Tạ có mặt, nên nhẫn nhịn xuất hiện trên bàn ăn.Mọi người đều biết sự tức giận của Tạ phu nhân. Ông nội Tạ ra lệnh cho Vân Thư: “Vân Thư, xin lỗi mẹ con GÌ”Vân Thư bật mưu quyết không cúi đầu: “Ông nội, con không sai. Người giúp việc đã nói dối.”Ông nội Tạ nghe thấy Vân Thư ngỗ nghi mình, sắc mặt không nhịn được, ông ấy càng thêm cường ngạnh ra lệnh cho Vân Thư: “Vân Thư, nhất định phải xin lỗi mẹ con.”Vân Thư cứng đầu: “Không xin lỗi.”Đã máy chục năm không có ai phản bác ông nội Tạ như vậy, trước giờ ông ây nói gì thì là vậy, chưa có ai ngõ nghịch ông ây, hôm nay Vân Thư lại hết lần này đến lần khác khiêu khích ông ây, lập tức khiến ông ấy ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ bừng.Vân Thư thấy vậy, đứng dậy muốn đi xem ông nội làm sao, ông Tạ và quản gia đồng thời tiễn lên giúp ông nội Tạ thuận khí, Vân Thư thây vậy lập tức đứng tại chỗ cần thận hỏi: “Ông nội, ông sao vậy?”