Chương 15: 15: Lọ Lem Xuất Chiêu
Bộ đồ mà Tống Đa Đa đưa cho cô là mẫu mới hót nhất thời điểm hiện tại.Đây là một chiếc váy màu đỏ thẫm được gắn kim sa sáng lấp lánh.Phần trên được tạo hình theo kiểu áo yếm ngày xưa.Hứa Hân Hoan mặc bộ váy này vừa tôn lên vẻ kiều diễm với thân hình đẹp mê người, chỗ lồi chỗ lõm không chê vào đâu được.Thời tiết bây giờ đã vào đông nên cô khoác thêm một chiếc khăn lông vũ màu trắng tuyết cho ấm áp.Tóc của cô được búi lên một cách tùy ý, Mấy vật trang sức rườm rà như vòng cổ , lắc tay, lắc chân, nhẫn được cô trực tiếp bỏ qua mà chỉ đeo một đôi bông tai hình hoa mai màu trắng bạch kim được tô điểm bằng một vài viên kim cương nhỏ để tăng độ lấp lánh.Khi cô đến biệt thự chính cũng đã là sáu rưỡi.Hàn Vân Phong mặt đen sì ngồi ở ghế sô pha chờ cô.Đây là lần đầu tiên hắn phải chờ người khác, mà còn chờ tận 30 phút.Nếu không phải vì hôm nay có mục đích thì hắn ta đã không nhẫn nhịn đến thế.Hôm nay hắn muốn dương oai diễu võ trước mặt cô, cho cô nhìn thấy hắn là ai.Cho dù cô có ai làm hậu thuẫn đi chăng nữa thì trước mặt anh cũng chỉ là con kiến mà thôi.Anh có thể đè bẹp bất cứ lúc nào.Nghĩ đến việc có thể làm cho Hứa Hân Hoan tức giận, khóe môi anh cong cong lên một nụ cười mà chính bản thân anh cũng khôn nhận raHàn Vân Phong thấy cô đã đến thì trực tiếp đi ra xe ngồi.Hắn chân dài đi nhanh làm cô suýt phải vắt chân lên cổ mà chạy theo hắn.Tài xế lái xe đưa hai người đến khách sạn King - khách sạn lớn nhất của Thanh Thành.Hôm nay tiệc của hắn được tổ chức ở đại sảnh của khách sạn.Hàn Vân Phong đi thẳng vào trong, vừa vào cửa đã có người đến chào hỏi hắn.Cô bước vào sau, quan sát khắp một lượt.Hôm nay là tiệc lập Đông ( mỗi năm Thanh Thành có bốn ngày nghỉ lễ theo mùa lần lượt là lập Xuân, lập Hạ, lập Thu và lập Đông , theo tục lệ từ ngàn năm nay, đây là thời điểm để anh em bạn bè tụ hội )Buổi tiệc này đa phần là giới thượng lưu trong xã hội, còn có những nhân tài thuộc nhiều lĩnh vực như y học , công nghệ, nghệ thuật, ....!cũng tham dự.Nhiều nhân viên ưu tú và cả quản lý trong tập đoàn Hàn thị cũng có mặt.Cô còn nhìn thấy mấy đại ca trong Long bang đang ngồi một góc uống rượu.Hàn Vân Phong đi đằng trước xã giao,không giới thiệu một lời nào về cô cả.Hứa Hân Hoan thì cứ phải lẽo đẽo theo hắn như một cái đuôi khiến cô không thoải mái chút nào.Nhìn cứ như kiểu cô phải bám víu vào hắn, là người hầu của hắn.Nhưng mà Hứa Hân Hoan cô đâu có phải vậy, cô tới đây đâu phải làm người hầu cho hắn ta chứ, cô nhìn xung quanh.Thấy ở bàn bên cạnh quầy rượu có một cô gái đang trêu trọc mấy chành trai bên cạnh, Hứa Hân Hoan tiến tới.Mặc kệ Hàn Vân PhongCô gái đó là Tử Linh- người bạn thân nhất của cô.Hứa Hân Hoan khoanh tay đứng trước mặt Tử Linh đang cười ngất ngây không biết trời đất là gì.Tử Linh là một cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng tính tình khá mạnh mẽ, cô được rất nhiều phú nhị đại theo đuổiTử Linh nhìn thấy cô thì chạy đến ôm chầm lấy cô. Hân Hoan à, tớ nhớ cậu chết mất....Đi, chúng mình qua bên này nói chuyệnVậy là hai cô gái tìm một góc yên tĩnh ngồi tâm sự.Có thể nói Tử Linh với cô là bạn thân từ nhỏ.Năm đó Tử Linh là trẻ mồ côi, còn cô là con nuôi lại tỏ vẻ nhút nhát nên toàn bị bạn trong lớp bắt nạt.Chính là Tiểu Linh đã đánh nhau với người ta vỡ đầu chảy máu để bảo vệ cô.Lâu dần hai người trở thành bạn thân, thân phận thật sự của cô ngoài quản gia cũng chỉ có Tiểu Linh biết.Thấy Tiểu Linh có tài năng về y học, cô đã đầu tư cho Tiểu Linh theo đuổi giấc mơ học y, ngoài ra cô còn cho Tiểu Linh một bệnh viện.Ban đầu Tiểu Linh còn cố chấp không nhận, vì đây là bệnh viện lớn nhất thành phố- Bệnh viện quốc tế Mary.nên cô chỉ đành làm nhà đầu tư ở phía sau còn Tiểu Linh là viện trưởng điều hành bệnh viện.Hai cô nàng ngồi một góc chuyện trò vui vẻ không để ý đến Tống Đa Đa đang tới gần, cô ta cùng một đám nhân viên nữ đến ngồi vào bàn bên cạnh.Tống Đa Đa nói chuyện với đám nhân viên kia nhưng thực ra là đang nói mỉa mai cô. Trắng thì không thể nào là đen, mà đã đen thì chả bao giờ thành trắng được cả.Cũng có những người biết bản thân mình là quạ đen người người ghét bỏ mà còn cố tình khoác áo phượng hoàng lên.Cho dù khoác lên được áo phượng hoàng thì quạ vẫn cứ là quạ mà thôi.Máu nóng của Tiểu Linh đã dâng lên đến đỉnh đầu nhưng cô nhận được một ánh nhìn trấn an từ Hứa Hân Hoan nên không nói gì.Nghe Tống Đa Đa nói, mấy người nhân viên nữ miệng năm miệng mười phụ họa theo. Phải, phải, chị Đa Đa nói đúng.Ở công ty ai mà không biết chị là người được Hàn tổng xem trọng cơ chứ.Tương lai không xa còn được làm Hàn thiếu phu nhân cũng không biết chừng.Đến lúc đó chị đừng bỏ rơi bọn em đấy nhé ! Các em nói vậy không đúng rồi !Hàn thiếu phu nhân đang ngồi kia kìaTống Đa Đa hất cằm nhìn về phía Hứa Hân HoanMọi người tiếp lời Cái cô gái kia làm sao xứng với Hàn tổng chứ, cô ta đến xách dép cho chị Đa Đa cũng không xứng nữa kìaHứa Hân Hoan nhàn nhạt đáp một câu Mình là cú mèo vừa hôi vừa xấu lại cứ ảo tưởng là phượng hoàng, thật nực cườiHai người phụ nữ lời qua tiếng lại khiến không ít người chú ý đến.Tống Đa Đa đã tức giận đến đỏ mặt, trừng mắt với Hứa Hân Hoan.còn Hứa Hân Hoan thì vẫn điềm nhiên như không phải việc của mình.Nhân cơ hội có sân khấu, cô ta bước đến thách thức cô. Nói không cũng chả có tác dụng gì, ở đây có cây dương cầm, mỗi người đàn một bản.Ai là hàng thật ai là hành fake thì sẽ biết liền thôi. Được! Nhưng ai sẽ làm giám khảo đây.?Hứa Hân Hoan vừa dứt lời liền có một người đàn ông tự xưng là Tô Nhạc- một giảng viên nổi tiếng ở đại học Thanh Thành.Khi Tô Nhạc liếc nhìn Tống Đa Đa đã bị cô nhìn thấy, thì ra hai người họ là cùng một bọn..