Chương 127: Loại cực kỳ thích đấy
Đứa bé còn quá nhỏ.
Xem ra, ngày mai nhất định phải làm xong chuyện tìm một bảo mẫu cho Chúc Hứa.
"Tôi gọi xe taxi trên app là được rồi. Bây giờ xe taxi đã có thể vào khu biệt thự."
"Mẹ, có phải là mẹ sắp xếp không?" Tô Nhược Hân mới vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã nhìn về phía Lục Diễm Chi.
Anh đã chỉ thị cấm xe taxi vào khu biệt thự, cho nên không phải anh thì chỉ có thể là Lục Diễm Chi hủy bỏ chuyện này.
Bởi vì bên quản lý bất động sản xem anh và Lục Diễm Chi là người một nhà.
Lục Diễm Chi yêu cầu hủy bỏ, quản lý bất động sản chắc chắn sẽ cho rằng anh cũng đồng ý.
Dù sao, bọn họ là mẹ con.
"Thiên Tường, dạo này con rất không bình thường, như vậy không tốt."
Hạ Thiên Tường nhất thời khiếp sợ, không hỏi tiếp nữa, chỉ đuổi theo Tô Nhược Hân: “Chuyện của Cảnh Chu giao cho mẹ xử lý. Con đưa Tô Nhược Hân về."
"Con đứng lại, nói xong chuyện tối nay đã. Cứ bảo Phương Tấn đưa Tô Nhược Hân về là được rồi."
Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Lục Diễm Chi, lại liếc nhìn Cảnh Chu đang quỳ dưới đất. Thật ra anh còn rất nhiều chuyện chưa điều tra rõ, vì vậy lại liếc nhìn Tô Nhược Hân: “Để tôi bảo Phương Tấn đưa em về. Bằng không, em đừng mong bước ra khỏi cái cửa này."
Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn anh: “Được rồi, vậy anh bảo Phương Tấn tới nhanh đi. Tôi đang vội về."
Cô thật sự sốt ruột, không yên tâm để Chúc Hứa ở một mình trong căn hộ, cho nên nghĩ lại vẫn tiếp nhận lòng tốt của Hạ Thiên Tường đấy.
"Được."
Tô Nhược Hân ra ngoài, mới đi được mấy bước trong vườn đã nhìn thấy Phương Tấn.
"Cô Tô, tôi đi lái xe qua. Cô ở đây chờ tôi một lát." Phương Tấn liếc nhìn Tô Nhược Hân.
Lúc này, Cảnh Chu ở trong phòng khách, chỉ cần tra hỏi thêm sẽ có rất nhiều sự thật bị lộ ra. Anh ta ở đó cũng có thể giúp đỡ được phần nào.
Nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường đang tập trung điều tra chuyện tai nạn giao thông và chuyện mật báo với Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân vừa xuất hiện thì mọi chuyện chỉ là thứ yếu.
Cậu Hạ đúng là trầm luân rồi.
Giống như Chủ tịch hội đồng quản trị Lục vừa cảnh cáo, dạo này cậu Hạ rất không bình thường.
Như vậy không tốt.
Như vậy sẽ hại Tô Nhược Hân.
Anh ta nói xong lại liếc nhìn Tô Nhược Hân.
Chiếc McLaren GT được khởi động.
Phương Tấn không hỏi Tô Nhược Hân, đã lái xe thẳng về phía trường trung học Khải Mỹ.
Căn hộ nằm đối diện cổng phía bắc của trường trung học Khải Mỹ.
Chỉ cách một con đường.
Đi trường trung học Khải Mỹ lại tương đương với đưa Tô Nhược Hân quay về căn hộ.
Anh ta đích thân mua căn hộ đó nên biết.
"Phương Tấn, cậu Hạ thích tôi sao?" Từ khi Tô Nhược Hân lên xe, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt.
Không biết vì sao, trong đầu cô lúc thì hiện ra sofa bọc vải và bàn trà mới đổi trong phòng khách của nhà họ Hạ, lúc thì vang lên tiếng Dương Mỹ Lan nhắc nhở cô.
Lẽ nào Hạ Thiên Tường thật sự thích mình?
Chiếc McLaren GT lập tức lảo đảo, khi sắp tông phải bồn hoa bên đường, Phương Tấn mới đánh mạnh vô lăng, khiến xe chạy ổn định lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vấn đề này của Tô Nhược Hân làm anh ta khiếp sợ.
Nếu Tô Nhược Hân hỏi anh ta trước tối nay, anh ta sẽ không hề do dự mà nói cho cô biết Hạ Thiên Tường thích cô.
Còn là loại cực kỳ thích đấy.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Hạ Thiên Tường để ý người nào như vậy.
Để ý tới mức chuyện gì cũng quản, cũng muốn cố gắng sắp xếp cho Tô Nhược Hân.
Sắp xếp xong còn không để cô phải chịu bất kỳ áp lực nào.
Nói ví dụ như biết điều kiện phòng ký túc của cô không tốt, anh cải tạo luôn tất cả phòng ký túc của trường trung học Khải Mỹ.
Mục đích là không muốn Tô Nhược Hân chịu áp lực, không muốn cô nghĩ này nghĩ nọ.
Biết thức ăn của trường trung học Khải Mỹ không ngon, Hạ Thiên Tường mua luôn nhà ăn trong trường trung học Khải Mỹ, còn cả Trần Ký nữa, đều mua hết.
Tô Nhược Hân chắc chắn còn không biết, nguyên liệu nấu ăn trong nhà ăn của trường trung học Khải Mỹ và Trần Ký đều là hữu cơ.
Cũng chính là rau xanh không độc hại.
Chỉ vì anh không muốn Tô Nhược Hân ăn những nguyên liệu nấu ăn có chứa phân bón hóa học.
Còn cả căn hộ mà Tô Nhược Hân sắp tới nữa.
Hạ Thiên Tường làm rất nhiều chuyện cho Tô Nhược Hân, có tính cũng không thể tính hết được.
Có thể nói, dạo này Hạ Thiên Tường thật sự rất không bình thường.
Anh ta không mù, Lục Diễm Chi cũng không mù.
Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân, loại rất rất thích đấy.
Nhưng cho dù bây giờ anh ta biết, hơn nữa Tô Nhược Hân cũng đã hỏi, anh ta cũng không dám thừa nhận hộ Hạ Thiên Tường.
Chỉ vì câu nhắc nhở vừa rồi của Lục Diễm Chi.
Hạ Thiên Tường không bình thường với Tô Nhược Hân, rất có thể sẽ khiến Tô Nhược Hân gặp họa sát thân.
Tô Nhược Hân chắc chắn còn không biết, Hạ Thiên Tường vẫn không phản bác tin đồn về mối quan hệ giữa anh và Tô Thanh Hà ở bên ngoài, không phải vì anh có tình cảm với cô ta. Ngược lại, cho dù cô ta là chị ruột của Tô Nhược Hân nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cực kỳ chán ghét.
Sở dĩ anh giữ Tô Thanh Hà lại, chỉ vì một nguyên nhân, đó là để Tô Nhược Hân được an toàn.
Đây là một thủ thuật che mắt, làm người ta tưởng sau này anh sẽ cưới Tô Thanh Hà mà không phải Tô Nhược Hân, như vậy cô sẽ tương đối an toàn hơn.
Vừa nãy, Lục Diễm Chi nhắc nhở Hạ Thiên Tường, chắc hẳn anh sẽ tạm thời không nói ra chuyện thích Tô Nhược Hân.
Cho nên, anh ta cũng không thể nói.
Biết cũng không thể nói.
"Tôi... Tôi không biết. Tôi thật sự không biết về chuyện riêng của cậu Hạ."
Anh ta không nói Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân, cũng không nói Hạ Thiên Tường không thích Tô Nhược Hân.
Dù sao chuyện của ông chủ, vẫn để anh tự xử lý đi.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói vậy là tôi hiểu rồi. Tôi đã nói mà, người có thân phận như anh ấy làm sao có thể thích người mặc kệ gia thế hay gì khác đều không xứng như tôi chứ! Thật sự không có khả năng."
Tô Nhược Hân nói xong còn vỗ nhẹ vào ngực, lộ ra dáng vẻ như trút được gánh nặng.
Nhưng lúc thật sự nói ra câu này, không hiểu sao cô lại cảm thấy mất mát.
Phương Tấn nhíu mày nhìn Tô Nhược Hân trong gương chiếu hậu, bỗng nhiên nghĩ mình không nói như vậy, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của Tô Nhược Hân với Hạ Thiên Tường chứ?
Nhưng… anh ta thật sự không quản được.
Đến rồi.
Tô Nhược Hân xuống xe, nhìn Phương Tấn lái xe đi giống như đang nhìn Hạ Thiên Tường rời đi vậy.
Cho đến khi chiếc xe McLaren GT hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tô Nhược Hân mới lên tầng, đi vào căn hộ.
Chúc Hứa còn đang ngủ. Cậu bé thật ra rất bớt lo, là loại gần như không cần phải quản. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ nhưng đã có thể tự chăm sóc cho mình.
Thậm chí còn có thể tự tắm nữa. Đứa nhỏ này thật sự là cần tự lập bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng rõ ràng cậu bé mới bốn tuổi.
Cô nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng.
Trẻ con nhà nghèo sớm quản lý việc nhà, chính là chỉ những đứa trẻ giống như Chúc Hứa.
Bởi vì chưa từng chơi món đồ chơi nào, Hạ Thiên Tường đã lấy lòng cậu bé rất dễ dàng.
Tô Nhược Hân quay vào phòng của mình, không biết có phải vì giày vò cả đêm hay không mà lại mất ngủ.
Mãi tới gần sáng, cô mới ngủ được.
Năm giờ, đồng hồ báo thức của Tô Nhược Hân lại đổ chuông.
Cô là học sinh lớp mười hai, phải dậy sớm đọc bài.
Tranh thủ thêm vài giây, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô muốn thi vào một trường tốt mà mình thích, tốt nhất là đúng chuyên ngành và trường học mà cô mong muốn.
Còn có một nguyên nhân khác khiến cô dậy sớm như vậy, cô phải làm bữa sáng cho Chúc Hứa.
Cô không thể để cậu bé bị đói bụng được.
Kết quả, Tô Nhược Hân vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp thì lập tức đờ người, cũng hoảng rồi: “Ai?"
Cửa phòng bếp đang đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn, mơ hồ hiện ra bóng người trong đó...
Xem ra, ngày mai nhất định phải làm xong chuyện tìm một bảo mẫu cho Chúc Hứa.
"Tôi gọi xe taxi trên app là được rồi. Bây giờ xe taxi đã có thể vào khu biệt thự."
"Mẹ, có phải là mẹ sắp xếp không?" Tô Nhược Hân mới vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã nhìn về phía Lục Diễm Chi.
Anh đã chỉ thị cấm xe taxi vào khu biệt thự, cho nên không phải anh thì chỉ có thể là Lục Diễm Chi hủy bỏ chuyện này.
Bởi vì bên quản lý bất động sản xem anh và Lục Diễm Chi là người một nhà.
Lục Diễm Chi yêu cầu hủy bỏ, quản lý bất động sản chắc chắn sẽ cho rằng anh cũng đồng ý.
Dù sao, bọn họ là mẹ con.
"Thiên Tường, dạo này con rất không bình thường, như vậy không tốt."
Hạ Thiên Tường nhất thời khiếp sợ, không hỏi tiếp nữa, chỉ đuổi theo Tô Nhược Hân: “Chuyện của Cảnh Chu giao cho mẹ xử lý. Con đưa Tô Nhược Hân về."
"Con đứng lại, nói xong chuyện tối nay đã. Cứ bảo Phương Tấn đưa Tô Nhược Hân về là được rồi."
Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Lục Diễm Chi, lại liếc nhìn Cảnh Chu đang quỳ dưới đất. Thật ra anh còn rất nhiều chuyện chưa điều tra rõ, vì vậy lại liếc nhìn Tô Nhược Hân: “Để tôi bảo Phương Tấn đưa em về. Bằng không, em đừng mong bước ra khỏi cái cửa này."
Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn anh: “Được rồi, vậy anh bảo Phương Tấn tới nhanh đi. Tôi đang vội về."
Cô thật sự sốt ruột, không yên tâm để Chúc Hứa ở một mình trong căn hộ, cho nên nghĩ lại vẫn tiếp nhận lòng tốt của Hạ Thiên Tường đấy.
"Được."
Tô Nhược Hân ra ngoài, mới đi được mấy bước trong vườn đã nhìn thấy Phương Tấn.
"Cô Tô, tôi đi lái xe qua. Cô ở đây chờ tôi một lát." Phương Tấn liếc nhìn Tô Nhược Hân.
Lúc này, Cảnh Chu ở trong phòng khách, chỉ cần tra hỏi thêm sẽ có rất nhiều sự thật bị lộ ra. Anh ta ở đó cũng có thể giúp đỡ được phần nào.
Nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường đang tập trung điều tra chuyện tai nạn giao thông và chuyện mật báo với Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân vừa xuất hiện thì mọi chuyện chỉ là thứ yếu.
Cậu Hạ đúng là trầm luân rồi.
Giống như Chủ tịch hội đồng quản trị Lục vừa cảnh cáo, dạo này cậu Hạ rất không bình thường.
Như vậy không tốt.
Như vậy sẽ hại Tô Nhược Hân.
Anh ta nói xong lại liếc nhìn Tô Nhược Hân.
Chiếc McLaren GT được khởi động.
Phương Tấn không hỏi Tô Nhược Hân, đã lái xe thẳng về phía trường trung học Khải Mỹ.
Căn hộ nằm đối diện cổng phía bắc của trường trung học Khải Mỹ.
Chỉ cách một con đường.
Đi trường trung học Khải Mỹ lại tương đương với đưa Tô Nhược Hân quay về căn hộ.
Anh ta đích thân mua căn hộ đó nên biết.
"Phương Tấn, cậu Hạ thích tôi sao?" Từ khi Tô Nhược Hân lên xe, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt.
Không biết vì sao, trong đầu cô lúc thì hiện ra sofa bọc vải và bàn trà mới đổi trong phòng khách của nhà họ Hạ, lúc thì vang lên tiếng Dương Mỹ Lan nhắc nhở cô.
Lẽ nào Hạ Thiên Tường thật sự thích mình?
Chiếc McLaren GT lập tức lảo đảo, khi sắp tông phải bồn hoa bên đường, Phương Tấn mới đánh mạnh vô lăng, khiến xe chạy ổn định lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vấn đề này của Tô Nhược Hân làm anh ta khiếp sợ.
Nếu Tô Nhược Hân hỏi anh ta trước tối nay, anh ta sẽ không hề do dự mà nói cho cô biết Hạ Thiên Tường thích cô.
Còn là loại cực kỳ thích đấy.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Hạ Thiên Tường để ý người nào như vậy.
Để ý tới mức chuyện gì cũng quản, cũng muốn cố gắng sắp xếp cho Tô Nhược Hân.
Sắp xếp xong còn không để cô phải chịu bất kỳ áp lực nào.
Nói ví dụ như biết điều kiện phòng ký túc của cô không tốt, anh cải tạo luôn tất cả phòng ký túc của trường trung học Khải Mỹ.
Mục đích là không muốn Tô Nhược Hân chịu áp lực, không muốn cô nghĩ này nghĩ nọ.
Biết thức ăn của trường trung học Khải Mỹ không ngon, Hạ Thiên Tường mua luôn nhà ăn trong trường trung học Khải Mỹ, còn cả Trần Ký nữa, đều mua hết.
Tô Nhược Hân chắc chắn còn không biết, nguyên liệu nấu ăn trong nhà ăn của trường trung học Khải Mỹ và Trần Ký đều là hữu cơ.
Cũng chính là rau xanh không độc hại.
Chỉ vì anh không muốn Tô Nhược Hân ăn những nguyên liệu nấu ăn có chứa phân bón hóa học.
Còn cả căn hộ mà Tô Nhược Hân sắp tới nữa.
Hạ Thiên Tường làm rất nhiều chuyện cho Tô Nhược Hân, có tính cũng không thể tính hết được.
Có thể nói, dạo này Hạ Thiên Tường thật sự rất không bình thường.
Anh ta không mù, Lục Diễm Chi cũng không mù.
Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân, loại rất rất thích đấy.
Nhưng cho dù bây giờ anh ta biết, hơn nữa Tô Nhược Hân cũng đã hỏi, anh ta cũng không dám thừa nhận hộ Hạ Thiên Tường.
Chỉ vì câu nhắc nhở vừa rồi của Lục Diễm Chi.
Hạ Thiên Tường không bình thường với Tô Nhược Hân, rất có thể sẽ khiến Tô Nhược Hân gặp họa sát thân.
Tô Nhược Hân chắc chắn còn không biết, Hạ Thiên Tường vẫn không phản bác tin đồn về mối quan hệ giữa anh và Tô Thanh Hà ở bên ngoài, không phải vì anh có tình cảm với cô ta. Ngược lại, cho dù cô ta là chị ruột của Tô Nhược Hân nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cực kỳ chán ghét.
Sở dĩ anh giữ Tô Thanh Hà lại, chỉ vì một nguyên nhân, đó là để Tô Nhược Hân được an toàn.
Đây là một thủ thuật che mắt, làm người ta tưởng sau này anh sẽ cưới Tô Thanh Hà mà không phải Tô Nhược Hân, như vậy cô sẽ tương đối an toàn hơn.
Vừa nãy, Lục Diễm Chi nhắc nhở Hạ Thiên Tường, chắc hẳn anh sẽ tạm thời không nói ra chuyện thích Tô Nhược Hân.
Cho nên, anh ta cũng không thể nói.
Biết cũng không thể nói.
"Tôi... Tôi không biết. Tôi thật sự không biết về chuyện riêng của cậu Hạ."
Anh ta không nói Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân, cũng không nói Hạ Thiên Tường không thích Tô Nhược Hân.
Dù sao chuyện của ông chủ, vẫn để anh tự xử lý đi.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói vậy là tôi hiểu rồi. Tôi đã nói mà, người có thân phận như anh ấy làm sao có thể thích người mặc kệ gia thế hay gì khác đều không xứng như tôi chứ! Thật sự không có khả năng."
Tô Nhược Hân nói xong còn vỗ nhẹ vào ngực, lộ ra dáng vẻ như trút được gánh nặng.
Nhưng lúc thật sự nói ra câu này, không hiểu sao cô lại cảm thấy mất mát.
Phương Tấn nhíu mày nhìn Tô Nhược Hân trong gương chiếu hậu, bỗng nhiên nghĩ mình không nói như vậy, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của Tô Nhược Hân với Hạ Thiên Tường chứ?
Nhưng… anh ta thật sự không quản được.
Đến rồi.
Tô Nhược Hân xuống xe, nhìn Phương Tấn lái xe đi giống như đang nhìn Hạ Thiên Tường rời đi vậy.
Cho đến khi chiếc xe McLaren GT hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tô Nhược Hân mới lên tầng, đi vào căn hộ.
Chúc Hứa còn đang ngủ. Cậu bé thật ra rất bớt lo, là loại gần như không cần phải quản. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ nhưng đã có thể tự chăm sóc cho mình.
Thậm chí còn có thể tự tắm nữa. Đứa nhỏ này thật sự là cần tự lập bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng rõ ràng cậu bé mới bốn tuổi.
Cô nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng.
Trẻ con nhà nghèo sớm quản lý việc nhà, chính là chỉ những đứa trẻ giống như Chúc Hứa.
Bởi vì chưa từng chơi món đồ chơi nào, Hạ Thiên Tường đã lấy lòng cậu bé rất dễ dàng.
Tô Nhược Hân quay vào phòng của mình, không biết có phải vì giày vò cả đêm hay không mà lại mất ngủ.
Mãi tới gần sáng, cô mới ngủ được.
Năm giờ, đồng hồ báo thức của Tô Nhược Hân lại đổ chuông.
Cô là học sinh lớp mười hai, phải dậy sớm đọc bài.
Tranh thủ thêm vài giây, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô muốn thi vào một trường tốt mà mình thích, tốt nhất là đúng chuyên ngành và trường học mà cô mong muốn.
Còn có một nguyên nhân khác khiến cô dậy sớm như vậy, cô phải làm bữa sáng cho Chúc Hứa.
Cô không thể để cậu bé bị đói bụng được.
Kết quả, Tô Nhược Hân vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp thì lập tức đờ người, cũng hoảng rồi: “Ai?"
Cửa phòng bếp đang đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn, mơ hồ hiện ra bóng người trong đó...