Chương 131: Bệnh này của anh phải chữa
Rõ ràng là dáng vẻ cùng lấy lòng, không bỏ sót một ai.
Dù sao cậu bé cũng biết cô và Hạ Thiên Tường chỉ là tình cờ gặp gỡ cậu, không phải người thân thật sự.
Vì vậy mỗi khi tiếp xúc với họ, ít nhiều cậu đều có một chút cẩn trọng.
Cảm nhận được điều này, Tô Nhược Hân cảm thấy đau lòng.
“Sao cháu lại tới đây?” Cô vốn cũng định đưa Chúc Hứa đi mua đồ.
Nhưng thời gian của cô quá gấp.
Giờ nghỉ trưa chỉ có hơn một tiếng, phải đi ăn còn phải đi mua đồ, người lớn đi mua đồ còn không kịp, lại dẫn theo một đứa nhỏ thì lại càng không đủ thời gian.
Vì vậy, suy đi nghĩ lại, cô không dẫn Chúc Hứa theo nữa.
“Chú Hạ gọi điện bảo dì Chiêm đưa cháu tới đây.” Cậu bé đáp rồi quay ra chỉ vào chị Chiêm ở ngoài cửa.
Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại gọi Chúc Hứa tới, nhưng sau đó lại bình thường trở lại, bởi Chúc Hứa là đối tượng từ thiện của anh.
Đương nhiên phải đưa nhân vật chính tới.
“Cháu ăn trưa chưa?”
“Cháu ăn rồi, dì Chiêm nói cháu ăn hơi chậm, sợ làm lỡ thời gian nghỉ trưa của dì nên cháu ăn trước rồi, bây giờ cháu chờ chị với chú Hạ ăn xong rồi sẽ cùng đi siêu thị.”
“Được.” Tô Nhược Hân cười xoa đầu Chúc Hứa, sau đó tăng tốc ăn cơm.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn ung dung thong thả như thường.
Chỉ là khi Tô Nhược Hân ăn xong, Hạ Thiên Tường cũng đặt đũa xuống.
Trước nay anh ăn không nhiều, cô biết.
Nhưng nhìn thấy những món ăn còn lại, cô vẫn hơi nhíu mày: “Hạ Thiên Tường, bệnh này của anh phải chữa.”
“Hả?” Hạ Thiên Tường nhất thời không phản ứng kịp.
“Ăn gì cũng không ngon, phải chữa.” Tô Nhược Hân giải thích.
Hạ Thiên Tường khẽ lắc đầu: “Qua loa thôi là được.” Anh thật sự đã quen.
Bao nhiêu năm, cho dù không muốn quen cũng đã quen rồi.
“Không được.” Nhưng Tô Nhược Hân lại trở nên cố chấp, sau đó nhìn vào miếng ngọc của anh: “Buổi tối cho tôi mượn ngọc đi.”
Cô phải chuyên tâm nghiên cứu thật kỹ.
“Được.” Tô Nhược Hân vốn tưởng Hạ Thiên Tường sẽ đưa ra điều kiện để lợi dụng cô, không ngờ anh lại đồng ý nhanh vậy.
“Đi thôi.” Tô Nhược Hân dắt Chúc Hứa, kéo cậu bé đi về phía cửa.
Nhưng Chúc Hứa lại vội vàng nắm lấy tay Hạ Thiên Tường, cơ thể nhỏ nhắn khi kéo anh hơi loạng choạng một hồi, suýt thì kéo Tô Nhược Hân ngã theo.
“Đừng dắt cậu bé, chúng ta đi trước.”
“Dì à, đi cùng đi, dì là tốt nhất.” Cái miệng nhỏ của Chúc Hứa rất ngọt, không giống Chúc Yên, cũng chẳng giống Chúc Cương.
Tô Nhược Hân nhìn cậu bé, nghĩ chắc tính đứa trẻ này giống ba.
Sau đó cô vẫn ngầm chấp nhận hành động này của Chúc Hứa.
Hai lớn một nhỏ cùng đi đến siêu thị lớn gần trường cấp ba trọng điểm Khải Mỹ.
Gần trường cấp ba trọng điểm Khải Mỹ có rất nhiều khu dân cư, nên quy hoạch rất có nhân tính.
Trên đường đi, những người đi qua không có ai là không nhìn ba người họ.
Nam đẹp trai nữ xinh gái, cậu bé con thì ngoan ngoãn dễ thương, bất cứ ai mê sắc đẹp thì đều bị thu hút.
Những ánh mắt ấy khiến Tô Nhược Hân hơi mất tự nhiên.
Sao cô cứ cảm giác người khác nhìn họ đều xem họ như một gia đình ba người nhỉ?
Nhưng sự thật không phải vậy.
Đứa bé này không phải con của cô và Hạ Thiên Tường, cô cũng không kết hôn với anh.
Đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ phía trước là sẽ đến cửa siêu thị.
Đèn đỏ, Tô Nhược Hân dừng lại.
Chúc Hứa vẫn luôn đung đưa hai bàn tay nhỏ nhắn một cách nhịp nhàng, đôi khi còn nghịch ngợm đu lên, coi tay của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường là xà đơn để đùa nghịch.
Quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, đi đường cũng nghịch ngợm.
Nhưng sự nghịch ngợm này lại khá dễ thương.
Đèn đã chuyển xanh.
Hạ Thiên Tường đi trước, dẫn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa cùng tiến lên.
Có Hạ Thiên Tường ở đây, Tô Nhược Hân chỉ lo đi theo anh, chẳng thèm nhìn tình hình giao thông ở ngã tư.
Thời tiết rất tốt, cô nắm lấy tay Hạ Thiên Tường qua Chúc Hứa, trong đầu lại hiện lên lời nhắc nhở của Dương Mỹ Lan.
Cô kín đáo nhìn Hạ Thiên Tường, anh thích cô sao?
Hạ Thiên Tường mặc bộ vest màu tím sẫm, hôm nay trông anh có vẻ hơi khác.
Trong trí nhớ của cô, anh luôn mặc vest màu đen phối với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn.
Nhưng hôm nay lại là vest màu tím sẫm.
Vẫn đẹp trai như mọi khi.
Ừm, người có thể mặc được màu tím sẫm một cách tự nhiên và thanh cao thế này chắc cũng chỉ có giá treo quần áo như Hạ Thiên Tường thôi.
“Chú Hạ vượt đèn đỏ.” Chúc Hứa đi giữa hai người chợt chỉ vào hướng chéo phía sau rồi nói.
Cậu bé nhìn thấy thì thuận miệng nói thôi, nhưng Tô Nhược Hân lại cảm thấy người Hạ Thiên Tường thoáng chốc căng cứng, sau đó anh cúi người bế Chúc Hứa lên, đồng thời kéo tay Tô Nhược Hân chạy về con đường đối diện.
Anh đi rất nhanh.
Nhanh đến mức khi Tô Nhược Hân phản ứng lại thì đã theo anh tới con đường đối diện.
Khi cô vô thức quay đầu nhìn lại thì nghe thấy một tiếng “rầm”, cùng lúc đó một chiếc xe bán tải màu xanh lá cây sẫm đã đâm vào một người đi bộ đang đi trên đường dành cho người đi bộ.
“Cẩn thận.”
Nhưng đã muộn.
Chiếc xe bán tải đâm vào người nhưng không giảm tốc độ, kéo theo người đó lao thẳng tới lề đường, mà phía sau người đàn ông là hộp phân phối điện có rào chắn xung quanh.
Nếu người va vào đó, một bên là xe bán tải, một bên là hàng rào sắt thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
“Hạ Thiên Tường, anh mau cứu anh ấy đi.” Tô Nhược Hân lo lắng kéo góc áo của Hạ Thiên Tường.
Nhưng Hạ Thiên Tường lại cúi đầu làm như không nghe thấy, anh khẽ nói với Chúc Hứa: “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Chúc Hứa lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong khi đó, người đàn ông đã bị kẹt giữa xe bán tải và hàng rào sắt.
May mắn thay, cuối cùng chiếc xe bán tải cũng dừng lại.
“Xảy ra án mạng rồi.”
“Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát.”
“Mau gọi xe cứu thương đi.”
Thấy xe đã dừng, những người xung quanh đều chạy về phía xe bán tải và người bị đâm với lòng tốt, chỉ mong cứu được người.
Hạ Thiên Tường thờ ơ đứng đó.
Nhưng lúc này Tô Nhược Hân cũng đã bình tĩnh lại.
Thật ra khi Hạ Thiên Tường bảo Chúc Hứa nhắm mắt, cô đã bình tĩnh trở lại.
Cô nghĩ đến Chúc Yên.
Mặc dù cô chưa bao giờ hối hận vì khi đó đã cứu Chúc Yên.
Nhưng cũng vì vậy mà kéo theo cả Hạ Thiên Tường vào.
Hôm nay mới sáng sớm đã bắt đầu phiên giao dịch, tuy hôm qua Chúc Cương không còn công kích Hạ Thiên Tường và tập đoàn Hạ Thị nữa, nhưng cổ phiếu của tập đoàn Hạ Thị hôm nay vẫn xanh.
Cô có trách nhiệm.
Nghĩ đến Chúc Yên, cô biết cho dù muốn cứu người, cũng chỉ có thể là hành vi cá nhân của cô, không thể làm liên lụy đến Hạ Thiên Tường nữa.
Đám đông tụ tập ngày càng đông, họ hợp sức nâng chiếc xe bán tải lên, giải cứu người đàn ông bị kẹt ở giữa.
Chúc Hứa vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nhưng nhắm mắt lại thật sự quá nhàm chán, chỉ nghe âm thanh, cậu bé rất không vừa lòng, cậu tò mò xung quanh đang ồn ào điều gì: “Ồn quá, chú Hạ, cháu có thể mở mắt ra được chưa?”
“Được rồi.” Người kia đã được đám đông chặn lại, không nhìn rõ nữa, vì vậy Hạ Thiên Tường mới cho phép Chúc Hứa mở mắt.
“Có bác sĩ không? Anh ấy còn thở, mau cứu anh ấy.” Đám đông bên kia có tiếng kêu cứu vọng lại.
Dù sao cậu bé cũng biết cô và Hạ Thiên Tường chỉ là tình cờ gặp gỡ cậu, không phải người thân thật sự.
Vì vậy mỗi khi tiếp xúc với họ, ít nhiều cậu đều có một chút cẩn trọng.
Cảm nhận được điều này, Tô Nhược Hân cảm thấy đau lòng.
“Sao cháu lại tới đây?” Cô vốn cũng định đưa Chúc Hứa đi mua đồ.
Nhưng thời gian của cô quá gấp.
Giờ nghỉ trưa chỉ có hơn một tiếng, phải đi ăn còn phải đi mua đồ, người lớn đi mua đồ còn không kịp, lại dẫn theo một đứa nhỏ thì lại càng không đủ thời gian.
Vì vậy, suy đi nghĩ lại, cô không dẫn Chúc Hứa theo nữa.
“Chú Hạ gọi điện bảo dì Chiêm đưa cháu tới đây.” Cậu bé đáp rồi quay ra chỉ vào chị Chiêm ở ngoài cửa.
Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại gọi Chúc Hứa tới, nhưng sau đó lại bình thường trở lại, bởi Chúc Hứa là đối tượng từ thiện của anh.
Đương nhiên phải đưa nhân vật chính tới.
“Cháu ăn trưa chưa?”
“Cháu ăn rồi, dì Chiêm nói cháu ăn hơi chậm, sợ làm lỡ thời gian nghỉ trưa của dì nên cháu ăn trước rồi, bây giờ cháu chờ chị với chú Hạ ăn xong rồi sẽ cùng đi siêu thị.”
“Được.” Tô Nhược Hân cười xoa đầu Chúc Hứa, sau đó tăng tốc ăn cơm.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn ung dung thong thả như thường.
Chỉ là khi Tô Nhược Hân ăn xong, Hạ Thiên Tường cũng đặt đũa xuống.
Trước nay anh ăn không nhiều, cô biết.
Nhưng nhìn thấy những món ăn còn lại, cô vẫn hơi nhíu mày: “Hạ Thiên Tường, bệnh này của anh phải chữa.”
“Hả?” Hạ Thiên Tường nhất thời không phản ứng kịp.
“Ăn gì cũng không ngon, phải chữa.” Tô Nhược Hân giải thích.
Hạ Thiên Tường khẽ lắc đầu: “Qua loa thôi là được.” Anh thật sự đã quen.
Bao nhiêu năm, cho dù không muốn quen cũng đã quen rồi.
“Không được.” Nhưng Tô Nhược Hân lại trở nên cố chấp, sau đó nhìn vào miếng ngọc của anh: “Buổi tối cho tôi mượn ngọc đi.”
Cô phải chuyên tâm nghiên cứu thật kỹ.
“Được.” Tô Nhược Hân vốn tưởng Hạ Thiên Tường sẽ đưa ra điều kiện để lợi dụng cô, không ngờ anh lại đồng ý nhanh vậy.
“Đi thôi.” Tô Nhược Hân dắt Chúc Hứa, kéo cậu bé đi về phía cửa.
Nhưng Chúc Hứa lại vội vàng nắm lấy tay Hạ Thiên Tường, cơ thể nhỏ nhắn khi kéo anh hơi loạng choạng một hồi, suýt thì kéo Tô Nhược Hân ngã theo.
“Đừng dắt cậu bé, chúng ta đi trước.”
“Dì à, đi cùng đi, dì là tốt nhất.” Cái miệng nhỏ của Chúc Hứa rất ngọt, không giống Chúc Yên, cũng chẳng giống Chúc Cương.
Tô Nhược Hân nhìn cậu bé, nghĩ chắc tính đứa trẻ này giống ba.
Sau đó cô vẫn ngầm chấp nhận hành động này của Chúc Hứa.
Hai lớn một nhỏ cùng đi đến siêu thị lớn gần trường cấp ba trọng điểm Khải Mỹ.
Gần trường cấp ba trọng điểm Khải Mỹ có rất nhiều khu dân cư, nên quy hoạch rất có nhân tính.
Trên đường đi, những người đi qua không có ai là không nhìn ba người họ.
Nam đẹp trai nữ xinh gái, cậu bé con thì ngoan ngoãn dễ thương, bất cứ ai mê sắc đẹp thì đều bị thu hút.
Những ánh mắt ấy khiến Tô Nhược Hân hơi mất tự nhiên.
Sao cô cứ cảm giác người khác nhìn họ đều xem họ như một gia đình ba người nhỉ?
Nhưng sự thật không phải vậy.
Đứa bé này không phải con của cô và Hạ Thiên Tường, cô cũng không kết hôn với anh.
Đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ phía trước là sẽ đến cửa siêu thị.
Đèn đỏ, Tô Nhược Hân dừng lại.
Chúc Hứa vẫn luôn đung đưa hai bàn tay nhỏ nhắn một cách nhịp nhàng, đôi khi còn nghịch ngợm đu lên, coi tay của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường là xà đơn để đùa nghịch.
Quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, đi đường cũng nghịch ngợm.
Nhưng sự nghịch ngợm này lại khá dễ thương.
Đèn đã chuyển xanh.
Hạ Thiên Tường đi trước, dẫn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa cùng tiến lên.
Có Hạ Thiên Tường ở đây, Tô Nhược Hân chỉ lo đi theo anh, chẳng thèm nhìn tình hình giao thông ở ngã tư.
Thời tiết rất tốt, cô nắm lấy tay Hạ Thiên Tường qua Chúc Hứa, trong đầu lại hiện lên lời nhắc nhở của Dương Mỹ Lan.
Cô kín đáo nhìn Hạ Thiên Tường, anh thích cô sao?
Hạ Thiên Tường mặc bộ vest màu tím sẫm, hôm nay trông anh có vẻ hơi khác.
Trong trí nhớ của cô, anh luôn mặc vest màu đen phối với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn.
Nhưng hôm nay lại là vest màu tím sẫm.
Vẫn đẹp trai như mọi khi.
Ừm, người có thể mặc được màu tím sẫm một cách tự nhiên và thanh cao thế này chắc cũng chỉ có giá treo quần áo như Hạ Thiên Tường thôi.
“Chú Hạ vượt đèn đỏ.” Chúc Hứa đi giữa hai người chợt chỉ vào hướng chéo phía sau rồi nói.
Cậu bé nhìn thấy thì thuận miệng nói thôi, nhưng Tô Nhược Hân lại cảm thấy người Hạ Thiên Tường thoáng chốc căng cứng, sau đó anh cúi người bế Chúc Hứa lên, đồng thời kéo tay Tô Nhược Hân chạy về con đường đối diện.
Anh đi rất nhanh.
Nhanh đến mức khi Tô Nhược Hân phản ứng lại thì đã theo anh tới con đường đối diện.
Khi cô vô thức quay đầu nhìn lại thì nghe thấy một tiếng “rầm”, cùng lúc đó một chiếc xe bán tải màu xanh lá cây sẫm đã đâm vào một người đi bộ đang đi trên đường dành cho người đi bộ.
“Cẩn thận.”
Nhưng đã muộn.
Chiếc xe bán tải đâm vào người nhưng không giảm tốc độ, kéo theo người đó lao thẳng tới lề đường, mà phía sau người đàn ông là hộp phân phối điện có rào chắn xung quanh.
Nếu người va vào đó, một bên là xe bán tải, một bên là hàng rào sắt thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
“Hạ Thiên Tường, anh mau cứu anh ấy đi.” Tô Nhược Hân lo lắng kéo góc áo của Hạ Thiên Tường.
Nhưng Hạ Thiên Tường lại cúi đầu làm như không nghe thấy, anh khẽ nói với Chúc Hứa: “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Chúc Hứa lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong khi đó, người đàn ông đã bị kẹt giữa xe bán tải và hàng rào sắt.
May mắn thay, cuối cùng chiếc xe bán tải cũng dừng lại.
“Xảy ra án mạng rồi.”
“Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát.”
“Mau gọi xe cứu thương đi.”
Thấy xe đã dừng, những người xung quanh đều chạy về phía xe bán tải và người bị đâm với lòng tốt, chỉ mong cứu được người.
Hạ Thiên Tường thờ ơ đứng đó.
Nhưng lúc này Tô Nhược Hân cũng đã bình tĩnh lại.
Thật ra khi Hạ Thiên Tường bảo Chúc Hứa nhắm mắt, cô đã bình tĩnh trở lại.
Cô nghĩ đến Chúc Yên.
Mặc dù cô chưa bao giờ hối hận vì khi đó đã cứu Chúc Yên.
Nhưng cũng vì vậy mà kéo theo cả Hạ Thiên Tường vào.
Hôm nay mới sáng sớm đã bắt đầu phiên giao dịch, tuy hôm qua Chúc Cương không còn công kích Hạ Thiên Tường và tập đoàn Hạ Thị nữa, nhưng cổ phiếu của tập đoàn Hạ Thị hôm nay vẫn xanh.
Cô có trách nhiệm.
Nghĩ đến Chúc Yên, cô biết cho dù muốn cứu người, cũng chỉ có thể là hành vi cá nhân của cô, không thể làm liên lụy đến Hạ Thiên Tường nữa.
Đám đông tụ tập ngày càng đông, họ hợp sức nâng chiếc xe bán tải lên, giải cứu người đàn ông bị kẹt ở giữa.
Chúc Hứa vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nhưng nhắm mắt lại thật sự quá nhàm chán, chỉ nghe âm thanh, cậu bé rất không vừa lòng, cậu tò mò xung quanh đang ồn ào điều gì: “Ồn quá, chú Hạ, cháu có thể mở mắt ra được chưa?”
“Được rồi.” Người kia đã được đám đông chặn lại, không nhìn rõ nữa, vì vậy Hạ Thiên Tường mới cho phép Chúc Hứa mở mắt.
“Có bác sĩ không? Anh ấy còn thở, mau cứu anh ấy.” Đám đông bên kia có tiếng kêu cứu vọng lại.