Chương 164: Thế giới hai người
"Không, tớ không cần đâu. Tớ đã hứa buổi tổi đi ăn mừng với ba mẹ tớ rồi. Tô Nhược Hân, vừa rồi cậu thật ngầu. Cho dù vẫn chưa hả giận nhưng nhìn thấy năm vết ngón tay trên mặt Triệu Giai Linh, trong lòng tớ vẫn ít nhiều thấy thoải mái. Có thù không báo không phải là quân tử, nén giận chính là kẻ hèn nhát." Cô ta nói xong, liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.
Cô ta nói vậy, xem như là ám chỉ rồi.
Đó là ám chỉ Hạ Thiên Tường.
Lúc trước, anh không ra tay đưa Triệu Giai Linh vào tù, bây giờ cũng không dạy dỗ Triệu Giai Linh. Cô ta càng nhìn càng thấy Hạ Thiên Tường nhát gan. Cô ta khinh bỉ anh.
Hạ Thiên Tường dường như không nghe thấy lời Dương Mỹ Lan nói, nói nhỏ với Tô Nhược Hân: "Cô Dương có việc, chúng ta đi thôi."
"Chúc Hứa đi cùng chứ?"
"Đến đó rồi nói sau." Hạ Thiên Tường vẫn thản nhiên nói.
Anh không muốn dẫn theo Chúc Hứa, chỉ có cô và anh cùng ăn một bữa cơm, ở trong thế giới của hai người.
"Được rồi."
Cách đó không xa vọng đến giọng nói của ba mẹ Dương Mỹ Lan. Cô ta nhanh chân lao về phía ba mẹ mình.
Tô Nhược Hân hâm mộ khi thấy mẹ Mỹ Lan ôm một bó hoa.
Rất nhiều ba mẹ đều ôm hoa tới đón con.
Ba mẹ cô không có một ai tới.
Cô hiu quạnh đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường: “Bà ấy đau bụng mới không tới, đúng không?"
"Ừ, 6 miếng." Không ngờ cô mới hỏi xong, Hạ Thiên Tường lại cho ra một câu trả lời tuyệt đối tiêu chuẩn không gì phải dị nghị như vậy.
"Được rồi, vậy tôi coi như ba mẹ tôi đều đã tới." Hạ Thiên Tường đúng là trong nóng ngoài lạnh. Cô đã nói để lại 6 miếng băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thúy, nhưng nhìn vẻ mặt của anh vừa rồi, đúng là đã làm theo.
Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, câu ‘em còn có tôi’ đã đến bên miệng rốt cuộc không nói ra nữa.
"Buổi tối, tôi nấu cho em ăn."
"Tốt, như vậy mới xem như anh thành tâm chứ." Tô Nhược Hân không nghĩ gì, cười đáp lại. Cô rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Tường nấu ăn. Chung quy chỉ có người đàn ông này mới có thể biến chuyện nấu ăn thành bức tranh nghệ thuật như vậy.
Đẹp.
Chiếc Bugatti rời khỏi trường thi.
Điện thoại của Tô Nhược Hân đổ chuông.
Đầu tiên là Hiệu trưởng Thạch, sau đó là thầy Trương, còn có thầy cô các bộ môn biết cô đã tỉnh rồi, cũng tới tham dự kỳ thi đại học, mọi người đều quan tâm.
Hôm qua, bọn họ không gọi cho cô vì sợ ảnh hưởng với kỳ thi tiếp theo của cô, bây giờ đã thi xong, đương nhiên phải quan tâm.
Tô Nhược Hân đều nghe máy, giáo viên hỏi gì, cô đều lần lượt trả lời.
Chỉ có cô môn Văn vẫn luôn tiếc nuối, còn nghĩ Tô Nhược Hân có thể thi được điểm cao, cho cô nở mặt nở mày. Kết quả Tô Nhược Hân không tham dự được kỳ thì môn văn kia.
Đợi đến khi các cuộc điện thoại đã kết thúc, chiếc xe Bugatti cũng đến nơi.
Bọn họ đã đến Trần Ký.
Ở vị trí chiếc xe đỗ lại, cô liếc mắt là có thể thấy trường trung học Khải Mỹ.
Nhưng Tô Nhược Hân biết, trường trung học Khải Mỹ chỉ là một hồi ức trong quãng đời còn lại. Cô không phải là học sinh ở đây nữa.
"Hạ Thiên Tường, cám ơn anh đi với tôi tới đây." Để cô có thể hoàn thành trải nghiệm cuộc đời ở trường cấp ba từ đầu tới cuối.
"Đi thôi."
Trước cửa của Trần Ký rất yên tĩnh.
Thật ra tối nay, tất cả các cửa hàng ăn bên ngoài trường trung học Khải Mỹ đều rất yên tĩnh.
Kỳ thi đại học kết thúc.
Các học sinh đều đi ăn tiệc lớn.
Bọn họ đã ăn chán các quán gần trường từ lâu, tuyệt đối sẽ không ăn ở đây nữa.
Cho nên, các quán ăn gần trường đều vắng vẻ.
Nhưng lúc đi vào trong Trần Ký, Tô Nhược Hân cảm thấy Trần Ký vắng một cách thái quá.
Thậm chí còn chẳng thấy một bóng người.
"Cậu Hạ, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, cậu hãy xem qua đi." Cửa hàng trưởng Trần Ký thấy cô và Hạ Thiên Tường, đã bước tới đón.
Hạ Thiên Tường đi theo cửa hàng trưởng vào sau bếp, nhìn lướt qua rồi nói: "Được rồi."
"Cậu còn cần gì nữa không?"
"Không."
Sau đó, chỉ thấy cửa hàng trưởng vung tay lên, các nhân viên trong cửa hàng đều cởi đồng phục và mũ trên người xuống.
"Mọi người đây là..."
"Tối nay, Cậu Hạ bao cả Trần Ký này." Cửa hàng trưởng giải thích với Tô Nhược Hân xong, đã nhanh chóng rời đi.
Nếu không, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt Hạ Thiên Tường dường như đang nói cái bóng đèn là anh ta quá sáng.
Tô Nhược Hân chợt hiểu ra. Chẳng trách Trần Ký vắng vẻ như vậy.
Bất kể thế nào, Trần Ký đều là quán ăn ngon nhất gần trường trung học Khải Mỹ.
Sau khi sửa chữa lại, bất kể là phần mềm hay phần cứng đều được tăng lên một cấp.
Trong lúc cô ngây người, người đàn ông trước mặt đã cởi áo vest, để lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Tô Nhược Hân phát hiện, Hạ Thiên Tường mặc đồ vest và Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi trắng cho cô cảm giác khác hẳn.
Chính là hai vẻ đẹp riêng.
Hạ Thiên Tường mặc đồ vest tuyệt đối là phong thái Tổng giám đốc bá đạo.
Nhưng Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi lại giống như công tử tao nhã từ trong ngôn tình cổ đại bước ra, đẹp như tranh vẽ.
Lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy tạp dề mà cửa hàng trưởng đã chuẩn bị sẵn cho anh và buộc lại, sau đó đi về phía sau bếp.
"Hạ Thiên Tường, anh định đích thân xuống bếp thật à?"
"Ừ, em có muốn làm cùng không?" Lúc khẽ hỏi Tô Nhược Hân, anh nghe được tiếng nhịp tim đập.
Đó là âm thanh của sự mong chờ.
"Được." Kỳ thi đại học kết thúc, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng: “Nhưng, tôi chỉ giúp thôi, không nấu ra được món gì ngon đâu."
"Tôi nấu, em phụ giúp." Lúc nói xong lời này, anh đã cảm giác hình ảnh tiếp theo chắc chắn rất đẹp.
"Tôi còn có thể nhặt rau, rửa rau." Tô Nhược Hân thật sự muốn phụ giúp Hạ Thiên Tường.
Nhưng chờ tới lúc cô thật sự muốn ra tay, mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong bếp đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bỏ vào nồi là được.
Không chỉ không cần rửa, cắt cũng không cần.
Lúc trước, cô từng đi theo Hạ Thiên Tường vào đây, chẳng qua lúc đó cô không để ý mà thôi.
"Tôi... Tôi hình như không còn gì để làm nữa."
"Em vẫn có thể chuyển gia vị giúp tôi."
"Được rồi." Dù sao bây giờ cô cũng chẳng có việc gì làm, lại chuyển đồ cho anh vậy.
Sau đó, Tô Nhược Hân đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường nhìn anh nấu ăn, sau đó nghe lời chuyển đồ này đồ kia.
Cô lại nghe người đàn ông đang bận xào nói: "Có mồ hôi."
"À, tôi đi lấy khăn ướt đây." Cô lao ra phòng ngoài rút khăn ướt về, thấy trên trán Hạ Thiên Tường thật sự có mồ hôi.
Nhưng, người đàn ông này chảy mồ hôi cũng thật đẹp mắt. Cô hơi ngước đầu lên nhìn anh, không hiểu sao tim lại đập hơi nhanh: “Hạ Thiên Tường, anh đẹp trai như vậy làm gì chứ?"
"Vì em."
"Sao lại vì tôi?" Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Tôi đang muốn hỏi anh, anh thật sự không có hứng thú với Mỹ Lan à?" Cô vẫn muốn làm mai cho Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan.
Cô cảm thấy cho dù Dương Mỹ Lan bây giờ không muốn theo đuổi Hạ Thiên Tường, nhưng nếu anh theo đuổi cô ta, hai người vẫn có hy vọng.
"Không."
Một chữ lạnh lùng làm Tô Nhược Hân run rẩy: “Hạ Thiên Tường, anh không thể đừng lạnh lùng như thế được à? Ở cùng với anh chẳng có chút hơi ấm nào hết." Cô nói xong, hung lăng lau mồ hôi trên trán của anh.
Động tác không hề dịu dàng.
"Soẹt", Hạ Thiên Tường đang thái sợi gừng lập tức cắt vào ngón tay.
Cô ta nói vậy, xem như là ám chỉ rồi.
Đó là ám chỉ Hạ Thiên Tường.
Lúc trước, anh không ra tay đưa Triệu Giai Linh vào tù, bây giờ cũng không dạy dỗ Triệu Giai Linh. Cô ta càng nhìn càng thấy Hạ Thiên Tường nhát gan. Cô ta khinh bỉ anh.
Hạ Thiên Tường dường như không nghe thấy lời Dương Mỹ Lan nói, nói nhỏ với Tô Nhược Hân: "Cô Dương có việc, chúng ta đi thôi."
"Chúc Hứa đi cùng chứ?"
"Đến đó rồi nói sau." Hạ Thiên Tường vẫn thản nhiên nói.
Anh không muốn dẫn theo Chúc Hứa, chỉ có cô và anh cùng ăn một bữa cơm, ở trong thế giới của hai người.
"Được rồi."
Cách đó không xa vọng đến giọng nói của ba mẹ Dương Mỹ Lan. Cô ta nhanh chân lao về phía ba mẹ mình.
Tô Nhược Hân hâm mộ khi thấy mẹ Mỹ Lan ôm một bó hoa.
Rất nhiều ba mẹ đều ôm hoa tới đón con.
Ba mẹ cô không có một ai tới.
Cô hiu quạnh đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường: “Bà ấy đau bụng mới không tới, đúng không?"
"Ừ, 6 miếng." Không ngờ cô mới hỏi xong, Hạ Thiên Tường lại cho ra một câu trả lời tuyệt đối tiêu chuẩn không gì phải dị nghị như vậy.
"Được rồi, vậy tôi coi như ba mẹ tôi đều đã tới." Hạ Thiên Tường đúng là trong nóng ngoài lạnh. Cô đã nói để lại 6 miếng băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thúy, nhưng nhìn vẻ mặt của anh vừa rồi, đúng là đã làm theo.
Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, câu ‘em còn có tôi’ đã đến bên miệng rốt cuộc không nói ra nữa.
"Buổi tối, tôi nấu cho em ăn."
"Tốt, như vậy mới xem như anh thành tâm chứ." Tô Nhược Hân không nghĩ gì, cười đáp lại. Cô rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Tường nấu ăn. Chung quy chỉ có người đàn ông này mới có thể biến chuyện nấu ăn thành bức tranh nghệ thuật như vậy.
Đẹp.
Chiếc Bugatti rời khỏi trường thi.
Điện thoại của Tô Nhược Hân đổ chuông.
Đầu tiên là Hiệu trưởng Thạch, sau đó là thầy Trương, còn có thầy cô các bộ môn biết cô đã tỉnh rồi, cũng tới tham dự kỳ thi đại học, mọi người đều quan tâm.
Hôm qua, bọn họ không gọi cho cô vì sợ ảnh hưởng với kỳ thi tiếp theo của cô, bây giờ đã thi xong, đương nhiên phải quan tâm.
Tô Nhược Hân đều nghe máy, giáo viên hỏi gì, cô đều lần lượt trả lời.
Chỉ có cô môn Văn vẫn luôn tiếc nuối, còn nghĩ Tô Nhược Hân có thể thi được điểm cao, cho cô nở mặt nở mày. Kết quả Tô Nhược Hân không tham dự được kỳ thì môn văn kia.
Đợi đến khi các cuộc điện thoại đã kết thúc, chiếc xe Bugatti cũng đến nơi.
Bọn họ đã đến Trần Ký.
Ở vị trí chiếc xe đỗ lại, cô liếc mắt là có thể thấy trường trung học Khải Mỹ.
Nhưng Tô Nhược Hân biết, trường trung học Khải Mỹ chỉ là một hồi ức trong quãng đời còn lại. Cô không phải là học sinh ở đây nữa.
"Hạ Thiên Tường, cám ơn anh đi với tôi tới đây." Để cô có thể hoàn thành trải nghiệm cuộc đời ở trường cấp ba từ đầu tới cuối.
"Đi thôi."
Trước cửa của Trần Ký rất yên tĩnh.
Thật ra tối nay, tất cả các cửa hàng ăn bên ngoài trường trung học Khải Mỹ đều rất yên tĩnh.
Kỳ thi đại học kết thúc.
Các học sinh đều đi ăn tiệc lớn.
Bọn họ đã ăn chán các quán gần trường từ lâu, tuyệt đối sẽ không ăn ở đây nữa.
Cho nên, các quán ăn gần trường đều vắng vẻ.
Nhưng lúc đi vào trong Trần Ký, Tô Nhược Hân cảm thấy Trần Ký vắng một cách thái quá.
Thậm chí còn chẳng thấy một bóng người.
"Cậu Hạ, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, cậu hãy xem qua đi." Cửa hàng trưởng Trần Ký thấy cô và Hạ Thiên Tường, đã bước tới đón.
Hạ Thiên Tường đi theo cửa hàng trưởng vào sau bếp, nhìn lướt qua rồi nói: "Được rồi."
"Cậu còn cần gì nữa không?"
"Không."
Sau đó, chỉ thấy cửa hàng trưởng vung tay lên, các nhân viên trong cửa hàng đều cởi đồng phục và mũ trên người xuống.
"Mọi người đây là..."
"Tối nay, Cậu Hạ bao cả Trần Ký này." Cửa hàng trưởng giải thích với Tô Nhược Hân xong, đã nhanh chóng rời đi.
Nếu không, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt Hạ Thiên Tường dường như đang nói cái bóng đèn là anh ta quá sáng.
Tô Nhược Hân chợt hiểu ra. Chẳng trách Trần Ký vắng vẻ như vậy.
Bất kể thế nào, Trần Ký đều là quán ăn ngon nhất gần trường trung học Khải Mỹ.
Sau khi sửa chữa lại, bất kể là phần mềm hay phần cứng đều được tăng lên một cấp.
Trong lúc cô ngây người, người đàn ông trước mặt đã cởi áo vest, để lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Tô Nhược Hân phát hiện, Hạ Thiên Tường mặc đồ vest và Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi trắng cho cô cảm giác khác hẳn.
Chính là hai vẻ đẹp riêng.
Hạ Thiên Tường mặc đồ vest tuyệt đối là phong thái Tổng giám đốc bá đạo.
Nhưng Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi lại giống như công tử tao nhã từ trong ngôn tình cổ đại bước ra, đẹp như tranh vẽ.
Lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy tạp dề mà cửa hàng trưởng đã chuẩn bị sẵn cho anh và buộc lại, sau đó đi về phía sau bếp.
"Hạ Thiên Tường, anh định đích thân xuống bếp thật à?"
"Ừ, em có muốn làm cùng không?" Lúc khẽ hỏi Tô Nhược Hân, anh nghe được tiếng nhịp tim đập.
Đó là âm thanh của sự mong chờ.
"Được." Kỳ thi đại học kết thúc, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng: “Nhưng, tôi chỉ giúp thôi, không nấu ra được món gì ngon đâu."
"Tôi nấu, em phụ giúp." Lúc nói xong lời này, anh đã cảm giác hình ảnh tiếp theo chắc chắn rất đẹp.
"Tôi còn có thể nhặt rau, rửa rau." Tô Nhược Hân thật sự muốn phụ giúp Hạ Thiên Tường.
Nhưng chờ tới lúc cô thật sự muốn ra tay, mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong bếp đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bỏ vào nồi là được.
Không chỉ không cần rửa, cắt cũng không cần.
Lúc trước, cô từng đi theo Hạ Thiên Tường vào đây, chẳng qua lúc đó cô không để ý mà thôi.
"Tôi... Tôi hình như không còn gì để làm nữa."
"Em vẫn có thể chuyển gia vị giúp tôi."
"Được rồi." Dù sao bây giờ cô cũng chẳng có việc gì làm, lại chuyển đồ cho anh vậy.
Sau đó, Tô Nhược Hân đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường nhìn anh nấu ăn, sau đó nghe lời chuyển đồ này đồ kia.
Cô lại nghe người đàn ông đang bận xào nói: "Có mồ hôi."
"À, tôi đi lấy khăn ướt đây." Cô lao ra phòng ngoài rút khăn ướt về, thấy trên trán Hạ Thiên Tường thật sự có mồ hôi.
Nhưng, người đàn ông này chảy mồ hôi cũng thật đẹp mắt. Cô hơi ngước đầu lên nhìn anh, không hiểu sao tim lại đập hơi nhanh: “Hạ Thiên Tường, anh đẹp trai như vậy làm gì chứ?"
"Vì em."
"Sao lại vì tôi?" Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Tôi đang muốn hỏi anh, anh thật sự không có hứng thú với Mỹ Lan à?" Cô vẫn muốn làm mai cho Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan.
Cô cảm thấy cho dù Dương Mỹ Lan bây giờ không muốn theo đuổi Hạ Thiên Tường, nhưng nếu anh theo đuổi cô ta, hai người vẫn có hy vọng.
"Không."
Một chữ lạnh lùng làm Tô Nhược Hân run rẩy: “Hạ Thiên Tường, anh không thể đừng lạnh lùng như thế được à? Ở cùng với anh chẳng có chút hơi ấm nào hết." Cô nói xong, hung lăng lau mồ hôi trên trán của anh.
Động tác không hề dịu dàng.
"Soẹt", Hạ Thiên Tường đang thái sợi gừng lập tức cắt vào ngón tay.