Chương 171: Tự mình làm hết
Cô gái rất gầy, gầy giống như da bọc xương.
Nhưng ăn mặc lại rất lịch sự sang trọng, có lẽ điều kiện gia đình cũng khá giả.
“Cô ấy bị câm phải không?” Tô Nhược Hân giật mình hỏi một câu.
“Cô… cô biết cô ấy?” Nhân viên hiệu thuốc không ngờ Tô Nhược Hân vừa nhìn thấy cô gái kia đã lên tiếng nói câu này, hơn nữa còn nói đúng, bởi vậy cho rằng Tô Nhược Hân quen biết cô gái.
Tô Nhược Hân vẫn chưa trả lời, chỉ thấy cô gái kia lắc đầu.
Đây là nói cho nhân viên hiệu thuốc rằng cô ấy không quen biết Tô Nhược Hân.
Đúng vậy, Tô Nhược Hân cũng thật sự không quen biết cô gái này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
“Vậy sao cô biết cô ấy bị câm?” Dường như nhân viên hiệu thuốc đã quen dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với cô gái, cô gái vừa lắc đầu đã hiểu ý của cô ấy.
“Cô ấy không chỉ không nói được, hơn nữa cách ba năm ngày sẽ bị đau đầu hoặc tiêu chảy, sau đó đến tiệm của cô mua thuốc chữa đau đầu và tiêu chảy, phải không?”
“Này, cô theo dõi cô ấy à? Còn bảo không quen, rõ ràng không chỉ quen mà còn hiểu rõ.” Cô gái không nói chuyện được, nhân viên hiệu thuốc nói thay cô gái, lúc này đã có lòng cảnh giác với Tô Nhược Hân, phảng phất như cô là người xấu làm chuyện gì đó với cô gái vậy.
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi thật sự là lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi không có ý xấu, chỉ là tôi có hiểu sơ sơ về y thuật.”
Nhân viên hiệu thuốc kia nghe thấy Tô Nhược Hân nói câu này, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn ngập tràn đề phòng giống như đã hoàn toàn coi cô là tên lừa đảo.
Sau đó, tất nhiên là không để ý đến Tô Nhược Hân, cũng không trả lời cô.
Tô Nhược Hân ngượng ngùng lắc đầu, xem ra cô nhiều chuyện rồi.
Bởi cô còn trẻ đã nói ra những lời này nên bị người ta coi là tên lừa đảo, nhưng cô cũng không để ý mà tiếp tục chờ ở trước quầy, không chớp mắt nhìn chằm chằm nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc.
Mỗi một vị thuốc cô đều nghiêm túc quan sát.
Cô cũng không muốn bị người ta đổi một vị thuốc, cuối cùng để mất mạng giống như Chúc Yên.
Vậy chính là khiến Hạ Thiên Tường mất mạng rồi.
Dù sao Hạ Thiên Tường cũng là tự tay cô cứu tỉnh, nếu giờ chết đi, há chẳng phải mất công bận rộn rồi.
Không thể được.
Nhân viên hiệu thuốc không nói chuyện, Tô Nhược Hân cũng không nói chuyện, cô gái không nói chuyện được lẳng lặng đứng ở trước quầy, chờ nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc trung y cho Tô Nhược Hân xong thì mua thuốc.
Xem ra, cô gái đã quen mua thuốc của nhân viên này, vì vậy, cho dù còn có nhân viên khác nhàn rỗi cũng không tìm đến.
Mà chắc hẳn nhân viên khác cũng biết cô gái và nhân viên này rất quen thuộc, cho nên cũng không lại gần bán thuốc.
Cũng may, mấy phút sau, nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc xong, Tô Nhược Hân trả tiền rồi rời đi.
Buổi chiều cô muốn tự mình sắc thuốc, sau đó đưa đến cho Hạ Thiên Tường.
Mỗi một phân đoạn đều không mượn tay người khác thế này, cô mới có thể yên tâm.
“Này, đơn thuốc của cô.” Nhân viên hiệu thuốc thấy cô cầm thuốc rồi đi, mới phát hiện đơn thuốc còn ở trong tay cô ta.
“Không cần, vứt đi.” Tô Nhược Hân cũng không để ý.
Đơn thuốc là tự cô viết, vứt hay không vứt cũng không hề gì, dù sao tất cả đều ở trong đầu cô.
Huống hồ, mỗi một lần kê đơn đều không giống nhau, đều phải căn cứ vào tình hình thực tế của bệnh tật mà thay đổi.
Nếu không, cô đã cho Hạ Thiên Tường tiếp tục uống thuốc để trong tủ lạnh lúc trước rồi.
Thuốc này sắc sẵn đóng gói đặt trong tủ lạnh vẫn uống được, chưa hết hạn.
Cũng bởi vì sau khi cô tỉnh lại, cơ thể Hạ Thiên Tường thay đổi, nên cô mới kê lại đơn thuốc cho anh.
“Hừ, coi mình là thần y à, rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo.” Nhân viên nữ nói rồi vứt đơn thuốc trong tay đi.
Cô gái trước quầy lập tức gõ một cái xuống quầy, sau đó chỉ vào đơn thuốc trong tay nhân viên hiệu thuốc rồi chỉ vào chính mình.
“Cô nói là muốn đơn thuốc này?” Nhân viên hiệu thuốc hỏi.
Cô gái nghiêm túc gật đầu.
“Tôi thấy cô ta chỉ là một tên lừa đảo, tôi không bốc thuốc này cho cô đâu.”
Lúc này Tô Nhược Hân đã đi ra ngoài.
Cô gái có cầm đơn thuốc cô kê hay không, cô cũng không để ý.
Có vết xe đổ của Chúc Yên, cô đã hiểu được, không phải mỗi người bệnh đều thích hợp để cô ra mặt khám chữa.
Ví dụ như Chúc Yên, cô ra mặt chữa bệnh cho Chúc Yên, kết quả Chúc Yên chết rồi.
Không phải đơn thuốc của cô có vấn đề, mà có người muốn mượn cái chết của Chúc Yên, một mũi tên bắn hai con chim, hãm hại cô và Hạ Thiên Tường.
Cho nên cô cảm thấy, Chúc Yên chết cũng bởi vì cô và Hạ Thiên Tường.
Mà bệnh của cô gái này, cho dù cô hoàn toàn có khả năng chữa khỏi, cô cũng không thể chữa trị cho cô gái.
Đây là điều cô đã xác định từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái.
Không phải cô tàn nhẫn, mà thế giới của rất nhiều người đều không phải là nơi cô muốn đi vào là có thể đi vào.
Trải qua cái chết của Chúc Yên, cô đã lĩnh hội sâu sắc điều này.
Nhưng hễ là có thể chữa, cô vẫn sẽ chữa.
Cô vẫn luôn ghi nhớ câu nói đầu tiên của ngọc chữ Vạn truyền vào trong đầu mình.
Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, trị bệnh cứu người, đặt y đức lên đầu.
Chỉ chốc lát Tô Nhược Hân đã về đến chung cư.
Chị Chiêm nghe thấy tiếng mở cửa thì ra đón: “Sao nhanh vậy đã về rồi?”
Tô Nhược Hân nhìn thấy cây lau nhà trong tay chị Chiêm, không thể không nói, chị Chiêm là người rất chịu khó, cho dù nghĩ rằng cô đi dạo phố thư giãn còn lâu mới trở về, nhưng chị Chiêm vẫn quét tước dọn dẹp nhà cửa.
Giúp việc không lười biếng như vậy thật sự rất tận tâm.
Cô cũng thích chị Chiêm.
Tô Nhược Hân giơ túi trong tay lên: “Tôi đi bốc thuốc, vị giác của Thiên Tường vẫn chưa được chữa khỏi, thuốc lúc trước đã không còn thích hợp cho anh ta uống, buổi chiều tôi sắc rồi tự mình đưa cho qua cho ta.”
“A, để tôi sắc rồi đưa cho.” Chị Chiêm nói rồi muốn nhận cái túi trong tay Tô Nhược Hân.
“Không cần, để tôi làm, có vị sắc trước có vị sắc sau, cũng có yêu cầu thời gian, tôi hiểu rõ hơn.”
“Cô Tô học y ở đâu vậy? Còn trẻ như vậy đã hiểu y thuật, thật sự rất lợi hại.” Chị Chiêm cười nói.
“Gặp may đúng dịp thôi.” Nói xong, cô thoáng nhìn chị Chiêm: “Gần đây khi ngủ chị thường ra mồ hôi, hơn nữa còn ra rất nhiều mồ hôi, phải không?”
Chị Chiêm sợ hãi, đặt cây lau nhà trong tay xuống, nói: “Sao cô biết?” Khi bà ta hỏi còn cẩn thận ngẫm lại, mình chỉ từng nói vấn đề này cho con gái, chưa từng nói với người nào khác, hơn nữa, chắc chắn con gái bà ta không thể nào quen biết Tô Nhược Hân, bà ta cũng mới biết Tô Nhược Hân chưa được mấy ngày, Tô Nhược Hân chưa từng gặp người nhà của bà ta, càng chưa gặp con gái bà ta.
“Nhìn cơ thể của chị thì biết thôi, mặc dù vấn đề này của chị không lớn, nhưng để lâu ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cô Tô, cô cũng kê cho tôi một đơn thuốc đi.” Chị Chiêm lập tức sốt ruột, tật xấu ra mồ hôi khi ngủ của bà ta quả thật không quá lâu, hơn nữa tỉnh dậy sẽ không ra mồ hôi nữa, cho nên không để ý mấy.
Nhưng lúc này nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, lập tức trở nên căng thẳng.
“Chị Chiêm, chị đừng căng thẳng, thật ra từ lần đầu tiên gặp chị thì tôi đã phát hiện ra rồi, cũng bởi vì cảm thấy chỉ là bệnh vặt, có chữa hay không cũng không quan trọng, ừm, thật sự không phải vấn đề gì lớn, chị đừng căng thẳng.”
Nhưng ăn mặc lại rất lịch sự sang trọng, có lẽ điều kiện gia đình cũng khá giả.
“Cô ấy bị câm phải không?” Tô Nhược Hân giật mình hỏi một câu.
“Cô… cô biết cô ấy?” Nhân viên hiệu thuốc không ngờ Tô Nhược Hân vừa nhìn thấy cô gái kia đã lên tiếng nói câu này, hơn nữa còn nói đúng, bởi vậy cho rằng Tô Nhược Hân quen biết cô gái.
Tô Nhược Hân vẫn chưa trả lời, chỉ thấy cô gái kia lắc đầu.
Đây là nói cho nhân viên hiệu thuốc rằng cô ấy không quen biết Tô Nhược Hân.
Đúng vậy, Tô Nhược Hân cũng thật sự không quen biết cô gái này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
“Vậy sao cô biết cô ấy bị câm?” Dường như nhân viên hiệu thuốc đã quen dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với cô gái, cô gái vừa lắc đầu đã hiểu ý của cô ấy.
“Cô ấy không chỉ không nói được, hơn nữa cách ba năm ngày sẽ bị đau đầu hoặc tiêu chảy, sau đó đến tiệm của cô mua thuốc chữa đau đầu và tiêu chảy, phải không?”
“Này, cô theo dõi cô ấy à? Còn bảo không quen, rõ ràng không chỉ quen mà còn hiểu rõ.” Cô gái không nói chuyện được, nhân viên hiệu thuốc nói thay cô gái, lúc này đã có lòng cảnh giác với Tô Nhược Hân, phảng phất như cô là người xấu làm chuyện gì đó với cô gái vậy.
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi thật sự là lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi không có ý xấu, chỉ là tôi có hiểu sơ sơ về y thuật.”
Nhân viên hiệu thuốc kia nghe thấy Tô Nhược Hân nói câu này, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn ngập tràn đề phòng giống như đã hoàn toàn coi cô là tên lừa đảo.
Sau đó, tất nhiên là không để ý đến Tô Nhược Hân, cũng không trả lời cô.
Tô Nhược Hân ngượng ngùng lắc đầu, xem ra cô nhiều chuyện rồi.
Bởi cô còn trẻ đã nói ra những lời này nên bị người ta coi là tên lừa đảo, nhưng cô cũng không để ý mà tiếp tục chờ ở trước quầy, không chớp mắt nhìn chằm chằm nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc.
Mỗi một vị thuốc cô đều nghiêm túc quan sát.
Cô cũng không muốn bị người ta đổi một vị thuốc, cuối cùng để mất mạng giống như Chúc Yên.
Vậy chính là khiến Hạ Thiên Tường mất mạng rồi.
Dù sao Hạ Thiên Tường cũng là tự tay cô cứu tỉnh, nếu giờ chết đi, há chẳng phải mất công bận rộn rồi.
Không thể được.
Nhân viên hiệu thuốc không nói chuyện, Tô Nhược Hân cũng không nói chuyện, cô gái không nói chuyện được lẳng lặng đứng ở trước quầy, chờ nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc trung y cho Tô Nhược Hân xong thì mua thuốc.
Xem ra, cô gái đã quen mua thuốc của nhân viên này, vì vậy, cho dù còn có nhân viên khác nhàn rỗi cũng không tìm đến.
Mà chắc hẳn nhân viên khác cũng biết cô gái và nhân viên này rất quen thuộc, cho nên cũng không lại gần bán thuốc.
Cũng may, mấy phút sau, nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc xong, Tô Nhược Hân trả tiền rồi rời đi.
Buổi chiều cô muốn tự mình sắc thuốc, sau đó đưa đến cho Hạ Thiên Tường.
Mỗi một phân đoạn đều không mượn tay người khác thế này, cô mới có thể yên tâm.
“Này, đơn thuốc của cô.” Nhân viên hiệu thuốc thấy cô cầm thuốc rồi đi, mới phát hiện đơn thuốc còn ở trong tay cô ta.
“Không cần, vứt đi.” Tô Nhược Hân cũng không để ý.
Đơn thuốc là tự cô viết, vứt hay không vứt cũng không hề gì, dù sao tất cả đều ở trong đầu cô.
Huống hồ, mỗi một lần kê đơn đều không giống nhau, đều phải căn cứ vào tình hình thực tế của bệnh tật mà thay đổi.
Nếu không, cô đã cho Hạ Thiên Tường tiếp tục uống thuốc để trong tủ lạnh lúc trước rồi.
Thuốc này sắc sẵn đóng gói đặt trong tủ lạnh vẫn uống được, chưa hết hạn.
Cũng bởi vì sau khi cô tỉnh lại, cơ thể Hạ Thiên Tường thay đổi, nên cô mới kê lại đơn thuốc cho anh.
“Hừ, coi mình là thần y à, rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo.” Nhân viên nữ nói rồi vứt đơn thuốc trong tay đi.
Cô gái trước quầy lập tức gõ một cái xuống quầy, sau đó chỉ vào đơn thuốc trong tay nhân viên hiệu thuốc rồi chỉ vào chính mình.
“Cô nói là muốn đơn thuốc này?” Nhân viên hiệu thuốc hỏi.
Cô gái nghiêm túc gật đầu.
“Tôi thấy cô ta chỉ là một tên lừa đảo, tôi không bốc thuốc này cho cô đâu.”
Lúc này Tô Nhược Hân đã đi ra ngoài.
Cô gái có cầm đơn thuốc cô kê hay không, cô cũng không để ý.
Có vết xe đổ của Chúc Yên, cô đã hiểu được, không phải mỗi người bệnh đều thích hợp để cô ra mặt khám chữa.
Ví dụ như Chúc Yên, cô ra mặt chữa bệnh cho Chúc Yên, kết quả Chúc Yên chết rồi.
Không phải đơn thuốc của cô có vấn đề, mà có người muốn mượn cái chết của Chúc Yên, một mũi tên bắn hai con chim, hãm hại cô và Hạ Thiên Tường.
Cho nên cô cảm thấy, Chúc Yên chết cũng bởi vì cô và Hạ Thiên Tường.
Mà bệnh của cô gái này, cho dù cô hoàn toàn có khả năng chữa khỏi, cô cũng không thể chữa trị cho cô gái.
Đây là điều cô đã xác định từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái.
Không phải cô tàn nhẫn, mà thế giới của rất nhiều người đều không phải là nơi cô muốn đi vào là có thể đi vào.
Trải qua cái chết của Chúc Yên, cô đã lĩnh hội sâu sắc điều này.
Nhưng hễ là có thể chữa, cô vẫn sẽ chữa.
Cô vẫn luôn ghi nhớ câu nói đầu tiên của ngọc chữ Vạn truyền vào trong đầu mình.
Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, trị bệnh cứu người, đặt y đức lên đầu.
Chỉ chốc lát Tô Nhược Hân đã về đến chung cư.
Chị Chiêm nghe thấy tiếng mở cửa thì ra đón: “Sao nhanh vậy đã về rồi?”
Tô Nhược Hân nhìn thấy cây lau nhà trong tay chị Chiêm, không thể không nói, chị Chiêm là người rất chịu khó, cho dù nghĩ rằng cô đi dạo phố thư giãn còn lâu mới trở về, nhưng chị Chiêm vẫn quét tước dọn dẹp nhà cửa.
Giúp việc không lười biếng như vậy thật sự rất tận tâm.
Cô cũng thích chị Chiêm.
Tô Nhược Hân giơ túi trong tay lên: “Tôi đi bốc thuốc, vị giác của Thiên Tường vẫn chưa được chữa khỏi, thuốc lúc trước đã không còn thích hợp cho anh ta uống, buổi chiều tôi sắc rồi tự mình đưa cho qua cho ta.”
“A, để tôi sắc rồi đưa cho.” Chị Chiêm nói rồi muốn nhận cái túi trong tay Tô Nhược Hân.
“Không cần, để tôi làm, có vị sắc trước có vị sắc sau, cũng có yêu cầu thời gian, tôi hiểu rõ hơn.”
“Cô Tô học y ở đâu vậy? Còn trẻ như vậy đã hiểu y thuật, thật sự rất lợi hại.” Chị Chiêm cười nói.
“Gặp may đúng dịp thôi.” Nói xong, cô thoáng nhìn chị Chiêm: “Gần đây khi ngủ chị thường ra mồ hôi, hơn nữa còn ra rất nhiều mồ hôi, phải không?”
Chị Chiêm sợ hãi, đặt cây lau nhà trong tay xuống, nói: “Sao cô biết?” Khi bà ta hỏi còn cẩn thận ngẫm lại, mình chỉ từng nói vấn đề này cho con gái, chưa từng nói với người nào khác, hơn nữa, chắc chắn con gái bà ta không thể nào quen biết Tô Nhược Hân, bà ta cũng mới biết Tô Nhược Hân chưa được mấy ngày, Tô Nhược Hân chưa từng gặp người nhà của bà ta, càng chưa gặp con gái bà ta.
“Nhìn cơ thể của chị thì biết thôi, mặc dù vấn đề này của chị không lớn, nhưng để lâu ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cô Tô, cô cũng kê cho tôi một đơn thuốc đi.” Chị Chiêm lập tức sốt ruột, tật xấu ra mồ hôi khi ngủ của bà ta quả thật không quá lâu, hơn nữa tỉnh dậy sẽ không ra mồ hôi nữa, cho nên không để ý mấy.
Nhưng lúc này nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, lập tức trở nên căng thẳng.
“Chị Chiêm, chị đừng căng thẳng, thật ra từ lần đầu tiên gặp chị thì tôi đã phát hiện ra rồi, cũng bởi vì cảm thấy chỉ là bệnh vặt, có chữa hay không cũng không quan trọng, ừm, thật sự không phải vấn đề gì lớn, chị đừng căng thẳng.”