Chương 180: Cực kì khó chịu
"Khi thi THPT quốc gia xong."
"Giờ cũng là lúc thi THPT quốc gia xong."
"Ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong."
Cận Liễm cốc đầu: “Tôi biết rồi, đi thôi."
Bỗng cảm thấy hình như vì lơ là nên đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Tô Nhược Hân chậm rãi đi theo sau. Nhìn bóng lưng của Cận Liễm, cô lại nhớ đến Hạ Thiên Chiếu: “Tôi có một người bạn, tôi hẹn thêm người đó anh sẽ không để bụng chứ?"
"Không đâu. Có thể bảo anh ta giả vờ vô tình gặp nhau ấy, thế thì mẹ tôi sẽ không cốc đầu tôi."
"Đúng đấy, làm thế mới chu đáo. Dì Tăng thông minh lắm. Tôi sẽ bảo anh ta làm như "vô tình gặp" thôi." Tô Nhược Hân nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên Chiếu.
Tô Nhược Hân gọi, cô cứ tưởng là Hạ Thiên Chiếu sẽ bắt máy ngay.
Kết quả gọi tận hai cuộc mà không ai bắt máy hết.
Khi cô nghĩ rằng Hạ Thiên Chiếu không cầm điện thoại nên mới không nghe máy thì bên kia lại bắt máy: “Tô Nhược Hân, nhớ anh đây rồi đúng không?"
"Cút."
"Được, cút rồi đó, anh đây cút xa rồi. Giờ dù em có nói nhớ anh đây thì anh đây cũng không thể nào dâng mình cho em được."
Tô Nhược Hân đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải: “Anh không ở thành phố T sao?"
"Mới sang châu Phi. Hôm trước anh tư giao việc cho tôi, bảo tôi phải theo làm từ đầu đến đuôi."
"Hạ Thiên Tường sao?"
"Ừ, trừ anh ấy ra thì còn ai nữa. Sao tôi có cảm giác là anh ấy cố ý nhỉ. Tô Nhược Hân, em nói thật đi, mấy hôm điều anh sang châu Phi, ngày nào anh ấy cũng hẹn em đúng không?"
Tô Nhược Hân cảm thấy nghẹn họng, một lúc lâu vẫn không nói gì.
"Tô Nhược Hân, còn việc gì không? Nếu không thì anh đây đi xử lý cái ông già của dự án đã nhé. Tôi không tin là mình không xử lý ông ta được, cũng không tin mình không thể trở về trong vòng một tháng."
Tô Nhược Hân tắt máy.
Trong lòng rất vắng vẻ.
Ba ngày rồi mà Hạ Thiên Tường vẫn chưa liên lạc với cô.
Không hề luôn.
"Hân xinh đẹp sao thế? Bạn cô không đến được sao?" Cận Liễm là người biết nhìn mặt đoán ý. Từ việc Tô Nhược Hân hào hứng gọi điện thoại cho đến sắc mặt vắng vẻ lúc này, anh ta nhận ra điều bất thường từ Tô Nhược Hân.
"Ừ, anh ta đi công tác ở châu Phi rồi. Chúng ta đi thôi." Ra khỏi tiểu khu, Tô Nhược Hân lên xe của Cận Liễm.
So với xe của Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Chiếu thì xe của Cận Liễm khá bình thường.
Là chiếc Mercedes G Class với giá hơn sáu tỷ, nhưng trông cũng rất có khí thế.
Lên xe, Tô Nhược Hân sờ trái sờ phải: “Thân xe này cao ghê."
"Ừ, chỉnh lên mức cao nhất, nhưng khi lái xe trong vùng nội thành thì hơi rung, cũng hơi lãng phí."
"Có tiền cũng khó mua được cái mình thích mà, chỉ cần mình thích là được thôi, haha."
"Ôi Hân xinh đẹp à, tự dưng tôi nhận ra cô hiểu lòng người quá, chữ nào chữ nấy cũng thấm sâu vào lòng tôi, cực kì hiểu lòng tôi."
"Được rồi đó, đứa con cưng của mẹ như anh đừng có mở miệng là Hân xinh đẹp nữa, nghe khó chịu lắm. Nói đi, chúng ta đi đâu?" Hạ Thiên Chiếu không đến được thì hai người đi với nhau vậy.
Dù sao bây giờ cô cũng rảnh.
"Tôi quyết định đi đâu cô cũng đồng ý sao?"
"Ừ, đồng ý."
"Ồ, cô không sợ tôi lừa cô đến khách sạn, sau đó chụp một bộ ảnh chân dung đặc biệt rồi bán cô sao?" Cận Liễm vừa lái xe vừa đùa.
"Không sợ."
"Sao tôi lại có cảm giác kiểu chúng ta đã gặp nhau nhiều lần nên rất quen thuộc nhỉ?"
"Không quen."
"Thế mà cô không sợ thật sao?" Cận Liễm cười nhìn cô gái ngồi ở ghế phó lái, nếu đem so với bức ảnh mà Tăng Hiểu Khê đưa cho anh thì đúng là kém nhau xa.
Ảnh làm sao mà đẹp bằng người thật được.
Khi đó anh ta bị mẹ lừa rồi.
Biết trước Tô Nhược Hân xinh đẹp thế này thì anh ta đã không chờ đến khi thi THPT xong mà phải hẹn từ trước rồi.
Nếu thế người đàn ông mà Tô Nhược Hân nhận ra là mình đã yêu vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong có phải là anh ta không?
Có điều mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Khi cô nói với anh rằng vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong, cô yêu một người đàn ông, ánh mắt cô rất nghiêm túc.
Rất nghiêm túc.
Chứ không hề có ý đùa.
Anh ta cảm nhận được một cách rõ ràng.
Đây cũng là chuyện khiến anh ta thấy lúc này rất phiền muộn.
"Không sợ, có dì Tăng mà, nên tôi không sợ đâu. Nếu anh dám bán tôi thì dì ấy sẽ chém anh đấy." Tô Nhược Hân cười, cô muốn ném những cô đơn trong đáy lòng ra ánh nắng bên ngoài cửa xe.
Sau đó sẽ đón ánh nắng vào trong lòng, cô muốn nội tâm của mình phải trở nên tươi sáng.
Anh có đến hay không, có liên lạc hay không thì cô cũng vẫn phải trải qua cuộc sống của riêng mình.
"Này, Tăng Hiểu Khê là mẹ tôi, tình cảm giữa cô và mẹ tôi mà hơn tình cảm giữa mẹ tôi và tôi được sao?" Cận Liễm cười.
"Tất nhiên. Nếu anh không tin thì giờ tôi gọi cho dì Tăng nhé?" Tô Nhược Hân nghiêm túc rồi.
"Được, tôi phục cô, mẹ tôi thân thiết với cô hơn với tôi, thế được chưa?"
"Được, anh phục là được." Tô Nhược Hân thả chiếc điện thoại mà vừa rồi giả vờ cầm lên xuống.
"Hân xinh đẹp, cô ước chừng điểm thi THPT rồi chứ, được khoảng bao nhiêu?" Thân là đàn anh nên Cận Liễm quan tâm chuyện của Tô Nhược Hân.
"Năm trăm chín mươi."
Một tiếng "két" vang lên, chiếc Mercedes G Class dừng ngay ven đường.
Nếu Tô Nhược Hân đứng ven đường chứ không phải ngồi trên xe thì chắc chắn cô sẽ thấy lúc dừng lại chiếc Mercedes G Class đã tóe lửa.
"Cô thi ít hơn người ta một môn mà điểm còn tầm năm trăm chín mươi ư? Cô chắc chứ?" Cận Liễm sợ hãi trước số điểm năm trăm chín mươi mà Tô Nhược Hân nói.
"Điểm tầm đấy." Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.
Cô làm bài nên trong lòng cô ước chừng được.
"Thế thì khỏe rồi. Nói đi, cô muốn học ngành nào trường nào? Cô nói cho tôi rồi chúng ta sẽ học cùng ngành cùng trường."
"Liễm Tử, lần đầu gặp mặt mà anh đã bỏ ra nhiều thế khiến tôi nghi ngờ anh có mưu đồ gì khác. Chẳng lẽ anh hối hận vì tự chế nhạo mình và có tình ý với tôi?" Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn Cận Liễm.
"Nếu thật thì sao? Tôi còn cơ hội chứ?" Cận Liễm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ngoài kia.
Tâm trạng của Tô Nhược Hân tự dưng tốt hơn hẳn: “Không có đâu."
"Tại sao?"
"Tôi không hứng thú mấy anh con trai là con cưng của mẹ, anh rớt rồi."
"Tôi có thể nói lại một lần nữa là tôi hối hận vì đã tự chế nhạo mình không?" Sắc mặt Cận Liễm bỗng đầy rầu rĩ.
"Không thể, trần đời này làm gì có thuốc hối hận. Anh mau lái xe đi, đã bảo là hẹn nhau rồi, không được nuốt lời."
Thế là chiếc Mercedes G Class lại chạy bon bon.
Đến khi ra khỏi thành phố và dừng cạnh một hồ sen, Tô Nhược Hân mới phản ứng lại: “Khu du lịch nhà nông sao?"
"Ừ, chỗ này tên Viện quán Hương Phi, cũng được lắm."
Tô Nhược Hân xuống xe.
Giữa hồ sen mênh mông bát ngát thấp thoáng một hòn đảo nhỏ, trên đảo là những ngôi nhà gạch đỏ ngói xanh, trông khá là tuyệt.
Đang nghĩ xem làm sao qua đó được thì nhìn thấy một chiếc thuyền bơm hơi trên đảo xuyên qua bao lớp sen chạy tới.
Phải nói đây đúng là một nơi thích hợp để hẹn nhau.
Thuyền đến trong chớp mắt: “Mời hai người lên thuyền."
Cận Liễm đỡ Tô Nhược Hân lên thuyền: “Sao rồi, chỗ này cũng ổn đúng không?"
"Ừ, nhưng tôi thấy anh hẹn tôi đến đây thì hơi phí."
"Không phí đâu."
"Anh nên hẹn một cô gái khiến anh không muốn tự chế nhạo mình đến đây."
"Bây giờ tôi cũng không muốn tự chế nhạo mình với cô."
"Chuyện đã qua không thể nào thay đổi được. Cận Liễm, anh từ bỏ đi." Tô Nhược Hân cũng tùy ý nói đùa với Cận Liễm.
"Giờ cũng là lúc thi THPT quốc gia xong."
"Ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong."
Cận Liễm cốc đầu: “Tôi biết rồi, đi thôi."
Bỗng cảm thấy hình như vì lơ là nên đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Tô Nhược Hân chậm rãi đi theo sau. Nhìn bóng lưng của Cận Liễm, cô lại nhớ đến Hạ Thiên Chiếu: “Tôi có một người bạn, tôi hẹn thêm người đó anh sẽ không để bụng chứ?"
"Không đâu. Có thể bảo anh ta giả vờ vô tình gặp nhau ấy, thế thì mẹ tôi sẽ không cốc đầu tôi."
"Đúng đấy, làm thế mới chu đáo. Dì Tăng thông minh lắm. Tôi sẽ bảo anh ta làm như "vô tình gặp" thôi." Tô Nhược Hân nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên Chiếu.
Tô Nhược Hân gọi, cô cứ tưởng là Hạ Thiên Chiếu sẽ bắt máy ngay.
Kết quả gọi tận hai cuộc mà không ai bắt máy hết.
Khi cô nghĩ rằng Hạ Thiên Chiếu không cầm điện thoại nên mới không nghe máy thì bên kia lại bắt máy: “Tô Nhược Hân, nhớ anh đây rồi đúng không?"
"Cút."
"Được, cút rồi đó, anh đây cút xa rồi. Giờ dù em có nói nhớ anh đây thì anh đây cũng không thể nào dâng mình cho em được."
Tô Nhược Hân đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải: “Anh không ở thành phố T sao?"
"Mới sang châu Phi. Hôm trước anh tư giao việc cho tôi, bảo tôi phải theo làm từ đầu đến đuôi."
"Hạ Thiên Tường sao?"
"Ừ, trừ anh ấy ra thì còn ai nữa. Sao tôi có cảm giác là anh ấy cố ý nhỉ. Tô Nhược Hân, em nói thật đi, mấy hôm điều anh sang châu Phi, ngày nào anh ấy cũng hẹn em đúng không?"
Tô Nhược Hân cảm thấy nghẹn họng, một lúc lâu vẫn không nói gì.
"Tô Nhược Hân, còn việc gì không? Nếu không thì anh đây đi xử lý cái ông già của dự án đã nhé. Tôi không tin là mình không xử lý ông ta được, cũng không tin mình không thể trở về trong vòng một tháng."
Tô Nhược Hân tắt máy.
Trong lòng rất vắng vẻ.
Ba ngày rồi mà Hạ Thiên Tường vẫn chưa liên lạc với cô.
Không hề luôn.
"Hân xinh đẹp sao thế? Bạn cô không đến được sao?" Cận Liễm là người biết nhìn mặt đoán ý. Từ việc Tô Nhược Hân hào hứng gọi điện thoại cho đến sắc mặt vắng vẻ lúc này, anh ta nhận ra điều bất thường từ Tô Nhược Hân.
"Ừ, anh ta đi công tác ở châu Phi rồi. Chúng ta đi thôi." Ra khỏi tiểu khu, Tô Nhược Hân lên xe của Cận Liễm.
So với xe của Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Chiếu thì xe của Cận Liễm khá bình thường.
Là chiếc Mercedes G Class với giá hơn sáu tỷ, nhưng trông cũng rất có khí thế.
Lên xe, Tô Nhược Hân sờ trái sờ phải: “Thân xe này cao ghê."
"Ừ, chỉnh lên mức cao nhất, nhưng khi lái xe trong vùng nội thành thì hơi rung, cũng hơi lãng phí."
"Có tiền cũng khó mua được cái mình thích mà, chỉ cần mình thích là được thôi, haha."
"Ôi Hân xinh đẹp à, tự dưng tôi nhận ra cô hiểu lòng người quá, chữ nào chữ nấy cũng thấm sâu vào lòng tôi, cực kì hiểu lòng tôi."
"Được rồi đó, đứa con cưng của mẹ như anh đừng có mở miệng là Hân xinh đẹp nữa, nghe khó chịu lắm. Nói đi, chúng ta đi đâu?" Hạ Thiên Chiếu không đến được thì hai người đi với nhau vậy.
Dù sao bây giờ cô cũng rảnh.
"Tôi quyết định đi đâu cô cũng đồng ý sao?"
"Ừ, đồng ý."
"Ồ, cô không sợ tôi lừa cô đến khách sạn, sau đó chụp một bộ ảnh chân dung đặc biệt rồi bán cô sao?" Cận Liễm vừa lái xe vừa đùa.
"Không sợ."
"Sao tôi lại có cảm giác kiểu chúng ta đã gặp nhau nhiều lần nên rất quen thuộc nhỉ?"
"Không quen."
"Thế mà cô không sợ thật sao?" Cận Liễm cười nhìn cô gái ngồi ở ghế phó lái, nếu đem so với bức ảnh mà Tăng Hiểu Khê đưa cho anh thì đúng là kém nhau xa.
Ảnh làm sao mà đẹp bằng người thật được.
Khi đó anh ta bị mẹ lừa rồi.
Biết trước Tô Nhược Hân xinh đẹp thế này thì anh ta đã không chờ đến khi thi THPT xong mà phải hẹn từ trước rồi.
Nếu thế người đàn ông mà Tô Nhược Hân nhận ra là mình đã yêu vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong có phải là anh ta không?
Có điều mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Khi cô nói với anh rằng vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong, cô yêu một người đàn ông, ánh mắt cô rất nghiêm túc.
Rất nghiêm túc.
Chứ không hề có ý đùa.
Anh ta cảm nhận được một cách rõ ràng.
Đây cũng là chuyện khiến anh ta thấy lúc này rất phiền muộn.
"Không sợ, có dì Tăng mà, nên tôi không sợ đâu. Nếu anh dám bán tôi thì dì ấy sẽ chém anh đấy." Tô Nhược Hân cười, cô muốn ném những cô đơn trong đáy lòng ra ánh nắng bên ngoài cửa xe.
Sau đó sẽ đón ánh nắng vào trong lòng, cô muốn nội tâm của mình phải trở nên tươi sáng.
Anh có đến hay không, có liên lạc hay không thì cô cũng vẫn phải trải qua cuộc sống của riêng mình.
"Này, Tăng Hiểu Khê là mẹ tôi, tình cảm giữa cô và mẹ tôi mà hơn tình cảm giữa mẹ tôi và tôi được sao?" Cận Liễm cười.
"Tất nhiên. Nếu anh không tin thì giờ tôi gọi cho dì Tăng nhé?" Tô Nhược Hân nghiêm túc rồi.
"Được, tôi phục cô, mẹ tôi thân thiết với cô hơn với tôi, thế được chưa?"
"Được, anh phục là được." Tô Nhược Hân thả chiếc điện thoại mà vừa rồi giả vờ cầm lên xuống.
"Hân xinh đẹp, cô ước chừng điểm thi THPT rồi chứ, được khoảng bao nhiêu?" Thân là đàn anh nên Cận Liễm quan tâm chuyện của Tô Nhược Hân.
"Năm trăm chín mươi."
Một tiếng "két" vang lên, chiếc Mercedes G Class dừng ngay ven đường.
Nếu Tô Nhược Hân đứng ven đường chứ không phải ngồi trên xe thì chắc chắn cô sẽ thấy lúc dừng lại chiếc Mercedes G Class đã tóe lửa.
"Cô thi ít hơn người ta một môn mà điểm còn tầm năm trăm chín mươi ư? Cô chắc chứ?" Cận Liễm sợ hãi trước số điểm năm trăm chín mươi mà Tô Nhược Hân nói.
"Điểm tầm đấy." Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.
Cô làm bài nên trong lòng cô ước chừng được.
"Thế thì khỏe rồi. Nói đi, cô muốn học ngành nào trường nào? Cô nói cho tôi rồi chúng ta sẽ học cùng ngành cùng trường."
"Liễm Tử, lần đầu gặp mặt mà anh đã bỏ ra nhiều thế khiến tôi nghi ngờ anh có mưu đồ gì khác. Chẳng lẽ anh hối hận vì tự chế nhạo mình và có tình ý với tôi?" Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn Cận Liễm.
"Nếu thật thì sao? Tôi còn cơ hội chứ?" Cận Liễm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ngoài kia.
Tâm trạng của Tô Nhược Hân tự dưng tốt hơn hẳn: “Không có đâu."
"Tại sao?"
"Tôi không hứng thú mấy anh con trai là con cưng của mẹ, anh rớt rồi."
"Tôi có thể nói lại một lần nữa là tôi hối hận vì đã tự chế nhạo mình không?" Sắc mặt Cận Liễm bỗng đầy rầu rĩ.
"Không thể, trần đời này làm gì có thuốc hối hận. Anh mau lái xe đi, đã bảo là hẹn nhau rồi, không được nuốt lời."
Thế là chiếc Mercedes G Class lại chạy bon bon.
Đến khi ra khỏi thành phố và dừng cạnh một hồ sen, Tô Nhược Hân mới phản ứng lại: “Khu du lịch nhà nông sao?"
"Ừ, chỗ này tên Viện quán Hương Phi, cũng được lắm."
Tô Nhược Hân xuống xe.
Giữa hồ sen mênh mông bát ngát thấp thoáng một hòn đảo nhỏ, trên đảo là những ngôi nhà gạch đỏ ngói xanh, trông khá là tuyệt.
Đang nghĩ xem làm sao qua đó được thì nhìn thấy một chiếc thuyền bơm hơi trên đảo xuyên qua bao lớp sen chạy tới.
Phải nói đây đúng là một nơi thích hợp để hẹn nhau.
Thuyền đến trong chớp mắt: “Mời hai người lên thuyền."
Cận Liễm đỡ Tô Nhược Hân lên thuyền: “Sao rồi, chỗ này cũng ổn đúng không?"
"Ừ, nhưng tôi thấy anh hẹn tôi đến đây thì hơi phí."
"Không phí đâu."
"Anh nên hẹn một cô gái khiến anh không muốn tự chế nhạo mình đến đây."
"Bây giờ tôi cũng không muốn tự chế nhạo mình với cô."
"Chuyện đã qua không thể nào thay đổi được. Cận Liễm, anh từ bỏ đi." Tô Nhược Hân cũng tùy ý nói đùa với Cận Liễm.