Chương 192: Không được chê đấy
"Cô tin tôi không?" Tô Nhược Hân nhìn cô ấy, cũng rất đau lòng.
"Trước khi cô chưa kê đơn thuốc cho tôi, tôi tin, nhưng từ sau khi cô kê đơn thuốc cho tôi, tôi không tin, đơn thuốc mà ngay cả tôi cũng kê được, cô kê vậy thì tính là gì?"
"Thật ra, vẫn cần thêm phụ trợ." Tô Nhược Hân nhìn thấy Lâm Sương Ngọc như vậy, cũng không úp úp mở mở nữa.
"Phụ trợ gì? Thứ gọi là phụ trợ này, tôi không nghĩ đến, cũng không có khái niệm." Lâm Sương Ngọc nghe thấy Tô Nhược Hân nói phải cần thêm phụ trợ, không hiểu nhìn Tô Nhược Hân.
Cũng hơi tò mò.
Dù sao, cô ấy bị bệnh nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều chịu đựng đủ loại hành hạ, nếu như có thể chữa khỏi, vậy tất nhiên phải chữa cho khỏi.
Cô ấy cũng muốn làm một người bình thường.
"Sương Ngọc, cô nghĩ lại một chút, có phải mỗi lần cô rời khỏi hòn đảo nhỏ này đến Trường trung học Khải Mỹ bên kia thì triệu chứng đau đầu và tiêu chảy sẽ giảm đi một chút hay không?"
Lâm Sương Ngọc lẳng lặng đứng đó, giống như đang tỉ mỉ nghĩ lại, một lúc lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu: "Cô nói đúng, hình như sau khi tôi rời khỏi thì sẽ đỡ hơn một chút, sau đó vừa trở về nơi này lại nặng thêm một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng."
"Đó là bởi vì cô đi đi lại lại, ở bên kia vài ngày, ở bên này vài ngày, cũng không cách nhau quá lâu, bởi vậy, mới đỡ một chút cô đã trở về để rồi nặng hơn." Tô Nhược Hân phân tích thay cô ấy.
"Ý của cô là, sở dĩ tôi đau đầu và tiêu chảy là có liên quan đến hòn đảo nhỏ này? Trên hòn đảo nhỏ nay có cái gì bất thường sao?"
"Không liên quan đến hòn đảo nhỏ này, chỉ là liên quan đến hoa và cây trong nhà này của cô."
Lâm Sương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt nhìn dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: "Là dạ lan hương sao? Đây là loài hoa mẹ tôi thích nhất, trong tất cả những tấm ảnh của bà ấy, bối cảnh của mỗi một tấm đều là dạ lan hương, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa tôi, không thể nào, không thể nào, mẹ tôi không thể nào hại tôi, đây là căn nhà bà ấy thích nhất là hoa bà ấy thích nhất, cũng bởi vì là thứ mẹ tôi thích nên tôi mới ở lại nơi này, mới có thể yên tâm ngủ, mới có thể ngủ ngon giấc."
"Dì ấy không hại cô, bà ấy yêu cô." Tô Nhược Hân không biết mẹ của Lâm Sương Ngọc, vừa rồi cũng chỉ nghe chút chuyện xưa của nhà họ Lâm.
Cũng chỉ là vợ cả bị người thứ ba giết chết, sau đó con của vợ cả đấu với người thứ ba mà thôi.
Có điều, con gái của vợ cả bị bệnh, sau đó đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu người thứ ba, cho rằng là thủ đoạn của người thứ ba.
Lại không biết, thiên nhiên vô cùng kỳ diệu.
"Nhưng cô nói là dạ lan hương." Lâm Sương Ngọc càng ngày càng mơ hồ không rõ.
"Dạ lan hương thích hợp với nuôi trồng bên ngoài phòng, hoa nở rất đẹp, chỉ dùng để ngắm nhìn, cô có biết vì sao nó không thích hợp nuôi trồng trong phòng không?"
"Củ dạ lan hương có độc, phấn hoa cũng có chút ít độc tố, tôi cũng từng nghi ngờ là dạ lan hương, nhưng trước giờ tôi chưa từng ăn củ và phấn của dạ lan hương, tôi chỉ coi chúng như vật trang trí, tôi không ăn thì sẽ không trúng độc, không phải nó, tuyệt đối không phải nó, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa dối tôi, mẹ tôi sẽ không hại tôi, sẽ không."
Tô Nhược Hân lắc đầu, quả nhiên Lâm Sương Ngọc đều hiểu rõ, cũng đều tra cứu tất cả những tri thức này.
Thậm chí còn từng nghi ngờ có thể chứng đau đầu của mình liên quan đến dạ lan hương.
Sau này lại xác nhận mình không ăn củ và phấn chứa độc của dạ lan hương nên đã bỏ qua khả năng này, rồi lại đổ tất cả tội lỗi vào người thứ ba kia.
"Tô Nhược Hân, cô lắc đầu là có ý gì?"
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra: "Quả thật chỉ cần không ăn phải độc của dạ lan hương thì sẽ không trúng độc, cũng sẽ không gây ra đau đầu, không gây ra những phản ứng không tốt khác. Nhưng cô lại trồng tùng bách ở xung quanh dạ lan hương, trải qua năm tháng độc tố trong hai loại thực vật này kết hợp lại với nhau, cũng trở thành chất độc phát ra ngoài, dạ lan hương khiến cô đau đầu, tùng bách khiến cô tiêu chảy, Lâm Sương Ngọc, bệnh của cô thật sự không liên quan đến người phụ nữ kia, bây giờ cô chỉ cần làm thêm một việc là được rồi."
Lâm Sương Ngọc hiểu ra, hoàn toàn không tin nổi nhìn Tô Nhược Hân: "Hình như cô… cô nói đúng rồi, vì sao tôi không nghĩ đến?" Cô ấy lẩm bẩm một mình, ngay sau đó nói: "Làm thêm việc gì?"
Tô Nhược Hân đưa tay chỉ vào dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: "Nhổ hết chỗ dạ lan hương này, sau đó cô lại dùng đơn thuốc bình thường nhất mà ngay cả cô cũng kê được của tôi kia, không đến nửa tháng, triệu chứng đau đầu và tiêu chảy của cô sẽ biến mất, sau đó bởi vì vị giác của cô đã khôi phục nên ăn ngon ngủ ngon, một tháng sau, bệnh của cô sẽ khỏi hoàn toàn.
"Cô muốn tôi nhổ dạ lan hương? Vì sao không phải tùng bách?" Lâm Sương Ngọc nhìn dạ lan hương quen thuộc và những cây tùng bách xanh mướt, nhất thời không biết nên chọn thế nào.
"Bởi vì cô thích tùng bách, dạ lan hương chỉ là mẹ cô thích mà thôi, cô nhổ dạ lan hương, coi như tặng dạ lan hương đẹp nhất cho mẹ cô đang ở một thế giới khác kia, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy ở trên trời có linh sẽ rất vui vẻ, Lâm Sương Ngọc, cô phải là chính cô, làm bạn với tùng bách cô yêu thích, chứ không phải cho rằng mình là sự nối tiếp của sinh mạng mẹ mình. Cô là cô, bà ấy là bà ấy, hi vọng cô sẽ không sống dưới cái bóng của bà ấy nữa, chờ cô khỏi rồi thì đi học đi, nếu như được, hãy học đại học cùng tôi."
Nói hết những lời này, Tô Nhược Hân cất bước, bước từng bước đi qua vườn dạ lan hương xinh đẹp này.
Xuyên qua cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn kia, lại xuyên qua một hành lang gấp khúc, phía sau đó là cô gái ngơ ngẩn đứng ở nơi đó.
Chắc chắn cô ấy không ngờ căn bệnh hành hạ cô ấy mấy chục năm hóa ra lại là tâm ma của cô ấy.
Nếu như cô ấy sớm từ bỏ vườn dạ lan hương này, sớm thoải mái đối mặt với cái chết của mẹ, sớm nhiệt tình chào đón cuộc sống mới, cô ấy cũng không bị căn bệnh này hành hạ mấy chục năm.
Hóa ra, muốn trị khỏi căn bệnh này cũng chỉ cần bước ra khỏi đau thương, đau đớn một lần cho hết rồi bắt đầu lại cuộc sống của mình mà thôi.
Chỉ khi làm chuyện mình muốn làm, cuộc sống mới đặc sắc.
Cô ấy bỗng nhiên muốn sau này xây dựng một bệnh viện.
Sau đó, chuyên ngành đại học của cô ấy sẽ là ngành Y.
Chỉ là, không thể nào là đại học T.
Trên ghế dài bên ngoài khu nghỉ dưỡng nông thôn, Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi dưới trời chiều, anh đang chờ cô.
"Hạ Thiên Tường, đi thôi." Mỉm cười đi đến kéo anh đứng dậy, sau đó khoác lên cánh tay anh, tất cả động tác đều trôi chảy liền mạch, Tô Nhược Hân không cảm thấy có chút xíu không bình thường nào.
Hạ Thiên Tường càng không cảm thấy có gì không bình thường, dẫn cô đi dọc ven bờ: "Vẫn thuận lợi chứ."
"Ừm, rất thuận lợi, Hạ Thiên Tường, tối nay nhất định phải uống thuốc, được không?"
"Được."
"Cô ấy và anh mắc bệnh giống nhau." Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bóng của hai người, chợt nói ra một câu như vậy.
"Lâm Sương Ngọc?"
"Anh biết cô ấy?"
"Xã hội thượng lưu của thành phố T đều biết nhà họ Lâm, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện bàn tán lung tung về Lâm Sương Ngọc, nhà họ Lâm có tin đồn, cô ấy là một cô gái không may."
"Không nói đến cô ấy nữa, Hạ Thiên Tường, tối em nấu cho anh ăn nhé."
"Được."
"Nhưng anh không được chê đấy." Trước đây, chỉ cần là lúc hai người bọn họ ở riêng ăn cơm với nhau, thì đều là anh phụ trách nấu, cô phụ trách rửa bát.
"Trước khi cô chưa kê đơn thuốc cho tôi, tôi tin, nhưng từ sau khi cô kê đơn thuốc cho tôi, tôi không tin, đơn thuốc mà ngay cả tôi cũng kê được, cô kê vậy thì tính là gì?"
"Thật ra, vẫn cần thêm phụ trợ." Tô Nhược Hân nhìn thấy Lâm Sương Ngọc như vậy, cũng không úp úp mở mở nữa.
"Phụ trợ gì? Thứ gọi là phụ trợ này, tôi không nghĩ đến, cũng không có khái niệm." Lâm Sương Ngọc nghe thấy Tô Nhược Hân nói phải cần thêm phụ trợ, không hiểu nhìn Tô Nhược Hân.
Cũng hơi tò mò.
Dù sao, cô ấy bị bệnh nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều chịu đựng đủ loại hành hạ, nếu như có thể chữa khỏi, vậy tất nhiên phải chữa cho khỏi.
Cô ấy cũng muốn làm một người bình thường.
"Sương Ngọc, cô nghĩ lại một chút, có phải mỗi lần cô rời khỏi hòn đảo nhỏ này đến Trường trung học Khải Mỹ bên kia thì triệu chứng đau đầu và tiêu chảy sẽ giảm đi một chút hay không?"
Lâm Sương Ngọc lẳng lặng đứng đó, giống như đang tỉ mỉ nghĩ lại, một lúc lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu: "Cô nói đúng, hình như sau khi tôi rời khỏi thì sẽ đỡ hơn một chút, sau đó vừa trở về nơi này lại nặng thêm một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng."
"Đó là bởi vì cô đi đi lại lại, ở bên kia vài ngày, ở bên này vài ngày, cũng không cách nhau quá lâu, bởi vậy, mới đỡ một chút cô đã trở về để rồi nặng hơn." Tô Nhược Hân phân tích thay cô ấy.
"Ý của cô là, sở dĩ tôi đau đầu và tiêu chảy là có liên quan đến hòn đảo nhỏ này? Trên hòn đảo nhỏ nay có cái gì bất thường sao?"
"Không liên quan đến hòn đảo nhỏ này, chỉ là liên quan đến hoa và cây trong nhà này của cô."
Lâm Sương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt nhìn dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: "Là dạ lan hương sao? Đây là loài hoa mẹ tôi thích nhất, trong tất cả những tấm ảnh của bà ấy, bối cảnh của mỗi một tấm đều là dạ lan hương, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa tôi, không thể nào, không thể nào, mẹ tôi không thể nào hại tôi, đây là căn nhà bà ấy thích nhất là hoa bà ấy thích nhất, cũng bởi vì là thứ mẹ tôi thích nên tôi mới ở lại nơi này, mới có thể yên tâm ngủ, mới có thể ngủ ngon giấc."
"Dì ấy không hại cô, bà ấy yêu cô." Tô Nhược Hân không biết mẹ của Lâm Sương Ngọc, vừa rồi cũng chỉ nghe chút chuyện xưa của nhà họ Lâm.
Cũng chỉ là vợ cả bị người thứ ba giết chết, sau đó con của vợ cả đấu với người thứ ba mà thôi.
Có điều, con gái của vợ cả bị bệnh, sau đó đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu người thứ ba, cho rằng là thủ đoạn của người thứ ba.
Lại không biết, thiên nhiên vô cùng kỳ diệu.
"Nhưng cô nói là dạ lan hương." Lâm Sương Ngọc càng ngày càng mơ hồ không rõ.
"Dạ lan hương thích hợp với nuôi trồng bên ngoài phòng, hoa nở rất đẹp, chỉ dùng để ngắm nhìn, cô có biết vì sao nó không thích hợp nuôi trồng trong phòng không?"
"Củ dạ lan hương có độc, phấn hoa cũng có chút ít độc tố, tôi cũng từng nghi ngờ là dạ lan hương, nhưng trước giờ tôi chưa từng ăn củ và phấn của dạ lan hương, tôi chỉ coi chúng như vật trang trí, tôi không ăn thì sẽ không trúng độc, không phải nó, tuyệt đối không phải nó, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa dối tôi, mẹ tôi sẽ không hại tôi, sẽ không."
Tô Nhược Hân lắc đầu, quả nhiên Lâm Sương Ngọc đều hiểu rõ, cũng đều tra cứu tất cả những tri thức này.
Thậm chí còn từng nghi ngờ có thể chứng đau đầu của mình liên quan đến dạ lan hương.
Sau này lại xác nhận mình không ăn củ và phấn chứa độc của dạ lan hương nên đã bỏ qua khả năng này, rồi lại đổ tất cả tội lỗi vào người thứ ba kia.
"Tô Nhược Hân, cô lắc đầu là có ý gì?"
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra: "Quả thật chỉ cần không ăn phải độc của dạ lan hương thì sẽ không trúng độc, cũng sẽ không gây ra đau đầu, không gây ra những phản ứng không tốt khác. Nhưng cô lại trồng tùng bách ở xung quanh dạ lan hương, trải qua năm tháng độc tố trong hai loại thực vật này kết hợp lại với nhau, cũng trở thành chất độc phát ra ngoài, dạ lan hương khiến cô đau đầu, tùng bách khiến cô tiêu chảy, Lâm Sương Ngọc, bệnh của cô thật sự không liên quan đến người phụ nữ kia, bây giờ cô chỉ cần làm thêm một việc là được rồi."
Lâm Sương Ngọc hiểu ra, hoàn toàn không tin nổi nhìn Tô Nhược Hân: "Hình như cô… cô nói đúng rồi, vì sao tôi không nghĩ đến?" Cô ấy lẩm bẩm một mình, ngay sau đó nói: "Làm thêm việc gì?"
Tô Nhược Hân đưa tay chỉ vào dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: "Nhổ hết chỗ dạ lan hương này, sau đó cô lại dùng đơn thuốc bình thường nhất mà ngay cả cô cũng kê được của tôi kia, không đến nửa tháng, triệu chứng đau đầu và tiêu chảy của cô sẽ biến mất, sau đó bởi vì vị giác của cô đã khôi phục nên ăn ngon ngủ ngon, một tháng sau, bệnh của cô sẽ khỏi hoàn toàn.
"Cô muốn tôi nhổ dạ lan hương? Vì sao không phải tùng bách?" Lâm Sương Ngọc nhìn dạ lan hương quen thuộc và những cây tùng bách xanh mướt, nhất thời không biết nên chọn thế nào.
"Bởi vì cô thích tùng bách, dạ lan hương chỉ là mẹ cô thích mà thôi, cô nhổ dạ lan hương, coi như tặng dạ lan hương đẹp nhất cho mẹ cô đang ở một thế giới khác kia, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy ở trên trời có linh sẽ rất vui vẻ, Lâm Sương Ngọc, cô phải là chính cô, làm bạn với tùng bách cô yêu thích, chứ không phải cho rằng mình là sự nối tiếp của sinh mạng mẹ mình. Cô là cô, bà ấy là bà ấy, hi vọng cô sẽ không sống dưới cái bóng của bà ấy nữa, chờ cô khỏi rồi thì đi học đi, nếu như được, hãy học đại học cùng tôi."
Nói hết những lời này, Tô Nhược Hân cất bước, bước từng bước đi qua vườn dạ lan hương xinh đẹp này.
Xuyên qua cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn kia, lại xuyên qua một hành lang gấp khúc, phía sau đó là cô gái ngơ ngẩn đứng ở nơi đó.
Chắc chắn cô ấy không ngờ căn bệnh hành hạ cô ấy mấy chục năm hóa ra lại là tâm ma của cô ấy.
Nếu như cô ấy sớm từ bỏ vườn dạ lan hương này, sớm thoải mái đối mặt với cái chết của mẹ, sớm nhiệt tình chào đón cuộc sống mới, cô ấy cũng không bị căn bệnh này hành hạ mấy chục năm.
Hóa ra, muốn trị khỏi căn bệnh này cũng chỉ cần bước ra khỏi đau thương, đau đớn một lần cho hết rồi bắt đầu lại cuộc sống của mình mà thôi.
Chỉ khi làm chuyện mình muốn làm, cuộc sống mới đặc sắc.
Cô ấy bỗng nhiên muốn sau này xây dựng một bệnh viện.
Sau đó, chuyên ngành đại học của cô ấy sẽ là ngành Y.
Chỉ là, không thể nào là đại học T.
Trên ghế dài bên ngoài khu nghỉ dưỡng nông thôn, Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi dưới trời chiều, anh đang chờ cô.
"Hạ Thiên Tường, đi thôi." Mỉm cười đi đến kéo anh đứng dậy, sau đó khoác lên cánh tay anh, tất cả động tác đều trôi chảy liền mạch, Tô Nhược Hân không cảm thấy có chút xíu không bình thường nào.
Hạ Thiên Tường càng không cảm thấy có gì không bình thường, dẫn cô đi dọc ven bờ: "Vẫn thuận lợi chứ."
"Ừm, rất thuận lợi, Hạ Thiên Tường, tối nay nhất định phải uống thuốc, được không?"
"Được."
"Cô ấy và anh mắc bệnh giống nhau." Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bóng của hai người, chợt nói ra một câu như vậy.
"Lâm Sương Ngọc?"
"Anh biết cô ấy?"
"Xã hội thượng lưu của thành phố T đều biết nhà họ Lâm, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện bàn tán lung tung về Lâm Sương Ngọc, nhà họ Lâm có tin đồn, cô ấy là một cô gái không may."
"Không nói đến cô ấy nữa, Hạ Thiên Tường, tối em nấu cho anh ăn nhé."
"Được."
"Nhưng anh không được chê đấy." Trước đây, chỉ cần là lúc hai người bọn họ ở riêng ăn cơm với nhau, thì đều là anh phụ trách nấu, cô phụ trách rửa bát.