Chương 197: Cô là vu bà
"A, xem ra cô cảm thấy bài học này còn chưa đủ, còn muốn thêm vài lần nữa, có phải hay không?"
Sau khi nói xong, cũng không đợi Lý Lan đáp lại, Tô Nhược Hân đã nói với Chúc Hứa: "Hứa, có muốn dì gọi điện thoại cho cậu Chúc Cương của cháu hay không? Để cậu đến đây chơi với cháu?"
"Được rồi." Chúc Hứa đang định cầm lấy di động của Tô Nhược Hân để gọi điện thoại.
Lý Lan vừa nghe đến cái tên Chúc Cương, cả người đều run rẩy, lùi lại một bước, kéo Triệu Giai Linh một cái: "Chúng ta đi thôi."
Vừa nhắc đến Chúc Cương, cô ta đã cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Triệu Giai Linh thì không sợ.
Chúc Cương chưa từng dạy bảo cô ta, nên cô ta không biết sợ lợi hại của Chúc Cương.
Hạ Thiên Tường cũng không dạy cho cô ta một bài học nào.
Cô ta đâm Tô Nhược Hân mà không xảy ra chuyện gì cả, chỉ viết một bản kiểm điểm là xong việc, vậy nhất định là người kia đang che chở cho cô ta.
Cho nên, người dốt nát không sợ hãi, cô ta không hề sợ Tô Nhược Hân.
"Cậu cứ đứng cách xa ba mét xem náo nhiệt, xem mình xử lý cô ta như thế nào."
"Giai Linh..." Lý Lan còn muốn gọi Triệu Giai Linh lại.
Tốt xấu gì hai người đều ở cùng một phe.
Giờ phút này cô ta cảm thấy hôm nay gây xung đột với Tô Nhược Hân ở một nơi như vậy có cảm giác không ổn lắm.
Cho dù muốn xảy ra xung đột, cũng nên thực hiện lặng lẽ ở sau lưng, mà không phải ở trước mặt mọi người như bây giờ.
Hiện giờ có rất nhiều người đang vây quanh, cục diện quá lớn, cô ta cảm thấy nếu thật sự xảy ra chuyện thì cô ta chắc chắn không chịu nổi.
Cô ta đã nếm chút thiệt thòi trong tay Tô Nhược Hân nên hơi sợ hãi.
Tô Nhược Hân cũng muốn nhân cơ hội này để thử xem phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch mà cô mới luyện thành, sau đó nghiên cứu thật kỹ một phen xem dùng như thế nào.
Cô thực sự không biết làm thế nào để sử dụng nó.
Những thứ này chỉ có lý luận không có thực hành thì chắc chắn không được.
Triệu Giai Linh đã cho cô có một cơ hội tốt để tập luyện như vậy, cô cười tủm tỉm tiếp chiêu, tuyệt đối không lùi bước, cầu còn không được đâu.
Chúc Hứa tiến lại gần: "Dì nhỏ, đưa điện thoại di động cho cháu."
Tô Nhược Hân thật sự ném điện thoại di động cho cậu bé, tuy nhiên lại nói thêm: "Trước tiên đừng gọi cho cậu của cháu, dì nhỏ phát hiện, dì nhỏ có thể tự mình đối phó, cháu cầm điện thoại đi sang một bên chơi là được rồi."
"Vậy cháu đứng đây nhìn dì nhỏ nha." Chúc Hứa không đồng ý, cậu bé muốn theo dõi, nếu chẳng may Tô Nhược Hân chịu thiệt thì cho dù còn nhỏ, cậu bé cũng muốn ra trận hỗ trợ.
Tuyệt đối không thể để cho dì nhỏ chịu thiệt.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy nói chuyện mà không quan tâm đến Triệu Giai Linh.
Sắc mặt của Triệu Giai Linh càng ngày càng khó coi.
Ngày đó ở ngoài phòng thi đại học, nếu như không phải Hạ Thiên Tường đột nhiên xuất hiện, cô ta cũng sẽ không chịu thiệt, bị Tô Nhược Hân tát bốn cái một cách vô ích.
Hôm nay cô ta phải trả lại mọi thứ.
Lý Lan sợ hãi, nhưng cô ta không thể sợ hãi.
Nghĩ đến đây, cô ta cũng không nhớ đến cái tát của Tô Nhược Hân, đá luôn một cái.
Tô Nhược Hân cảm nhận được một luồng gió, lúc này mới phát hiện Triệu Giai Linh đang đánh lén.
Cô mỉm cười, nâng bước bước đi, đồng thời đương nhiên vận dụng phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch.
Cơ thể nhẹ nhàng phảng phất như có thể bay lên.
Cảm giác đó thật kỳ diệu.
Khi Triệu Giai Linh đá về phía cô, cô đã di chuyển đến phía sau của Triệu Giai Linh, một cước đá lên áo vest của Triệu Giai Linh.
Tốc độ nhanh gọn, mạnh mẽ và chính xác.
Đối xử với một người phụ nữ như Triệu Giai Linh, người còn từng đâm cô trước đây, cô không hề nương chân một chút nào.
"A" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Triệu Giai Linh bị đá ngã sấp xuống, đầu vừa vặn đập lên trên mặt đất.
Tô Nhược Hân chỉ đá một cước, cô ta đã trúng chiêu.
Tô Nhược Hân cảm giác cơ thể của mình một chút, cô phát hiện tốc độ của mình còn nhanh hơn một chút so với ngày thi đại học kết thúc.
Nhanh hơn lại còn mạnh hơn, Triệu Giai Linh căn bản không chống đỡ nổi.
Cảm giác rất thần kỳ, cô mới chỉ luyện thành sơ sơ, mới là cấp bậc sơ cấp mà đã có thể nhanh như vậy, xem ra, sau này mỗi ngày đều phải luyện tập, tuyệt đối không thể xao nhãng.
Với trình độ hiện tại của cô, đối mặt với Triệu Giai Linh và Lý Lan chỉ có như vậy, thoạt nhìn cô hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Nhưng muốn lợi hại hơn nữa thì chỉ sợ vẫn chưa được, cô còn cần tiếp tục tu luyện.
Cô không quan tâm tới Triệu Giai Linh đang chật vật nằm sấp trên mặt đất, cô xoay người đi về phía Chúc Hứa: "Hứa, đi thôi. Tiếp tục đi chơi nào."
Không sao cả, cũng không bị bắt nạt, cô cảm thấy hài lòng.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Nhược Hân tự tin hơn rất nhiều.
Nhưng khi cô dắt Chúc Hứa đang định rời đi thì nghe có người kêu lên: "Cẩn thận."
Tô Nhược Hân lập tức đẩy Chúc Hứa sang một bên, đồng thời nghiêng người nhanh chóng xoay người, chỉ thấy Triệu Giai Linh cầm một con dao đâm tới.
Trước mặt cô dường như bỗng nhiên tối sầm lại, tất cả đều cảnh tượng ngày hôm đó ở cầu thang trong giảng đường, Triệu Giai Linh đâm tới một đao.
Chỉ là lúc này đây, cô sẽ không để Triệu Giai Linh thực hiện được nữa.
Ngã ở đâu, thì đứng dậy từ nơi đó.
Cô đứng ở nơi đó, chờ Triệu Giai Linh đâm dao về phía mình, không tránh không né.
"Cẩn thận..."
"Cẩn thận đấy..."
Bên tai cô vang lên vô số tiếng nhắc nhở, trong đó cũng bao gồm cả Chúc Hứa.
Tất cả đều đang nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Cô căn bản không muốn trốn tránh.
Ngày vận động tuyển sinh đại học, cô phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, thiếu chút nữa thì chết, Triệu Giai Linh nghĩ rằng cô sẽ bỏ qua hay sao?
Giờ phút này có một cơ hội tốt, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không để vuột mất.
Một lần là đủ.
"Dì nhỏ. Dì nhỏ..." Chúc Hứa khóc nức nở, cậu bé sợ hãi.
Tuy nhiên, lúc con dao chỉ còn cách bản thân mình khoảng mười phân, Tô Nhược Hân đột nhiên đưa tay đỡ.
Cách ngăn cản như vậy, cho dù ai cũng sẽ nghĩ rằng tay của cô sẽ bị phế đi.
Nhưng thật không ngờ, bàn tay cô đang đưa ra ngăn cản đột nhiên đổi hướng, đột nhiên nắm lấy cổ tay của Triệu Giai Linh, lập tức đảo ngược một cái, con dao lập tức đâm thẳng về hướng đối diện với cô, cũng chính là thân thể của Triệu Giai Linh.
"Phập" một tiếng, con dao đâm vào cơ thể máu thịt.
Chỉ là lần này, không phải đâm vào Tô Nhược Hân, mà là đâm vào Triệu Giai Linh.
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Cô chỉ trả lại cho Triệu Giai Linh những gì Triệu Giai Linh đã làm với cô.
Có rất nhiều người nhìn thấy, cô chỉ đang phòng vệ chính đáng.
Nếu không chính cô mới là người bị thương.
Lần đầu tiên cô làm tổn thương người khác.
Nhưng cô không sợ.
Cô chỉ đang tự vệ chính đáng mà thôi.
Bởi vì con dao kia là của Triệu Giai Linh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Triệu Giai Linh xông đến đâm cô.
"A... Đau... Cứu mạng... Cứu..." Trước đó Triệu Giai Linh còn liên tục kêu vài tiếng, nhưng một chữ 'Mạng' phía sau còn chưa ra khỏi miệng thì người đã ngã ngay xuống.
Lý Lan hoảng sợ nhìn về phía Triệu Giai Linh, cô ta còn tưởng rằng người bị thương chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân, cũng hận không thể nhìn thấy Tô Nhược Hân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua cả việc đăng ký thi đại học, như vậy mới tốt, như vậy cô ta mới hả giận.
Nhưng cô ta chưa bao nghĩ rằng người bị thương ngã xuống đất không phải là Tô Nhược Hân, mà là Triệu Giai Linh.
Hoàn toàn bất ngờ.
Cô ta liếc nhìn Tô Nhược Hân, không dám tiến lên.
"Vu thuật, nhất định là vu thuật." Lẩm bẩm nói với bản thân mình, cô ta cảm thấy sợ hãi.
Tô Nhược Hân cũng xoay người lại, vô cùng bình tĩnh đi về phía cô ta: "Lý Lan, cô không báo cảnh sát hay sao?" Khi Triệu Giai Linh cầm dao đâm cô, cô đã nghĩ xong kết quả phía sau.
"Cô... Cô là đồ điên, cô là vu bà, cô dùng vu thuật giết Giai Linh."
Tô Nhược Hân lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, lập tức nói với Chúc Hứa: "Đưa điện thoại di động cho dì nhỏ, dì nhỏ đi tự thú."
Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ của mình che mắt lại, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn đường rồi chạy về phía Tô Nhược Hân.
Sau khi nói xong, cũng không đợi Lý Lan đáp lại, Tô Nhược Hân đã nói với Chúc Hứa: "Hứa, có muốn dì gọi điện thoại cho cậu Chúc Cương của cháu hay không? Để cậu đến đây chơi với cháu?"
"Được rồi." Chúc Hứa đang định cầm lấy di động của Tô Nhược Hân để gọi điện thoại.
Lý Lan vừa nghe đến cái tên Chúc Cương, cả người đều run rẩy, lùi lại một bước, kéo Triệu Giai Linh một cái: "Chúng ta đi thôi."
Vừa nhắc đến Chúc Cương, cô ta đã cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Triệu Giai Linh thì không sợ.
Chúc Cương chưa từng dạy bảo cô ta, nên cô ta không biết sợ lợi hại của Chúc Cương.
Hạ Thiên Tường cũng không dạy cho cô ta một bài học nào.
Cô ta đâm Tô Nhược Hân mà không xảy ra chuyện gì cả, chỉ viết một bản kiểm điểm là xong việc, vậy nhất định là người kia đang che chở cho cô ta.
Cho nên, người dốt nát không sợ hãi, cô ta không hề sợ Tô Nhược Hân.
"Cậu cứ đứng cách xa ba mét xem náo nhiệt, xem mình xử lý cô ta như thế nào."
"Giai Linh..." Lý Lan còn muốn gọi Triệu Giai Linh lại.
Tốt xấu gì hai người đều ở cùng một phe.
Giờ phút này cô ta cảm thấy hôm nay gây xung đột với Tô Nhược Hân ở một nơi như vậy có cảm giác không ổn lắm.
Cho dù muốn xảy ra xung đột, cũng nên thực hiện lặng lẽ ở sau lưng, mà không phải ở trước mặt mọi người như bây giờ.
Hiện giờ có rất nhiều người đang vây quanh, cục diện quá lớn, cô ta cảm thấy nếu thật sự xảy ra chuyện thì cô ta chắc chắn không chịu nổi.
Cô ta đã nếm chút thiệt thòi trong tay Tô Nhược Hân nên hơi sợ hãi.
Tô Nhược Hân cũng muốn nhân cơ hội này để thử xem phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch mà cô mới luyện thành, sau đó nghiên cứu thật kỹ một phen xem dùng như thế nào.
Cô thực sự không biết làm thế nào để sử dụng nó.
Những thứ này chỉ có lý luận không có thực hành thì chắc chắn không được.
Triệu Giai Linh đã cho cô có một cơ hội tốt để tập luyện như vậy, cô cười tủm tỉm tiếp chiêu, tuyệt đối không lùi bước, cầu còn không được đâu.
Chúc Hứa tiến lại gần: "Dì nhỏ, đưa điện thoại di động cho cháu."
Tô Nhược Hân thật sự ném điện thoại di động cho cậu bé, tuy nhiên lại nói thêm: "Trước tiên đừng gọi cho cậu của cháu, dì nhỏ phát hiện, dì nhỏ có thể tự mình đối phó, cháu cầm điện thoại đi sang một bên chơi là được rồi."
"Vậy cháu đứng đây nhìn dì nhỏ nha." Chúc Hứa không đồng ý, cậu bé muốn theo dõi, nếu chẳng may Tô Nhược Hân chịu thiệt thì cho dù còn nhỏ, cậu bé cũng muốn ra trận hỗ trợ.
Tuyệt đối không thể để cho dì nhỏ chịu thiệt.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy nói chuyện mà không quan tâm đến Triệu Giai Linh.
Sắc mặt của Triệu Giai Linh càng ngày càng khó coi.
Ngày đó ở ngoài phòng thi đại học, nếu như không phải Hạ Thiên Tường đột nhiên xuất hiện, cô ta cũng sẽ không chịu thiệt, bị Tô Nhược Hân tát bốn cái một cách vô ích.
Hôm nay cô ta phải trả lại mọi thứ.
Lý Lan sợ hãi, nhưng cô ta không thể sợ hãi.
Nghĩ đến đây, cô ta cũng không nhớ đến cái tát của Tô Nhược Hân, đá luôn một cái.
Tô Nhược Hân cảm nhận được một luồng gió, lúc này mới phát hiện Triệu Giai Linh đang đánh lén.
Cô mỉm cười, nâng bước bước đi, đồng thời đương nhiên vận dụng phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch.
Cơ thể nhẹ nhàng phảng phất như có thể bay lên.
Cảm giác đó thật kỳ diệu.
Khi Triệu Giai Linh đá về phía cô, cô đã di chuyển đến phía sau của Triệu Giai Linh, một cước đá lên áo vest của Triệu Giai Linh.
Tốc độ nhanh gọn, mạnh mẽ và chính xác.
Đối xử với một người phụ nữ như Triệu Giai Linh, người còn từng đâm cô trước đây, cô không hề nương chân một chút nào.
"A" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Triệu Giai Linh bị đá ngã sấp xuống, đầu vừa vặn đập lên trên mặt đất.
Tô Nhược Hân chỉ đá một cước, cô ta đã trúng chiêu.
Tô Nhược Hân cảm giác cơ thể của mình một chút, cô phát hiện tốc độ của mình còn nhanh hơn một chút so với ngày thi đại học kết thúc.
Nhanh hơn lại còn mạnh hơn, Triệu Giai Linh căn bản không chống đỡ nổi.
Cảm giác rất thần kỳ, cô mới chỉ luyện thành sơ sơ, mới là cấp bậc sơ cấp mà đã có thể nhanh như vậy, xem ra, sau này mỗi ngày đều phải luyện tập, tuyệt đối không thể xao nhãng.
Với trình độ hiện tại của cô, đối mặt với Triệu Giai Linh và Lý Lan chỉ có như vậy, thoạt nhìn cô hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Nhưng muốn lợi hại hơn nữa thì chỉ sợ vẫn chưa được, cô còn cần tiếp tục tu luyện.
Cô không quan tâm tới Triệu Giai Linh đang chật vật nằm sấp trên mặt đất, cô xoay người đi về phía Chúc Hứa: "Hứa, đi thôi. Tiếp tục đi chơi nào."
Không sao cả, cũng không bị bắt nạt, cô cảm thấy hài lòng.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Nhược Hân tự tin hơn rất nhiều.
Nhưng khi cô dắt Chúc Hứa đang định rời đi thì nghe có người kêu lên: "Cẩn thận."
Tô Nhược Hân lập tức đẩy Chúc Hứa sang một bên, đồng thời nghiêng người nhanh chóng xoay người, chỉ thấy Triệu Giai Linh cầm một con dao đâm tới.
Trước mặt cô dường như bỗng nhiên tối sầm lại, tất cả đều cảnh tượng ngày hôm đó ở cầu thang trong giảng đường, Triệu Giai Linh đâm tới một đao.
Chỉ là lúc này đây, cô sẽ không để Triệu Giai Linh thực hiện được nữa.
Ngã ở đâu, thì đứng dậy từ nơi đó.
Cô đứng ở nơi đó, chờ Triệu Giai Linh đâm dao về phía mình, không tránh không né.
"Cẩn thận..."
"Cẩn thận đấy..."
Bên tai cô vang lên vô số tiếng nhắc nhở, trong đó cũng bao gồm cả Chúc Hứa.
Tất cả đều đang nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Cô căn bản không muốn trốn tránh.
Ngày vận động tuyển sinh đại học, cô phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, thiếu chút nữa thì chết, Triệu Giai Linh nghĩ rằng cô sẽ bỏ qua hay sao?
Giờ phút này có một cơ hội tốt, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không để vuột mất.
Một lần là đủ.
"Dì nhỏ. Dì nhỏ..." Chúc Hứa khóc nức nở, cậu bé sợ hãi.
Tuy nhiên, lúc con dao chỉ còn cách bản thân mình khoảng mười phân, Tô Nhược Hân đột nhiên đưa tay đỡ.
Cách ngăn cản như vậy, cho dù ai cũng sẽ nghĩ rằng tay của cô sẽ bị phế đi.
Nhưng thật không ngờ, bàn tay cô đang đưa ra ngăn cản đột nhiên đổi hướng, đột nhiên nắm lấy cổ tay của Triệu Giai Linh, lập tức đảo ngược một cái, con dao lập tức đâm thẳng về hướng đối diện với cô, cũng chính là thân thể của Triệu Giai Linh.
"Phập" một tiếng, con dao đâm vào cơ thể máu thịt.
Chỉ là lần này, không phải đâm vào Tô Nhược Hân, mà là đâm vào Triệu Giai Linh.
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Cô chỉ trả lại cho Triệu Giai Linh những gì Triệu Giai Linh đã làm với cô.
Có rất nhiều người nhìn thấy, cô chỉ đang phòng vệ chính đáng.
Nếu không chính cô mới là người bị thương.
Lần đầu tiên cô làm tổn thương người khác.
Nhưng cô không sợ.
Cô chỉ đang tự vệ chính đáng mà thôi.
Bởi vì con dao kia là của Triệu Giai Linh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Triệu Giai Linh xông đến đâm cô.
"A... Đau... Cứu mạng... Cứu..." Trước đó Triệu Giai Linh còn liên tục kêu vài tiếng, nhưng một chữ 'Mạng' phía sau còn chưa ra khỏi miệng thì người đã ngã ngay xuống.
Lý Lan hoảng sợ nhìn về phía Triệu Giai Linh, cô ta còn tưởng rằng người bị thương chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân, cũng hận không thể nhìn thấy Tô Nhược Hân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua cả việc đăng ký thi đại học, như vậy mới tốt, như vậy cô ta mới hả giận.
Nhưng cô ta chưa bao nghĩ rằng người bị thương ngã xuống đất không phải là Tô Nhược Hân, mà là Triệu Giai Linh.
Hoàn toàn bất ngờ.
Cô ta liếc nhìn Tô Nhược Hân, không dám tiến lên.
"Vu thuật, nhất định là vu thuật." Lẩm bẩm nói với bản thân mình, cô ta cảm thấy sợ hãi.
Tô Nhược Hân cũng xoay người lại, vô cùng bình tĩnh đi về phía cô ta: "Lý Lan, cô không báo cảnh sát hay sao?" Khi Triệu Giai Linh cầm dao đâm cô, cô đã nghĩ xong kết quả phía sau.
"Cô... Cô là đồ điên, cô là vu bà, cô dùng vu thuật giết Giai Linh."
Tô Nhược Hân lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, lập tức nói với Chúc Hứa: "Đưa điện thoại di động cho dì nhỏ, dì nhỏ đi tự thú."
Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ của mình che mắt lại, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn đường rồi chạy về phía Tô Nhược Hân.