Chương 199: Mẹ nuôi
Không ai mời cô ra thẩm vấn, cũng không ai đưa cơm cho cô.
Cơm tù cũng không có.
Tô Nhược Hân đói rồi.
Gần đây cô ăn rất nhiều.
Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.
Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.
Có phải cô đã làm gì sai không?
Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.
Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?
Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.
Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.
Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.
Trời đã tối từ lâu.
Cô đã nộp điện thoại lên.
Bây giờ thậm chí không thể gọi nổi một cuộc điện thoại.
Tô Nhược Hân nằm ở trên giường ván gỗ, bắt đầu nhớ cái giường trong phòng ký túc ở trường trung học Khải Mỹ.
Còn cả cái giường trong căn hộ, nằm trên đó thật tuyệt.
Cô nhớ cái giường bên ngoài, cũng nhớ các món ăn ngon ở Trần Ký hoặc do chị Chiêm nấu.
Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp rồi.
Không phải cô vô tâm mà tại tối qua quá hưng phấn nên không ngủ được mấy.
Cô đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bỗng. Chờ tới lúc cô mở mắt ra, người đã ở trong một vòng tay ấm áp.
"Hạ Thiên Tường." Cô khẽ gọi một tiếng, mũi lập tức cay cay, mắt cũng đỏ hoe.
Cuối cùng anh đã tới rồi.
Nhưng điều này cũng chứng minh cô vô dụng.
Nếu anh không ra mặt, cho dù cô là phòng vệ chính đáng, cũng không ra được.
Vốn tưởng tốt đẹp lại chỉ là tốt đẹp trong mắt người khác.
Cô sai rồi.
"Anh ở đây." Giọng Hạ Thiên Tường khàn và nhỏ, bế Tô Nhược Hân rời đi.
Cô áp đầu vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên lại thấy kiên định.
Kiên định chưa từng thấy.
Cảm giác cho dù trời sập xuống cũng không sợ.
Đầu ngón tay cô xoa cằm anh, mới phát hiện hôm nay Hạ Thiên Tường tự nhiên đeo kính râm, thậm chí còn đeo khẩu trang.
Chỉ là lần này anh không đeo khẩu trang có in phim hoạt hình của cô, mà là một khẩu trang màu đen sành điệu.
Nếu không phải xác định là anh, cô suýt nữa đã không nhận ra đây là Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường bước rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi hành lang thật dài kia.
Anh mới đến trước cửa, một giọng nói ghét bỏ truyền tới: "Hạ Thiên Tường, đã nói tôi là mẹ nuôi của Tô Nhược Hân rồi, cậu giao người cho tôi, thả tay ra."
Tô Nhược Hân nghe được giọng nói của Tăng Hiểu Khê, cô vốn đang thoải mái làm ổ trong lòng Hạ Thiên Tường lại lập tức ngẩng đầu lên: "Mẹ... mẹ nuôi?" Đồng thời cơ thể cô giãy giụa, từ trong lòng Hạ Thiên Tường xuống.
Lúc chân đạp xuống đất, cô đỏ mặt nhìn Tăng Hiểu Khê trước mặt.
Lúc này, cô hận không thể nhéo Hạ Thiên Tường một cái. Người đàn ông này chắc chắn là cố ý.
Anh đã biết trước Tăng Hiểu Khê chờ bọn họ ở đây, còn dám bế cô đi thẳng ra. Sao cô cảm thấy anh cố ý muốn để Tăng Hiểu Khê nhìn thấy cô bị anh bế ra chứ?
"Ừ, gọi mẹ nuôi." Bởi vì Tô Nhược Hân không nói tiếng nào đã từ trên anh xuống, lúc này mặt Hạ Thiên Tường hơi xị ra.
Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, cảm giác như đang nằm mơ.
Có điều Hạ Thiên Tường bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhất định là muốn tốt cho cô thôi.
Nếu không, lúc trước anh và Tăng Hiểu Khê vừa gặp mặt đã cãi nhau, quan hệ rõ ràng bất hòa, không ngờ bây giờ lại đồng ý cho cô nhận bà ta làm mẹ nuôi. Chắc chắn hai người đã có thỏa thuận gì đó.
Tô Nhược Hân nghĩ đến những điều này, chỉ hơi do dự rồi khẽ gọi một tiếng: "Mẹ nuôi."
"Ôi, tốt quá rồi, tôi cuối cùng đã có con gái. Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn con rời khỏi nơi quỷ quái này. Muộn thế này, con có đói không?"
Tô Nhược Hân vừa nghe Tăng Hiểu Khê quan tâm tới bụng của mình, đã lập tức cảm thấy Tăng Hiểu Khê không phải mẹ nuôi, ngược lại chính là mẹ ruột, quả thật là người quá tâm lý.
"Vâng vâng, có hơi đói."
Tăng Hiểu Khê vừa nghe cô nói có hơi đói bụng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: "Người này cũng thật quá đáng, không ngờ để Tiểu Hân phải đói bụng. Cậu xem mà làm."
"Được." Hạ Thiên Tường thản nhiên gật đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân đi được mấy bước, bỗng nhiên nhận ra hình như có gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Sau đó, cô đã hiểu rõ là chỗ nào không đúng.
Quần áo của Hạ Thiên Tường không đúng.
Cho dù anh vẫn mặc bộ vest màu đen, nhưng bộ vest trên người anh bây giờ không phải là loại vest đặt may hoàn toàn thủ công mà anh mặc trước đây, mà là kiểu bộ vest đồng phục.
Cộng thêm khẩu trang và kính râm phân phối tiêu chuẩn, Tô Nhược Hân lập tức sốc rồi: "Bây giờ anh là vệ sĩ của mẹ nuôi em à?"
Đúng vậy, bộ vest này tuyệt đối là bộ vest tiêu chuẩn dành cho vệ sĩ của Tăng Hiểu Khê. Bởi vì Tô Nhược Hân đã từng gặp vệ sĩ của bà ta.
Mắt Hạ Thiên Tường tối lại: "Ngậm miệng."
Có hơi hung dữ.
Nhưng Tô Nhược Hân lại cười.
Cô đứng lại, cười híp mắt, chắp tay sau lưng đi một vòng xung quanh Hạ Thiên Tường: "Anh cũng có ngày hôm nay à?"
"Tiểu Hân..." Hạ Thiên Tường bị trêu chọc lại không buồn, chỉ là giọng càng khàn hơn.
Cô vào chỗ như cục cảnh sát này, còn có thể cười đùa, trêu chọc anh như vậy, người phụ nữ này phải vô tâm tới mức nào chứ?
Có điều, Tô Nhược Hân đặc biệt đáng yêu.
Nghe Hạ Thiên Tường khẽ gọi một tiếng như vậy, lúc này Tô Nhược Hân mới ngừng cười, nghiêm trang nói: "Cảm ơn anh vệ sĩ, tôi đi trước đây, bye bye."
Sau đó, cô kéo cánh tay của Tăng Hiểu Khê đi về phía cửa lớn.
Lúc cô đi qua đó, không có ai ngăn cản.
Nhưng Tô Nhược Hân ra khỏi cửa lớn thì giật mình.
Thật nhiều người.
Vừa rồi, khi còn ở trong cửa chính, cô đã nghe được tiếng la hét rất ồn ào bên ngoài nhưng không để ý lắm. Bây giờ, cô vừa ra ngoài mới phát hiện ra, bên ngoài rất đông người.
Kiểu liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối.
Ít nhất cũng phải hơn một nghìn người.
"Mẹ nuôi..." Cô không hiểu, khẽ gọi Tăng Hiểu Khê một tiếng.
Nhưng cô mới gọi xong, bỗng nhiên phát hiện ra người trước mặt mình trông rất quen mắt.
"Cô gái, cuối cùng cô đã đi ra rồi, tốt quá rồi. Cũng không uổng công chúng tôi tới làm chứng cho cô. Cô mới là người bị hại." Dì này nói xong còn lắc lá cờ nhỏ trong tay. Không ngờ trên đó viết 'phòng vệ chính đáng, nhất định phải thả người.'
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra. Hóa ra người trong công viên lúc đó tận mắt nhìn thấy cô đâm Triệu Giai Linh, đã vội vàng tới làm chứng cho cô.
Mũi cô chợt cay cay: "Cảm ơn."
Ban đầu, cô còn tưởng là Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê cứu cô ra, bây giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn là vậy.
Hoặc Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê không muốn lấy danh nghĩa của bọn họ cứu cô ra.
Mà muốn lấy một lý do chính đáng dẫn cô đi ra.
Thật ra, như vậy mới tốt.
Cũng có thể chứng minh cô vô tội, cô là phòng vệ chính đáng.
Không đúng cũng phải đúng.
Lúc ra tay, trong đầu cô đều suy nghĩ là phòng vệ chính đáng.
Bây giờ, cuối cùng thành công rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn." Mấy người đứng phía trước đều là người ở hiện trường lúc đó.
"Cô gái ra được là tốt rồi."
Tô Nhược Hân lần lượt bắt tay cảm ơn từng người.
Cô vừa chào hỏi như vậy, đám người đều chen về phía trước.
Xem tình hình thế này, cô và Tăng Hiểu Khê căn bản không có cách ra ngoài được.
Cơm tù cũng không có.
Tô Nhược Hân đói rồi.
Gần đây cô ăn rất nhiều.
Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.
Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.
Có phải cô đã làm gì sai không?
Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.
Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?
Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.
Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.
Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.
Trời đã tối từ lâu.
Cô đã nộp điện thoại lên.
Bây giờ thậm chí không thể gọi nổi một cuộc điện thoại.
Tô Nhược Hân nằm ở trên giường ván gỗ, bắt đầu nhớ cái giường trong phòng ký túc ở trường trung học Khải Mỹ.
Còn cả cái giường trong căn hộ, nằm trên đó thật tuyệt.
Cô nhớ cái giường bên ngoài, cũng nhớ các món ăn ngon ở Trần Ký hoặc do chị Chiêm nấu.
Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp rồi.
Không phải cô vô tâm mà tại tối qua quá hưng phấn nên không ngủ được mấy.
Cô đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bỗng. Chờ tới lúc cô mở mắt ra, người đã ở trong một vòng tay ấm áp.
"Hạ Thiên Tường." Cô khẽ gọi một tiếng, mũi lập tức cay cay, mắt cũng đỏ hoe.
Cuối cùng anh đã tới rồi.
Nhưng điều này cũng chứng minh cô vô dụng.
Nếu anh không ra mặt, cho dù cô là phòng vệ chính đáng, cũng không ra được.
Vốn tưởng tốt đẹp lại chỉ là tốt đẹp trong mắt người khác.
Cô sai rồi.
"Anh ở đây." Giọng Hạ Thiên Tường khàn và nhỏ, bế Tô Nhược Hân rời đi.
Cô áp đầu vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên lại thấy kiên định.
Kiên định chưa từng thấy.
Cảm giác cho dù trời sập xuống cũng không sợ.
Đầu ngón tay cô xoa cằm anh, mới phát hiện hôm nay Hạ Thiên Tường tự nhiên đeo kính râm, thậm chí còn đeo khẩu trang.
Chỉ là lần này anh không đeo khẩu trang có in phim hoạt hình của cô, mà là một khẩu trang màu đen sành điệu.
Nếu không phải xác định là anh, cô suýt nữa đã không nhận ra đây là Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường bước rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi hành lang thật dài kia.
Anh mới đến trước cửa, một giọng nói ghét bỏ truyền tới: "Hạ Thiên Tường, đã nói tôi là mẹ nuôi của Tô Nhược Hân rồi, cậu giao người cho tôi, thả tay ra."
Tô Nhược Hân nghe được giọng nói của Tăng Hiểu Khê, cô vốn đang thoải mái làm ổ trong lòng Hạ Thiên Tường lại lập tức ngẩng đầu lên: "Mẹ... mẹ nuôi?" Đồng thời cơ thể cô giãy giụa, từ trong lòng Hạ Thiên Tường xuống.
Lúc chân đạp xuống đất, cô đỏ mặt nhìn Tăng Hiểu Khê trước mặt.
Lúc này, cô hận không thể nhéo Hạ Thiên Tường một cái. Người đàn ông này chắc chắn là cố ý.
Anh đã biết trước Tăng Hiểu Khê chờ bọn họ ở đây, còn dám bế cô đi thẳng ra. Sao cô cảm thấy anh cố ý muốn để Tăng Hiểu Khê nhìn thấy cô bị anh bế ra chứ?
"Ừ, gọi mẹ nuôi." Bởi vì Tô Nhược Hân không nói tiếng nào đã từ trên anh xuống, lúc này mặt Hạ Thiên Tường hơi xị ra.
Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, cảm giác như đang nằm mơ.
Có điều Hạ Thiên Tường bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhất định là muốn tốt cho cô thôi.
Nếu không, lúc trước anh và Tăng Hiểu Khê vừa gặp mặt đã cãi nhau, quan hệ rõ ràng bất hòa, không ngờ bây giờ lại đồng ý cho cô nhận bà ta làm mẹ nuôi. Chắc chắn hai người đã có thỏa thuận gì đó.
Tô Nhược Hân nghĩ đến những điều này, chỉ hơi do dự rồi khẽ gọi một tiếng: "Mẹ nuôi."
"Ôi, tốt quá rồi, tôi cuối cùng đã có con gái. Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn con rời khỏi nơi quỷ quái này. Muộn thế này, con có đói không?"
Tô Nhược Hân vừa nghe Tăng Hiểu Khê quan tâm tới bụng của mình, đã lập tức cảm thấy Tăng Hiểu Khê không phải mẹ nuôi, ngược lại chính là mẹ ruột, quả thật là người quá tâm lý.
"Vâng vâng, có hơi đói."
Tăng Hiểu Khê vừa nghe cô nói có hơi đói bụng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: "Người này cũng thật quá đáng, không ngờ để Tiểu Hân phải đói bụng. Cậu xem mà làm."
"Được." Hạ Thiên Tường thản nhiên gật đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân đi được mấy bước, bỗng nhiên nhận ra hình như có gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Sau đó, cô đã hiểu rõ là chỗ nào không đúng.
Quần áo của Hạ Thiên Tường không đúng.
Cho dù anh vẫn mặc bộ vest màu đen, nhưng bộ vest trên người anh bây giờ không phải là loại vest đặt may hoàn toàn thủ công mà anh mặc trước đây, mà là kiểu bộ vest đồng phục.
Cộng thêm khẩu trang và kính râm phân phối tiêu chuẩn, Tô Nhược Hân lập tức sốc rồi: "Bây giờ anh là vệ sĩ của mẹ nuôi em à?"
Đúng vậy, bộ vest này tuyệt đối là bộ vest tiêu chuẩn dành cho vệ sĩ của Tăng Hiểu Khê. Bởi vì Tô Nhược Hân đã từng gặp vệ sĩ của bà ta.
Mắt Hạ Thiên Tường tối lại: "Ngậm miệng."
Có hơi hung dữ.
Nhưng Tô Nhược Hân lại cười.
Cô đứng lại, cười híp mắt, chắp tay sau lưng đi một vòng xung quanh Hạ Thiên Tường: "Anh cũng có ngày hôm nay à?"
"Tiểu Hân..." Hạ Thiên Tường bị trêu chọc lại không buồn, chỉ là giọng càng khàn hơn.
Cô vào chỗ như cục cảnh sát này, còn có thể cười đùa, trêu chọc anh như vậy, người phụ nữ này phải vô tâm tới mức nào chứ?
Có điều, Tô Nhược Hân đặc biệt đáng yêu.
Nghe Hạ Thiên Tường khẽ gọi một tiếng như vậy, lúc này Tô Nhược Hân mới ngừng cười, nghiêm trang nói: "Cảm ơn anh vệ sĩ, tôi đi trước đây, bye bye."
Sau đó, cô kéo cánh tay của Tăng Hiểu Khê đi về phía cửa lớn.
Lúc cô đi qua đó, không có ai ngăn cản.
Nhưng Tô Nhược Hân ra khỏi cửa lớn thì giật mình.
Thật nhiều người.
Vừa rồi, khi còn ở trong cửa chính, cô đã nghe được tiếng la hét rất ồn ào bên ngoài nhưng không để ý lắm. Bây giờ, cô vừa ra ngoài mới phát hiện ra, bên ngoài rất đông người.
Kiểu liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối.
Ít nhất cũng phải hơn một nghìn người.
"Mẹ nuôi..." Cô không hiểu, khẽ gọi Tăng Hiểu Khê một tiếng.
Nhưng cô mới gọi xong, bỗng nhiên phát hiện ra người trước mặt mình trông rất quen mắt.
"Cô gái, cuối cùng cô đã đi ra rồi, tốt quá rồi. Cũng không uổng công chúng tôi tới làm chứng cho cô. Cô mới là người bị hại." Dì này nói xong còn lắc lá cờ nhỏ trong tay. Không ngờ trên đó viết 'phòng vệ chính đáng, nhất định phải thả người.'
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra. Hóa ra người trong công viên lúc đó tận mắt nhìn thấy cô đâm Triệu Giai Linh, đã vội vàng tới làm chứng cho cô.
Mũi cô chợt cay cay: "Cảm ơn."
Ban đầu, cô còn tưởng là Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê cứu cô ra, bây giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn là vậy.
Hoặc Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê không muốn lấy danh nghĩa của bọn họ cứu cô ra.
Mà muốn lấy một lý do chính đáng dẫn cô đi ra.
Thật ra, như vậy mới tốt.
Cũng có thể chứng minh cô vô tội, cô là phòng vệ chính đáng.
Không đúng cũng phải đúng.
Lúc ra tay, trong đầu cô đều suy nghĩ là phòng vệ chính đáng.
Bây giờ, cuối cùng thành công rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn." Mấy người đứng phía trước đều là người ở hiện trường lúc đó.
"Cô gái ra được là tốt rồi."
Tô Nhược Hân lần lượt bắt tay cảm ơn từng người.
Cô vừa chào hỏi như vậy, đám người đều chen về phía trước.
Xem tình hình thế này, cô và Tăng Hiểu Khê căn bản không có cách ra ngoài được.